Huynh đệ
Bạc Mộ Nhan
2025-03-15 11:30:31
Hắn tìm được Giang Lăng Vương, "Có phong thư, ngươi thay ta chuyển cho Trưởng Tôn tư tịch."
Tâm Giang Lăng Vương tức khắc sinh cảnh giác, "Thư?" Có chút bực bội nhìn ca ca, "Huynh không chỉ có vương phi, ng·ay cả trắc phi cũng đã có, còn dây dưa nàng làm cái gì? Muốn ta đưa mấy thứ dâm từ diễm khúc này qua đó, ta không làm."
"Đánh rắm! Cái gì dâm từ diễm khúc?" Ân Thiếu Hạo đè khí giận, mở thư ra, "Tự ngươi xem trước đi."
Giang Lăng Vương nhìn nhìn trên giấy viết thư, trên đó viết, "Chín trang, 3, 16, 12, 4, 28......" Vậy mà liên tiếp là mấy con số kỳ quái, không khỏi hỏi: "Đây là cái gì?"
"Ngươi đừng hỏi, có chuyện quan trọng." Ân Thiếu Hạo lo lắng Giang Lăng Vương giận dỗi không chịu đưa, hạ giọng, "Có người muốn hại nàng, ta đây chỉ là nhắc nhở nàng. Nếu ngươi không chịu đưa thư này đi, sau này nàng bị người hại ch·ết đều là ngươi sai." Ra vẻ chẳng hề để ý, "Dù sao nữ nhân trong vương phủ ta rất nhiều, cũng không thiếu một người."
Giang Lăng Vương tin là thật, dậm chân nói: "Ta mới không để người khác hại nàng!"
Ân Thiếu Hạo cũng không quay đầu lại đi luôn.
Hắn biết, mình càng như vậy Giang Lăng Vương ngược lại càng tin tưởng hơn, càng miên man suy nghĩ càng lo lắng cho nàng.
Tuy rằng mưu kế dùng không tồi, nhưng......, trong lòng lại có tư vị nói không nên lời, dù sao chính là không thoải mái. Tiện đà nghĩ đến còn phải ứng đối với tiện nhân Hứa Tường kia, ngực càng thêm buồn bực, nhìn nhìn lại bộ áo choàng mới tinh trên người, ---- hôm qua Hoắc quý phi nói là tự tay nàng làm, không mặc mấy ngày sao được? Quả thực khiến cả người không thoải mái!
Sắc mặt Ân Thiếu Hạo như mây đen bao phủ, âm trầm rời đi.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Giang Lăng Vương ngay lập tức chạy tới Ngự Thư Phòng, sợ mình đi chậm một bước, Trưởng Tôn Hi sẽ bị người hại ch·ết. Đợi khi tìm được nàng, thở hổn hển đưa thư qua, "Cho ngươi! Hô hô......"
Trưởng Tôn Hi vẻ mặt kỳ quái, "Ngươi có chuyện không thể gặp mặt nói à? Còn viết thư?" Thiếu niên mới lớn này có chút bệnh nha.
Giang Lăng Vương vội nói: "Thất hoàng huynh cho ngươi."
"Hả?" Trưởng Tôn Hi mở to đôi mắt hạnh ngập nước, "Sở vương tìm ngươi......, đưa thư cho ta? Ngươi cũng đưa thật luôn." Mở ra đọc càng hôn mê, "Đây là cái gì? Ai xem mà hiểu."
"Trưởng Tôn tư tịch." Ngoài cửa có người hô: "Có việc bẩm báo."
Trưởng Tôn Hi cất thứ vào trong lòng ngực, ra cửa.
Tiểu thái giám kia nhỏ giọng nói: "Sở vương điện hạ nói Trưởng Tôn tư tịch đọc sách nhiều hơn, đừng để mình buồn, nói [Thái bình hoàn vũ ký] là một quyển sách hay, rất có ý tứ."
Tâm tư Trưởng Tôn Hi hơi đổi, đã hiểu ra, lấy ra một thỏi bạc thưởng cho tiểu thái giám, "Đi xuống đi." Trở về Ngự Thư Phòng, tìm được [Thái bình hoàn vũ ký], đối chiếu với mật mã trên thư, tìm từng chữ một, cuối cùng tạo thành một câu, "Việc thanh nhã tiểu trúc, Việt Vương làm."
"Sao vậy?" Giang Lăng Vương thò qua hỏi.
"Không có việc gì." Tay Trưởng Tôn Hi run lên, nhanh chóng ném lá thư vào chậu than.
Giang Lăng Vương bán tín bán nghi, nhìn nàng tinh thần hoảng hốt, bộ dáng mờ mịt, có chút chua lòm, "Thất hoàng huynh có phải viết cái gì buồn nôn hay không? Hừ! Xem ra hắn nói cái gì có người hại ngươi, đều là gạt ta."
Trưởng Tôn Hi căn bản không nghe rõ hắn nói cái gì.
Trong lòng chỉ đang cân nhắc, nghĩ đến Sở vương hơn phân nửa là đã tra ra, tỷ như người cùng ngày uống rượu với hắn, ai có cái gì không thích hợp, tìm hiểu nguồn gốc tra được Việt Vương. Tuy rằng cữu cữu và Chiêu Hoài Thái Tử cũng hoài nghi Việt Vương, nhưng không có chứng cứ, trước mắt đã có thể xác định.
Hoài nghi cùng xác định, vẫn là có bản chất khác nhau.
Trưởng Tôn Hi nghĩ nghĩ, mình không tiện đi Đông Cung tìm Chiêu Hoài Thái Tử, vì thế đi tìm Phó Trinh.
"Truyền lời?"
"Đúng vậy." Trưởng Tôn Hi biết quan hệ giữa nàng và Chiêu Hoài Thái Tử, cũng biết nàng đã lăn lộn trong cung nhiều năm, nhất định có một nhân mạch truyền tin tức, không khách khí nói: "Tìm người nói cho Thái Tử điện hạ, chỉ nói 'đệ đệ tra được ca ca'."
Phó Trinh nghe một câu không đầu không đuôi như vậy, "Ngươi xác định, Thái Tử điện hạ có thể nghe hiểu?"
Trưởng Tôn Hi mỉm cười nói: "Xác định."
Sở vương đi tìm Giang Lăng Vương, Giang Lăng Vương tới tìm mình, Chiêu Hoài Thái Tử khẳng định có nắm chuyện trong cung. Mà ca ca hắn chỉ có Việt Vương, đệ đệ sao, Giang Lăng Vương sẽ không dính líu đến mấy âm mưu này, vậy chỉ còn lại Sở vương. Hơn nữa Chiêu Hoài Thái Tử biết chuyện ở thanh nhã tiểu trúc, bằng vào thông minh của hắn, khẳng định biết ý tứ của mình.
Phó Trinh không tiếp tục dong dài hỏi nhiều, gật đầu nói: "Được, ta sẽ làm ngay."
Trưởng Tôn Hi xoay người trở về.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Mới vừa vào cửa, liền thấy một cung nữ chui vào phòng Nghê tư tịch. Hình như không phải người ở Ngự Thư Phòng, có điểm lạ. Bất quá ngẫm lại Nghê tư tịch ở trong cung đã vài thập niên, có lui tới một vài nơi, cũng không kỳ quái. Nhưng bởi vì phong ba gần đây quá nhiều, nên vẫn có chút lo lắng, ---- giống lần trước mình trốn thị phi ở hậu viện Đông Cung, kết quả nằm không cũng vẫn trúng đạn nữa mà.
Cho nên kêu Phạn Âm, phân phó: "Có cung nữ đi tìm Nghê tư tịch, trước kia chưa từng thấy qua, chờ nàng đi ra ngoài cho người nhìn chằm chằm một chút, nhìn xem nàng đến từ đâu." Biết đại khái, trong lòng cũng an tâm.
"Vâng." Phạn Âm lĩnh mệnh đi xuống.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Một chỗ khác, cung nữ kia tìm thấy Nghê tư tịch, đóng cửa lại nói nhỏ: "Có chuyện muốn cho ngươi làm."
Nghê tư tịch sắc mặt khó xử, "Ngươi nói."
Cung nữ lấy từ túi tiền ra một bao đồ vật, đưa cho nàng, sau đó chỉ chỉ cách vách, "Tìm một cơ hội xuống tay."
Nghê tư tịch tức khắc kinh hãi, "Này sao được? Nàng hiện giờ chính là người ngự tiền! Không nói ta khó có thể tìm được cơ hội xuống tay, cho dù thực hiện được, ta còn không biết ch·ết như thế nào đâu." Đây chính là tròng mắt hoàng đế đó.
Cung nữ kia không cho là đúng bĩu môi, "Ai biết được ngươi xuống tay?"
"Sao không biết?" Nghê tư tịch nóng nảy, "Ngự Thư Phòng chỉ có hai người ta và nàng, à không, còn Phó Trinh, tổng cộng chỉ có ba người chúng ta, một khi tra lập tức tra được."
Cung nữ kia cười cười, "Trước kia hai người đương nhiên rõ ràng, hiện tại có thêm một người, không phải vừa lúc có cái kẻ ch·ết thay sao? Tự ngươi nghĩ biện pháp, đẩy cho Phó Trinh không phải xong rồi sao." Tiện đà chuyển giọng, "Nếu ngươi không nghe lời, không đợi vị cách vách kia ch·ết, ngươi đã m·ất m·ạng trước rồi."
Nghê tư tịch biết chủ tử của đối phương, không dám đối kháng, đành phải tạm thời nhận lấy gói thuốc, "Được, để ta nghĩ lại đã. Chỉ là chuyện này, không thể làm ngay được, ngươi trở về......" Đưa lỗ tai thấp giọng, năn nỉ nói: "Tốt xấu cũng thư thả thêm mấy ngày."
"Biết, biết." Cung nữ kia hơi mất kiên nhẫn, "Nhưng ngươi đừng kéo quá lâu, nhiều nhất ba ngày, năm ngày, bằng không chọc cho chủ tử nóng nảy, ngươi cũng không có kết cục tốt đâu."
"Được, ta nhớ rồi." Nghê tư tịch đầy mặt tươi cười đưa nàng đi ra ngoài, trở về đóng cửa lại, toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi.
Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Phần Quốc trưởng công chúa đây là điên rồi sao? Cư nhiên muốn mình hạ độc hại ch·ết Trưởng Tôn Hi!! Cho dù hiện tại có thêm một Phó Trinh, mình cũng không thể xuống tay. Phó Trinh là người Đông Cung, êm đẹp như thế sao lại đi mưu hại Trưởng Tôn Hi? Mình phải tìm lý do gì, mới có thể vu oan đến trên người Phó Trinh đây? Lại còn phải làm Trưởng Tôn Hi uống độc này như thế nào? Đây căn bản chính là không có khả năng a.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Mà cách vách, Phạn Âm dặn dò Ngân Châm theo dõi cung nữ đó.
Không bao lâu, Ngân Châm trở về bẩm: "Cung nữ kia là người Châm Công cục, nàng vào Châm Công cục, nô tài thật sự không tiện đi theo vào." Sắc mặt có chút áy náy, "Cho nên, không biết nàng gặp người nào."
"Vất vả cho ngươi." Trưởng Tôn Hi biết có được tin tức này cũng không dễ, không chừng đã phí không ít công phu, an ủi hắn: "Cho dù ngươi đi theo vào được, cung nữ kia cũng chưa chắc sẽ lập tức đi tìm người ra lệnh đâu, cũng như vậy cả thôi." Tiện đà trầm tư, "Châm Công cục phụ trách cung cấp xiêm y các nơi, người tiếp xúc mỗi ngày đặc biệt nhiều, chủ tử của nàng, khẳng định ở trong số này."
Ngân Châm gật gật đầu, "Vâng, nô tài cũng nghĩ như vậy."
Trưởng Tôn Hi nói: "Không thể cứ ngó chằm chằm bên trong Châm Công cục rồi, như vậy đi, các ngươi tìm người nhìn chằm chằm bên ngoài Châm Công cục, nhìn xem gần đây có may vá xiêm y cho chủ tử nào, như vậy......, đại khái là có thể đoán được một ít."
Ngân Châm đáp: "Vâng, nô tài lập tức đi xuống an bài."
"Từ từ." Trưởng Tôn Hi gọi Phạn Âm cầm bạc cho hắn, cười nói: "Làm việc sao lại không cần tiêu tiền, cầm, không đủ lại tìm Phạn Âm lấy." Có Thái Tử Phi và Hứa Giới che chở, ngày thường mình không thiếu bạc tiêu xài đâu.
Ngân Châm cười hì hì đi xuống.
Mấy ngày kế tiếp, Trưởng Tôn Hi phát hiện Nghê tư tịch vẫn luôn đứng ngồi không yên.
Tuy rằng không biết nàng đang phiền não cái gì, nhưng......, nàng lại không dám nhìn mắt mình, trong lòng ngầm cảm thấy, có chuyện gì muốn hướng về phía mình. Nhưng lại không thể cạy miệng nàng ấy hỏi, chỉ có thể dặn dò đám người Phạn Âm, mỗi ngày lưu tâm một chút, thức ăn hàng ngày cũng phải cho người kiểm tra rồi mới ăn.
Sáng hôm nay lúc lại đây, phát hiện Nghê tư tịch lúc nào cũng đến sớm cư nhiên không ở đây, không khỏi kỳ quái.
Bắt một tiểu cung nữ hỏi: "Nghê tư tịch còn chưa tới?"
"À." Tiểu cung nữ cười đáp lời, "Nghê tư tịch từ quan."
"Từ quan?" Trưởng Tôn Hi hơi hơi giật mình, tuy nói nữ quan là có thể từ quan trở về, nhưng hình như có chút quá tùy ý rồi chứ? Nghê tư tịch cũng mới hơn 40, cũng không giống lớn tuổi như Nam Cung ma ma, còn chưa đến tuổi từ quan. Hơn nữa, trước đó một chút tiếng gió đều không có, sao lại đột nhiên từ quan đi rồi.
Tiểu cung nữ biết hoàng đế coi trọng nàng, vội vã lấy lòng nịnh bợ, vội vàng giải thích, "Nghe nói Nghê tư tịch khám thái y, nói là đôi mắt có tật xấu, không tiện lưu lại Ngự Thư Phòng, cho nên liền tìm hai vị thượng nghi đại nhân từ quan." Cười nịnh hót, "Vốn dĩ Ngự Thư Phòng nên có hai tư tịch, cái này vừa đủ, không nhiều không ít. Trưởng tôn tư tịch tới trước Phó tư tịch, vẫn do thánh chỉ Hoàng Thượng sách phong, sau này ngài đứng đầu Ngự Thư Phòng này rồi."
Đứng đầu cái gì mà đứng đầu? Trưởng Tôn Hi thưởng một thỏi bạc, cười nói: "Đi xuống làm việc đi."
Tiểu cung nữ cầm bạc vui vẻ rạo rực rời đi.
Trưởng Tôn Hi lại không cao hứng nổi.
Nghê tư tịch rời đi thật sự quá mức cổ quái, trước đó nàng cũng không lộ ra bất luận ý muốn từ chức nào, thân thể cũng không có bất kỳ chỗ nào không khoẻ, sao đột nhiên đôi mắt có tật xấu? Lại liên tưởng gần đây nàng cứ mãi khẩn trương, trốn tránh mình, ---- chẳng lẽ có người kêu nàng hại mình, nàng không dám xuống tay, lại không cách nào báo cáo kết quả, cho nên sợ tới mức bỏ chạy? Càng nghĩ càng cảm thấy giống, chỉ là Nghê tư tịch đã đi rồi, cũng không có biện pháp chứng thực.
Hơn nữa càng lo lắng chính là, vạn nhất suy đoán của mình là đúng. Người nọ thấy Nghê tư tịch không chịu phối hợp, khó nói sẽ không tìm người khác hãm hại mình, một đối tượng để hoài nghi đề phòng cũng không có, càng thêm cảm thấy bất an.
Cả ngày đều là tâm phiền ý loạn.
Tới buổi chiều, Ngân Châm bỗng nhiên tiến vào đáp lời, "Trưởng Tôn tư tịch, tiểu cung nữ ngày đó tìm Nghê tư tịch, gặp Triệu ma ma bên cạnh Phần Quốc trưởng công chúa, nói là lấy xiêm y, nhưng không chừng là lén bí mật nói chuyện với nhau cái gì đó."
Phần Quốc trưởng công chúa? Trưởng Tôn Hi tức khắc hãi hùng kh·iếp vía.
Đang ở giờ phút này, bên ngoài bỗng nhiên có người hô: "Trưởng Tôn tư tịch, Giang Lăng Vương điện hạ giá lâm."
Trong lòng Trưởng Tôn Hi vốn dĩ đã lộn xộn, làm gì có tâm tư chơi cùng Giang Lăng Vương? Thật là! Vị tiểu tổ tông này lâu lâu tới tìm mình, hoàng đế cũng không quản, không biết đã có bao nhiêu lời đồn lén bay đầy trời rồi.
Chỉ là lại không thể trực tiếp không gặp, chỉ đành đi ra ngoài.
Giang Lăng Vương mặc một bộ áo gấm rồng bốn móng màu xanh lá nhạt mới tinh, mặt trên thêu chỉ vàng, trên đầu mang bạch ngọc quan, còn cấm một cây trâm phỉ thúy toàn thân màu xanh biếc. Làn da hắn vốn đã trắng hơn người bình thường rất nhiều, được y phục mới tôn lên, càng thêm thanh thoát, mắt tựa đầy sao, như cây thúy trúc xanh biết giữa trời tuyết trắng xóa.
Trưởng Tôn Hi áp xuống bực bội trong lòng, khen một câu, "Đây là áo choàng mới ngươi làm ăn tết à? Khá xinh đẹp." Chỉ nghĩ, nhanh chóng dỗ hắn đi cho nhanh một chút.
Giang Lăng Vương cao hứng nói: "Ngươi cũng cảm thấy đẹp."
Thái giám vóc dáng cao lớn đi theo phía sau hắn, bỗng nhiên tiến lên một bước, "Trước đừng nhiều lời."
Trưởng Tôn Hi hoảng sợ, "Sở......" Lời còn chưa dứt, đã bị Ân Thiếu Hạo giả trang thành thái giám bịt kín miệng, hắn hạ giọng nói: "Đừng gào, ta có việc muốn nói với ngươi."
Giang Lăng Vương bực bội gạt bay tay hắn, "Làm gì vậy? Nói thì nói, đừng động tay động chân."
Trưởng Tôn Hi có chút bực bội, "Được rồi, hai người các ngươi đang có âm mưu gì đây."
Giang Lăng Vương ủy khuất nói: "Hắn nói có việc quan trọng, có người muốn hại ngươi, không giáp mặt thì không thể nói rõ, ta mới dẫn hắn tới." Quay đầu căm giận nhìn về phía huynh trưởng, "Có chuyện mau nói."
Ân Thiếu Hạo để sát qua đi, đến lỗ tai thấp giọng nói, "Ta bắt được Nghê tư tịch."
"A?" Trưởng Tôn Hi tức khắc thay đổi sắc mặt, rốt cuộc không rảnh lo Giang Lăng Vương, vội hỏi: "Người đâu? Ở đâu? Sao ngươi bắt được nàng?!" Liên tiếp đặt câu hỏi.
Ân Thiếu Hạo lại nói: "Đi vào lại nói."
"Ừm." Trưởng Tôn Hi gật gật đầu, lại nhìn Giang Lăng Vương nói: "Ngươi ở chỗ này một chút, chúng ta đi vào nói vài câu liền ra." Chuyện Nghê tư tịch không biết sẽ liên lụy đến ai, thật sự không nên nháo lớn. Còn việc Sở vương dây dưa mình, không nói hiện tại hắn cho rằng mình là muội muội hắn, cho dù hắn không nghĩ như vậy, cũng không có khả năng giết mình ở Ngự Thư Phòng, bên ngoài còn có bọn Phạn Âm mà.
Ân Thiếu Hạo đi theo nàng vào phòng trong.
Để lại một mình Giang Lăng Vương ở bên ngoài, thở phì phì, lại nhìn nhìn y phục mới cố ý mặc trên người, càng tức hơn, lại không thể ném đồ ở Ngự Thư Phòng. Lửa trong lòng bốc lớn, không ngừng đi tới đi lui trong phòng, giống một quả pháo nổ, sắp sửa nổ tung.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Tâm Giang Lăng Vương tức khắc sinh cảnh giác, "Thư?" Có chút bực bội nhìn ca ca, "Huynh không chỉ có vương phi, ng·ay cả trắc phi cũng đã có, còn dây dưa nàng làm cái gì? Muốn ta đưa mấy thứ dâm từ diễm khúc này qua đó, ta không làm."
"Đánh rắm! Cái gì dâm từ diễm khúc?" Ân Thiếu Hạo đè khí giận, mở thư ra, "Tự ngươi xem trước đi."
Giang Lăng Vương nhìn nhìn trên giấy viết thư, trên đó viết, "Chín trang, 3, 16, 12, 4, 28......" Vậy mà liên tiếp là mấy con số kỳ quái, không khỏi hỏi: "Đây là cái gì?"
"Ngươi đừng hỏi, có chuyện quan trọng." Ân Thiếu Hạo lo lắng Giang Lăng Vương giận dỗi không chịu đưa, hạ giọng, "Có người muốn hại nàng, ta đây chỉ là nhắc nhở nàng. Nếu ngươi không chịu đưa thư này đi, sau này nàng bị người hại ch·ết đều là ngươi sai." Ra vẻ chẳng hề để ý, "Dù sao nữ nhân trong vương phủ ta rất nhiều, cũng không thiếu một người."
Giang Lăng Vương tin là thật, dậm chân nói: "Ta mới không để người khác hại nàng!"
Ân Thiếu Hạo cũng không quay đầu lại đi luôn.
Hắn biết, mình càng như vậy Giang Lăng Vương ngược lại càng tin tưởng hơn, càng miên man suy nghĩ càng lo lắng cho nàng.
Tuy rằng mưu kế dùng không tồi, nhưng......, trong lòng lại có tư vị nói không nên lời, dù sao chính là không thoải mái. Tiện đà nghĩ đến còn phải ứng đối với tiện nhân Hứa Tường kia, ngực càng thêm buồn bực, nhìn nhìn lại bộ áo choàng mới tinh trên người, ---- hôm qua Hoắc quý phi nói là tự tay nàng làm, không mặc mấy ngày sao được? Quả thực khiến cả người không thoải mái!
Sắc mặt Ân Thiếu Hạo như mây đen bao phủ, âm trầm rời đi.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Giang Lăng Vương ngay lập tức chạy tới Ngự Thư Phòng, sợ mình đi chậm một bước, Trưởng Tôn Hi sẽ bị người hại ch·ết. Đợi khi tìm được nàng, thở hổn hển đưa thư qua, "Cho ngươi! Hô hô......"
Trưởng Tôn Hi vẻ mặt kỳ quái, "Ngươi có chuyện không thể gặp mặt nói à? Còn viết thư?" Thiếu niên mới lớn này có chút bệnh nha.
Giang Lăng Vương vội nói: "Thất hoàng huynh cho ngươi."
"Hả?" Trưởng Tôn Hi mở to đôi mắt hạnh ngập nước, "Sở vương tìm ngươi......, đưa thư cho ta? Ngươi cũng đưa thật luôn." Mở ra đọc càng hôn mê, "Đây là cái gì? Ai xem mà hiểu."
"Trưởng Tôn tư tịch." Ngoài cửa có người hô: "Có việc bẩm báo."
Trưởng Tôn Hi cất thứ vào trong lòng ngực, ra cửa.
Tiểu thái giám kia nhỏ giọng nói: "Sở vương điện hạ nói Trưởng Tôn tư tịch đọc sách nhiều hơn, đừng để mình buồn, nói [Thái bình hoàn vũ ký] là một quyển sách hay, rất có ý tứ."
Tâm tư Trưởng Tôn Hi hơi đổi, đã hiểu ra, lấy ra một thỏi bạc thưởng cho tiểu thái giám, "Đi xuống đi." Trở về Ngự Thư Phòng, tìm được [Thái bình hoàn vũ ký], đối chiếu với mật mã trên thư, tìm từng chữ một, cuối cùng tạo thành một câu, "Việc thanh nhã tiểu trúc, Việt Vương làm."
"Sao vậy?" Giang Lăng Vương thò qua hỏi.
"Không có việc gì." Tay Trưởng Tôn Hi run lên, nhanh chóng ném lá thư vào chậu than.
Giang Lăng Vương bán tín bán nghi, nhìn nàng tinh thần hoảng hốt, bộ dáng mờ mịt, có chút chua lòm, "Thất hoàng huynh có phải viết cái gì buồn nôn hay không? Hừ! Xem ra hắn nói cái gì có người hại ngươi, đều là gạt ta."
Trưởng Tôn Hi căn bản không nghe rõ hắn nói cái gì.
Trong lòng chỉ đang cân nhắc, nghĩ đến Sở vương hơn phân nửa là đã tra ra, tỷ như người cùng ngày uống rượu với hắn, ai có cái gì không thích hợp, tìm hiểu nguồn gốc tra được Việt Vương. Tuy rằng cữu cữu và Chiêu Hoài Thái Tử cũng hoài nghi Việt Vương, nhưng không có chứng cứ, trước mắt đã có thể xác định.
Hoài nghi cùng xác định, vẫn là có bản chất khác nhau.
Trưởng Tôn Hi nghĩ nghĩ, mình không tiện đi Đông Cung tìm Chiêu Hoài Thái Tử, vì thế đi tìm Phó Trinh.
"Truyền lời?"
"Đúng vậy." Trưởng Tôn Hi biết quan hệ giữa nàng và Chiêu Hoài Thái Tử, cũng biết nàng đã lăn lộn trong cung nhiều năm, nhất định có một nhân mạch truyền tin tức, không khách khí nói: "Tìm người nói cho Thái Tử điện hạ, chỉ nói 'đệ đệ tra được ca ca'."
Phó Trinh nghe một câu không đầu không đuôi như vậy, "Ngươi xác định, Thái Tử điện hạ có thể nghe hiểu?"
Trưởng Tôn Hi mỉm cười nói: "Xác định."
Sở vương đi tìm Giang Lăng Vương, Giang Lăng Vương tới tìm mình, Chiêu Hoài Thái Tử khẳng định có nắm chuyện trong cung. Mà ca ca hắn chỉ có Việt Vương, đệ đệ sao, Giang Lăng Vương sẽ không dính líu đến mấy âm mưu này, vậy chỉ còn lại Sở vương. Hơn nữa Chiêu Hoài Thái Tử biết chuyện ở thanh nhã tiểu trúc, bằng vào thông minh của hắn, khẳng định biết ý tứ của mình.
Phó Trinh không tiếp tục dong dài hỏi nhiều, gật đầu nói: "Được, ta sẽ làm ngay."
Trưởng Tôn Hi xoay người trở về.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Mới vừa vào cửa, liền thấy một cung nữ chui vào phòng Nghê tư tịch. Hình như không phải người ở Ngự Thư Phòng, có điểm lạ. Bất quá ngẫm lại Nghê tư tịch ở trong cung đã vài thập niên, có lui tới một vài nơi, cũng không kỳ quái. Nhưng bởi vì phong ba gần đây quá nhiều, nên vẫn có chút lo lắng, ---- giống lần trước mình trốn thị phi ở hậu viện Đông Cung, kết quả nằm không cũng vẫn trúng đạn nữa mà.
Cho nên kêu Phạn Âm, phân phó: "Có cung nữ đi tìm Nghê tư tịch, trước kia chưa từng thấy qua, chờ nàng đi ra ngoài cho người nhìn chằm chằm một chút, nhìn xem nàng đến từ đâu." Biết đại khái, trong lòng cũng an tâm.
"Vâng." Phạn Âm lĩnh mệnh đi xuống.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Một chỗ khác, cung nữ kia tìm thấy Nghê tư tịch, đóng cửa lại nói nhỏ: "Có chuyện muốn cho ngươi làm."
Nghê tư tịch sắc mặt khó xử, "Ngươi nói."
Cung nữ lấy từ túi tiền ra một bao đồ vật, đưa cho nàng, sau đó chỉ chỉ cách vách, "Tìm một cơ hội xuống tay."
Nghê tư tịch tức khắc kinh hãi, "Này sao được? Nàng hiện giờ chính là người ngự tiền! Không nói ta khó có thể tìm được cơ hội xuống tay, cho dù thực hiện được, ta còn không biết ch·ết như thế nào đâu." Đây chính là tròng mắt hoàng đế đó.
Cung nữ kia không cho là đúng bĩu môi, "Ai biết được ngươi xuống tay?"
"Sao không biết?" Nghê tư tịch nóng nảy, "Ngự Thư Phòng chỉ có hai người ta và nàng, à không, còn Phó Trinh, tổng cộng chỉ có ba người chúng ta, một khi tra lập tức tra được."
Cung nữ kia cười cười, "Trước kia hai người đương nhiên rõ ràng, hiện tại có thêm một người, không phải vừa lúc có cái kẻ ch·ết thay sao? Tự ngươi nghĩ biện pháp, đẩy cho Phó Trinh không phải xong rồi sao." Tiện đà chuyển giọng, "Nếu ngươi không nghe lời, không đợi vị cách vách kia ch·ết, ngươi đã m·ất m·ạng trước rồi."
Nghê tư tịch biết chủ tử của đối phương, không dám đối kháng, đành phải tạm thời nhận lấy gói thuốc, "Được, để ta nghĩ lại đã. Chỉ là chuyện này, không thể làm ngay được, ngươi trở về......" Đưa lỗ tai thấp giọng, năn nỉ nói: "Tốt xấu cũng thư thả thêm mấy ngày."
"Biết, biết." Cung nữ kia hơi mất kiên nhẫn, "Nhưng ngươi đừng kéo quá lâu, nhiều nhất ba ngày, năm ngày, bằng không chọc cho chủ tử nóng nảy, ngươi cũng không có kết cục tốt đâu."
"Được, ta nhớ rồi." Nghê tư tịch đầy mặt tươi cười đưa nàng đi ra ngoài, trở về đóng cửa lại, toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi.
Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Phần Quốc trưởng công chúa đây là điên rồi sao? Cư nhiên muốn mình hạ độc hại ch·ết Trưởng Tôn Hi!! Cho dù hiện tại có thêm một Phó Trinh, mình cũng không thể xuống tay. Phó Trinh là người Đông Cung, êm đẹp như thế sao lại đi mưu hại Trưởng Tôn Hi? Mình phải tìm lý do gì, mới có thể vu oan đến trên người Phó Trinh đây? Lại còn phải làm Trưởng Tôn Hi uống độc này như thế nào? Đây căn bản chính là không có khả năng a.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Mà cách vách, Phạn Âm dặn dò Ngân Châm theo dõi cung nữ đó.
Không bao lâu, Ngân Châm trở về bẩm: "Cung nữ kia là người Châm Công cục, nàng vào Châm Công cục, nô tài thật sự không tiện đi theo vào." Sắc mặt có chút áy náy, "Cho nên, không biết nàng gặp người nào."
"Vất vả cho ngươi." Trưởng Tôn Hi biết có được tin tức này cũng không dễ, không chừng đã phí không ít công phu, an ủi hắn: "Cho dù ngươi đi theo vào được, cung nữ kia cũng chưa chắc sẽ lập tức đi tìm người ra lệnh đâu, cũng như vậy cả thôi." Tiện đà trầm tư, "Châm Công cục phụ trách cung cấp xiêm y các nơi, người tiếp xúc mỗi ngày đặc biệt nhiều, chủ tử của nàng, khẳng định ở trong số này."
Ngân Châm gật gật đầu, "Vâng, nô tài cũng nghĩ như vậy."
Trưởng Tôn Hi nói: "Không thể cứ ngó chằm chằm bên trong Châm Công cục rồi, như vậy đi, các ngươi tìm người nhìn chằm chằm bên ngoài Châm Công cục, nhìn xem gần đây có may vá xiêm y cho chủ tử nào, như vậy......, đại khái là có thể đoán được một ít."
Ngân Châm đáp: "Vâng, nô tài lập tức đi xuống an bài."
"Từ từ." Trưởng Tôn Hi gọi Phạn Âm cầm bạc cho hắn, cười nói: "Làm việc sao lại không cần tiêu tiền, cầm, không đủ lại tìm Phạn Âm lấy." Có Thái Tử Phi và Hứa Giới che chở, ngày thường mình không thiếu bạc tiêu xài đâu.
Ngân Châm cười hì hì đi xuống.
Mấy ngày kế tiếp, Trưởng Tôn Hi phát hiện Nghê tư tịch vẫn luôn đứng ngồi không yên.
Tuy rằng không biết nàng đang phiền não cái gì, nhưng......, nàng lại không dám nhìn mắt mình, trong lòng ngầm cảm thấy, có chuyện gì muốn hướng về phía mình. Nhưng lại không thể cạy miệng nàng ấy hỏi, chỉ có thể dặn dò đám người Phạn Âm, mỗi ngày lưu tâm một chút, thức ăn hàng ngày cũng phải cho người kiểm tra rồi mới ăn.
Sáng hôm nay lúc lại đây, phát hiện Nghê tư tịch lúc nào cũng đến sớm cư nhiên không ở đây, không khỏi kỳ quái.
Bắt một tiểu cung nữ hỏi: "Nghê tư tịch còn chưa tới?"
"À." Tiểu cung nữ cười đáp lời, "Nghê tư tịch từ quan."
"Từ quan?" Trưởng Tôn Hi hơi hơi giật mình, tuy nói nữ quan là có thể từ quan trở về, nhưng hình như có chút quá tùy ý rồi chứ? Nghê tư tịch cũng mới hơn 40, cũng không giống lớn tuổi như Nam Cung ma ma, còn chưa đến tuổi từ quan. Hơn nữa, trước đó một chút tiếng gió đều không có, sao lại đột nhiên từ quan đi rồi.
Tiểu cung nữ biết hoàng đế coi trọng nàng, vội vã lấy lòng nịnh bợ, vội vàng giải thích, "Nghe nói Nghê tư tịch khám thái y, nói là đôi mắt có tật xấu, không tiện lưu lại Ngự Thư Phòng, cho nên liền tìm hai vị thượng nghi đại nhân từ quan." Cười nịnh hót, "Vốn dĩ Ngự Thư Phòng nên có hai tư tịch, cái này vừa đủ, không nhiều không ít. Trưởng tôn tư tịch tới trước Phó tư tịch, vẫn do thánh chỉ Hoàng Thượng sách phong, sau này ngài đứng đầu Ngự Thư Phòng này rồi."
Đứng đầu cái gì mà đứng đầu? Trưởng Tôn Hi thưởng một thỏi bạc, cười nói: "Đi xuống làm việc đi."
Tiểu cung nữ cầm bạc vui vẻ rạo rực rời đi.
Trưởng Tôn Hi lại không cao hứng nổi.
Nghê tư tịch rời đi thật sự quá mức cổ quái, trước đó nàng cũng không lộ ra bất luận ý muốn từ chức nào, thân thể cũng không có bất kỳ chỗ nào không khoẻ, sao đột nhiên đôi mắt có tật xấu? Lại liên tưởng gần đây nàng cứ mãi khẩn trương, trốn tránh mình, ---- chẳng lẽ có người kêu nàng hại mình, nàng không dám xuống tay, lại không cách nào báo cáo kết quả, cho nên sợ tới mức bỏ chạy? Càng nghĩ càng cảm thấy giống, chỉ là Nghê tư tịch đã đi rồi, cũng không có biện pháp chứng thực.
Hơn nữa càng lo lắng chính là, vạn nhất suy đoán của mình là đúng. Người nọ thấy Nghê tư tịch không chịu phối hợp, khó nói sẽ không tìm người khác hãm hại mình, một đối tượng để hoài nghi đề phòng cũng không có, càng thêm cảm thấy bất an.
Cả ngày đều là tâm phiền ý loạn.
Tới buổi chiều, Ngân Châm bỗng nhiên tiến vào đáp lời, "Trưởng Tôn tư tịch, tiểu cung nữ ngày đó tìm Nghê tư tịch, gặp Triệu ma ma bên cạnh Phần Quốc trưởng công chúa, nói là lấy xiêm y, nhưng không chừng là lén bí mật nói chuyện với nhau cái gì đó."
Phần Quốc trưởng công chúa? Trưởng Tôn Hi tức khắc hãi hùng kh·iếp vía.
Đang ở giờ phút này, bên ngoài bỗng nhiên có người hô: "Trưởng Tôn tư tịch, Giang Lăng Vương điện hạ giá lâm."
Trong lòng Trưởng Tôn Hi vốn dĩ đã lộn xộn, làm gì có tâm tư chơi cùng Giang Lăng Vương? Thật là! Vị tiểu tổ tông này lâu lâu tới tìm mình, hoàng đế cũng không quản, không biết đã có bao nhiêu lời đồn lén bay đầy trời rồi.
Chỉ là lại không thể trực tiếp không gặp, chỉ đành đi ra ngoài.
Giang Lăng Vương mặc một bộ áo gấm rồng bốn móng màu xanh lá nhạt mới tinh, mặt trên thêu chỉ vàng, trên đầu mang bạch ngọc quan, còn cấm một cây trâm phỉ thúy toàn thân màu xanh biếc. Làn da hắn vốn đã trắng hơn người bình thường rất nhiều, được y phục mới tôn lên, càng thêm thanh thoát, mắt tựa đầy sao, như cây thúy trúc xanh biết giữa trời tuyết trắng xóa.
Trưởng Tôn Hi áp xuống bực bội trong lòng, khen một câu, "Đây là áo choàng mới ngươi làm ăn tết à? Khá xinh đẹp." Chỉ nghĩ, nhanh chóng dỗ hắn đi cho nhanh một chút.
Giang Lăng Vương cao hứng nói: "Ngươi cũng cảm thấy đẹp."
Thái giám vóc dáng cao lớn đi theo phía sau hắn, bỗng nhiên tiến lên một bước, "Trước đừng nhiều lời."
Trưởng Tôn Hi hoảng sợ, "Sở......" Lời còn chưa dứt, đã bị Ân Thiếu Hạo giả trang thành thái giám bịt kín miệng, hắn hạ giọng nói: "Đừng gào, ta có việc muốn nói với ngươi."
Giang Lăng Vương bực bội gạt bay tay hắn, "Làm gì vậy? Nói thì nói, đừng động tay động chân."
Trưởng Tôn Hi có chút bực bội, "Được rồi, hai người các ngươi đang có âm mưu gì đây."
Giang Lăng Vương ủy khuất nói: "Hắn nói có việc quan trọng, có người muốn hại ngươi, không giáp mặt thì không thể nói rõ, ta mới dẫn hắn tới." Quay đầu căm giận nhìn về phía huynh trưởng, "Có chuyện mau nói."
Ân Thiếu Hạo để sát qua đi, đến lỗ tai thấp giọng nói, "Ta bắt được Nghê tư tịch."
"A?" Trưởng Tôn Hi tức khắc thay đổi sắc mặt, rốt cuộc không rảnh lo Giang Lăng Vương, vội hỏi: "Người đâu? Ở đâu? Sao ngươi bắt được nàng?!" Liên tiếp đặt câu hỏi.
Ân Thiếu Hạo lại nói: "Đi vào lại nói."
"Ừm." Trưởng Tôn Hi gật gật đầu, lại nhìn Giang Lăng Vương nói: "Ngươi ở chỗ này một chút, chúng ta đi vào nói vài câu liền ra." Chuyện Nghê tư tịch không biết sẽ liên lụy đến ai, thật sự không nên nháo lớn. Còn việc Sở vương dây dưa mình, không nói hiện tại hắn cho rằng mình là muội muội hắn, cho dù hắn không nghĩ như vậy, cũng không có khả năng giết mình ở Ngự Thư Phòng, bên ngoài còn có bọn Phạn Âm mà.
Ân Thiếu Hạo đi theo nàng vào phòng trong.
Để lại một mình Giang Lăng Vương ở bên ngoài, thở phì phì, lại nhìn nhìn y phục mới cố ý mặc trên người, càng tức hơn, lại không thể ném đồ ở Ngự Thư Phòng. Lửa trong lòng bốc lớn, không ngừng đi tới đi lui trong phòng, giống một quả pháo nổ, sắp sửa nổ tung.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro