Ngự Tiền Nữ Quan

Huynh đệ

Bạc Mộ Nhan

2025-03-15 11:30:31

Không hiểu sao, Hoắc quý phi đột nhiên cảm thấy một trận hàn khí đánh úp lại.

Trên khuôn mặt nam tử tuấn mỹ, không có phẫn nộ, không có chật vật, ngược lại còn lộ ra nụ cười quỷ dị. Đôi mắt hắn đen nhánh như mặc ngọc, lại sâu thẳm khó lường như vực sâu vạn trượng, mà sâu dưới đáy vực, lộ ra vạt lửa sắc lạnh làm người hãi hùng kh·iếp vía.

Trong lòng, nhịn không được có chút hối hận cho xúc động vừa rồi.

Nhưng trên mặt nàng nào dễ chịu lộ ra vẻ nhút nhát? Cắn chặt răng, thẳng eo khiển trách: "Ngươi ở Đông Cung cứu Hứa Tường, rốt cuộc có chuyện gì?" Không sai! Đây đều là con nuôi phong lưu háo sắc, mình không sai!

Ân Thiếu Hạo móc từ lòng ngực ra chiếc khăn tay trắng tinh, lau lau nước trên mặt, động tác chậm rãi, mang theo vài phần tùy tiện không chút để ý. Sau đó ném khăn tay vào chậu than, lười nhác nói: "Nhi tử chỉ là nhất thời hồ đồ, cứu lầm người." Không muốn giải thích tiếp chuyện này, đẩy thánh chỉ tới, "Mời mẫu phi xem."

Hoắc quý phi chậm rãi mở thánh chỉ, càng xem càng phát run, "Hoàng Thượng tứ hôn tiếp!" Tuy rằng sớm biết sẽ có kết quả này, nhưng khi tận mắt nhìn thấy thánh chỉ vẫn là tức giận đan xen, "Phi! Một nữ tử dâm đãng không biết xấu hổ, câu tam đáp bốn, nơi nào xứng được thánh chỉ tứ hôn?! Cũng không sợ bẩn thánh chỉ." Một tay ném thánh chỉ xuống đất.

Ân Thiếu Hạo nhàn nhạt nói: "Bất quá chỉ là nhìn mặt mũi Phần Quốc trưởng công chúa thôi."

Nói đến cái này, trong lòng Hoắc quý phi đột nhiên căng thẳng, "Đây mới là nguyên nhân ngươi cứu Hứa Tường đi." Nếu Phần Quốc trưởng công chúa thành chỗ dựa của Sở vương, vậy chẳng phải Hoắc gia sẽ có hại? Nhiều năm bồi dưỡng như vậy, chẳng lẽ lại may áo cưới cho người khác? Phần Quốc trưởng công chúa nghĩ thật hay mà, hai hoàng tử đều là con rể nàng!

"Mẫu phi." Ân Thiếu Hạo thấy mặt nàng thay đổi bất ngờ, không khỏi cười khẽ, "Nếu người là Phần Quốc trưởng công chúa, người sẽ gi·ết Chiêu Hoài Thái Tử, sau đó lại bồi dưỡng nhi tử sao?"

"Này......" Tâm tư Hoắc quý phi bay lộn.

Đáp án đương nhiên là......, sẽ không.

Rốt cuộc Chiêu Hoài Thái Tử là trữ quân danh chính ngôn thuận, lại là con rể lớn của Phần Quốc trưởng công chúa, hơn nữa sau lưng Thái Tử Phi còn có một gia tộc cường thịnh như Hứa gia, ---- Phần Quốc trưởng công chúa sao lại đi ngược chiều như vậy? Rốt cuộc đối với nàng mà nói, mặc kệ là con rể nào làm hoàng đế, đều giống nhau, tội gì không có việc lại tìm phiền toái cho mình đâu.

Ân Thiếu Hạo lại nói: "Chỉ cần Chiêu Hoài Thái Tử sống sót một ngày, Phần Quốc trưởng công chúa và Hứa gia sẽ duy trì hắn một ngày, căn bản là không có chuyện của nhi tử. Hơn nữa Phần Quốc trưởng công chúa vì cân bằng, khẳng định còn sẽ khuyên nhi tử làm một hiền vương, thành thật phụ tá Thái Tử điện hạ, để cùng chống lại đám người Việt Vương."

"Không sai." Hoắc quý phi không kìm hãm được gật gật đầu, trong lòng khẽ buông lỏng, "Cũng do bổn cung chưa tra rõ." Tiện đà lại tức giận, "Chẳng lẽ sau này thật sự phải làm hiền vương, làm cánh tay cho Thái Tử?!" Phi! Vậy tâm huyết nhiều năm như vậy của Hoắc gia chẳng phải là uổng phí? Huống hồ những năm gần đây, đã sớm trở mặt kết thù với Đông Cung, dưỡng tử căn bản là không thể làm hiền vương!

Thắng làm vua thua làm giặc, dưỡng tử hoặc là có thể đăng cơ đại vị, hoặc là ch·ết! Hắn ch·ết, Hoắc gia cũng sẽ ch·ết cùng hắn.

"Không có khả năng!" Hoắc quý phi quả quyết cười lạnh.

"Kỳ thật......" Ân Thiếu Hạo cười cười, "Đại Cô mẫu cũng có khả năng trợ giúp nhi tử."

"Nga?" Hoắc quý phi vội la lên: "Ngươi nói xem."

Ân Thiếu Hạo hơi mím môi, nhấp thành một đường cong tuyệt đẹp mê người, "Thái Tử ch·ết."

Sắc mặt Hoắc quý phi khẽ biến, tiện đà xoay chuyển tròng mắt, "Không sai." Nàng gật đầu thật mạnh, "Chỉ cần Thái Tử ch·ết, Phần Quốc trưởng công chúa khẳng định sẽ bồi dưỡng ngươi." Càng nghĩ càng cao hứng, bất quá cao hứng xong, lại phiền não, "Vậy phải thế nào Thái Tử điện hạ mới......" Mới có thể ch·ết chứ.

"Mẫu phi, chuyện này còn phải chậm rãi trù tính lâu dài." Ân Thiếu Hạo tiến lên nhặt thánh chỉ, phủi phủi bụi, "Còn chuyện Hứa Tường, mẫu phi cũng không cần quá mức lo lắng." Không nói đến những lời kinh người của hoàng đế, miễn lại liên lụy đến Hứa thị, chỉ đổi thành trung tâm của mình với Hoắc gia, "Hứa Tường rơi xuống nước bị lạnh, thân mình nhất định không tốt, tương lai khẳng định sẽ có bệnh gì cũng không biết chừng."

Hoắc quý phi giật mình, tiện đà ngộ ra không khỏi cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy."

Ân Thiếu Hạo ba phần diễn kịch, bảy phần nghiêm túc, "Tiện nhân đó, bổn vương bất quá là hảo tâm cứu nàng, nàng lại làm bộ làm tịch ở ngay trước mặt đại cô mẫu, cứ như bổn vương làm gì nàng cho nên nàng nhảy hồ, không phải là khiến người ghê tởm!"

Hoắc quý phi thấy dưỡng tử hận Hứa Tường sâu như vậy, tất nhiên vừa lòng, không khỏi lại hỏi: "Hứa Tường sao lại rơi xuống nước?"

Ân Thiếu Hạo nhăn mày lại.

Đúng vậy, đang êm đẹp Hứa Tường sao lại rơi xuống nước? Ở Đông Cung, ai to gan dám xuống tay giết nàng như vậy? Hơn nữa ai lại có thâm cừu đại hận như vậy với nàng? Hắn thực mau nghĩ đến một người, chỉ là......, Trưởng Tôn Hi không có thủ đoạn lợi hại như vậy, người Đông Cung sẽ không nghe nàng sai phái.

Mà Thái Tử Phi không đạo lý gi·ết muội muội mình, chẳng lẽ......, là Chiêu Hoài Thái Tử?! Nhưng Hứa Tường là em vợ hắn, lại là nữ nhi Phần Quốc trưởng công chúa và Hứa gia, không có đạo lý a.

Ân Thiếu Hạo sửa sang lại tin tức hữu dụng một chút.

Gần đây hình như Vô Ưu bị bệnh.

Chẳng lẽ, là Hứa Tường động tay động chân với Vô Ưu? Thế cho nên chọc giận Chiêu Hoài Thái Tử, tiện đà xuống tay với Hứa Tường! Rốt cuộc ở Đông Cung, có thể làm được chuyện gi·ết người nhưng tay không dính máu, chỉ có Chiêu Hoài Thái Tử. Chuyện này, về sau phải điều tra cẩn thận một chút mới được.

"Nhớ tới cái gì?" Hoắc quý phi hỏi.

Vẻ mặt Ân Thiếu Hạo mê hoặc, lắc đầu, "Không đạo lý. Chiêu Hoài Thái Tử và Thái Tử Phi, không có khả năng xuống tay với Hứa Tường xuống tay, Trưởng Tôn Hi cho dù muốn cũng không có bản lĩnh. Còn người khác......, đều là khách, lại nói ai dám đắc tội Phần Quốc trưởng công chúa đâu? Chắc là Hứa Tường nhất thời ham chơi, tự mình ngã xuống rồi."

Hoắc quý phi nghe được tin vài phần, lại có vài phần hoài nghi. Dưỡng tử tuổi càng lớn, càng khó khống chế, khó nói hắn không phải cố ý đùa giỡn Hứa Tường, bức cho người nhảy hồ. Sau đó diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân, Hứa Tường không thể không gả cho hắn, một trắc phi tới tay êm đẹp.

Chẳng qua trước mắt ván đã đóng thuyền, hoàng đế lại ban cho thánh chỉ, cho dù tiếp tục đào bới đến tận cùng cũng không còn ý nghĩa.

Rốt cuộc Hoắc gia đã cột vào cùng một thuyền với dưỡng tử, không thể tách ra. Chỉ có thể......, ha hả, câu nói vừa rồi của dưỡng tử ngược lại đã nhắc nhở mình. Hứa Tường bị hàn khí "Thân thể không tốt", cho dù làm trắc phi Sở vương thì như thế nào? Không phải sinh bệnh, cũng không biết chừng tương lai khó sinh gì đó, sau này lại chậm rãi mưu tính là được.

Bởi vì đã nghĩ thông suốt, ngược lại cười nói: "Vừa rồi là mẫu phi khí giận công tâm quá mức, có chút nóng nảy, đã oan uổng ngươi. Nhìn xem......" Cầm khăn thêu hồng nhạt lên, lau lau cho hắn, "Mau vào đổi xiêm y, đừng để bị đông lạnh. Vừa lúc mẫu phi mới cho ngươi làm một bộ xiêm y mùa đông mới, hôm nay mặc trở về đi."

Nàng tự nhiên sẽ không có rảnh rỗi tự tay may xiêm y, bất quá là chỉ đạo người làm.

Trong lòng Ân Thiếu Hạo biết rõ ràng, lại nói lời cảm tạ, "Thật vất vả mẫu phi."

---- một hình ảnh mẫu từ tử hiếu hoàn hảo.

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Tin tức hoàng thượng hạ chỉ ban Hứa Tường làm trắc phi Sở vương, thực mau truyền khắp nơi.

Ngày kế lâm triều, Ân Thiếu Hạo tiến vào Kim Loan Điện đã được mọi người chúc mừng. Hắn cười ha hả xã giao, "Không dám, không dám, sắp tới mọi người đều tới uống rượu mừng, nhớ tới hết đó." Bộ dáng rất là cao hứng.

"Chúc mừng thất đệ." Việt Vương mặc một bộ trường bào màu đen, vóc người cao lớn đĩnh bạt, bất luận là so với các vị đại thần hay là các hoàng tử, đều có vẻ đặc biệt khí thế.

Ân Thiếu Hạo nhớ tới chuyện thanh nhã tiểu trúc, tươi cười càng thêm xán lạn, "Đa tạ đại hoàng huynh."

Chiêu Hoài Thái Tử cũng nói một câu, "Chúc mừng thất đệ."

Việt Vương nhìn nhìn hai người bọn họ, cười nói: "Lại nói tiếp, Thái Tử điện hạ cùng thất đệ chính là anh em cột chèo." Ánh mắt hơi lóe, không biết đang cân nhắc cái gì, có chút sâu không lường.

"Đúng vậy." Hôm nay Ân Thiếu Hạo mặc bộ trường bào đoàn long màu tím nhạt, ống tay áo to rộng, tư thái phong lưu, còn hơi mang vài phần phóng đãng không kềm chế được. Tiến lên kéo lấy Chiêu Hoài Thái Tử một phen, "Ca ca tốt, về sau chúng ta lại thân thêm một tầng, hôm nay tìm một chỗ cùng nhau uống rượu đi."

Lần này Chiêu Hoài Thái Tử lại không cự tuyệt, cười nói: "Vừa lúc mấy ngày trước có đến một tửu lầu, bên trong có vài món thức ăn, đều là món thất đệ ngươi thích ăn, lát nữa cô đưa ngươi qua nếm thử."

Ân Thiếu Hạo cười ha ha, "Có lộc ăn rồi."

Việt Vương cười lạnh trong lòng, ý trong lời Thái Tử, những món ăn đó đều chuẩn bị cho Sở vương, rõ ràng là đang cự tuyệt mình, cho nên mình cũng đừng da mặt dày đi theo.

Ân Thiếu Hạo lại nói: "Đúng rồi, Thái Tử điện hạ......"

Đang nói, liền nghe thấy tiếng Chu Tiến Đức tuyên xướng, "Hoàng Thượng giá lâm!"

Mọi người nhanh chóng ngậm miệng, từng người đứng ở vị trí của mình, trong đại điện tức khắc an tĩnh.

Sắc mặt Việt Vương ngưng trọng, đứng yên.

Trong lòng hơi hơi bực bội, vì sao Chiêu Hoài Thái Tử cùng Sở vương còn chưa hoàn toàn trở mặt, hơn nữa qua lại càng gần hơn? Luôn cảm thấy, đã xảy ra đường rẽ ở đâu đó, mà mình còn không biết.

Hắn là đại tướng quân trên chiến trường gi·ết người vô số, trời sinh tính thích nắm hết thảy trong lòng bàn tay, loại cảm giác mất khống chế này, làm hắn cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn. Bất quá tiện đà híp hai mắt lại, có lẽ......, chỉ là cái bọc mủ kia bị người có tâm che lấp, còn chưa vỡ lở ra thôi.

Thật sự chờ không kịp, đến lúc đó mình lại thêm một ít củi lửa nữa mới được.

---- còn có hai món đồ tốt nữa mà.

Tâm tình Việt Vương phập phồng không yên, toàn bộ thời gian lâm triều đều chỉ treo lỗ tai lên nghe, đợi đến khi tan triều, còn phản ứng chậm hơn người khác một nhịp. Hắn ngẩng đầu nhìn về trước, Chiêu Hoài Thái tử với một bộ long bào trữ quân màu hạnh hoàng, cùng Sở vương phong lưu thành tính, hai người đang nói nói cười cười kết bạn rời đi.

Ha hả, cứ chờ xem kịch vui đi.

Mà đến khi ra ngoài, Ân Thiếu Hạo cũng không đi uống rượu cùng Chiêu Hoài Thái Tử, thoái thác nói: "Còn phải chuẩn bị nghênh đón trắc phi, các loại lễ nghi vụn vặt, trong phủ vội đến khí thế ngất trời. Ý tốt của Thái Tử điện hạ, hôm nào rảnh rỗi lại nhận vậy, mấy ngày nữa đệ đệ còn phải kính ca ca thêm mấy chén."

Hắn nói như vậy, cũng coi như hợp tình hợp lý.

Bởi vì Hoắc Như Ngọc là Sở vương phi, là vợ cả, ngày thành thân đã được Khâm Thiên Giám chọn xong từ sớm. Mà Hứa Tường chẳng qua chỉ là một trắc phi, thêm chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này quá mức hương diễm phong lưu, cho nên nàng tiến vào Sở vương phủ, đương nhiên nên thực hiện sớm không thể để muộn. Hơn nữa trong lòng Phần Quốc trưởng công chúa có lửa, cố ý muốn cho nữ nhi áp trên đầu Hoắc Như Ngọc, tự nhiên càng vội vã đưa Hứa Tường vào Sở vương phủ sớm. Còn Hoắc quý phi, bởi vì hạ quyết tâm muốn Hứa Tường ch·ết, nên cũng không so đo mấy việc này.

Các phương diện đều được thỏa hiệp phối hợp một cách kỳ dị, ngày Hứa Tường vào Sở vương phủ, được định vào ba ngày sau.

Lúc này, Ân Thiếu Hạo nói vội cũng hợp tình hợp lý.

Chiêu Hoài Thái Tử cười nói: "Thất đệ chỉ lo đi vội, nhưng cũng đừng ủy khuất Tường Nhi." Sở vương quá coi trọng Hứa Tường, Hoắc quý phi cùng Hoắc gia khẳng định không hài lòng; nếu là Sở vương không coi trọng Hứa Tường, Phần Quốc trưởng công chúa lại sẽ ầm ĩ không thôi, chỉ có hắn đau đầu, còn mình xem náo nhiệt thì tốt rồi.

"Cáo từ." Ân Thiếu Hạo không nói thêm nữa, xoay người rời đi.

Chiêu Hoài Thái Tử nhìn hắn đi hướng nội cung, nghĩ hơn phân nửa là đi bồi tội Hoắc quý phi, không khỏi cười, mấy ngày bận rộn này thật qua không dễ mà.

Nhưng mà Ân Thiếu Hạo cũng không có đi Ngọc Túy cung, mà là đi Phiếm Tú Cung.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngự Tiền Nữ Quan

Số ký tự: 0