Điên cuồng
Bạc Mộ Nhan
2025-03-15 11:30:31
Ân Thiếu Hạo trầm sắc nói: "Cũng là vừa khéo, ta vốn ra cửa đi uống rượu." Chỉ cần tưởng tượng đến nạp Hứa Tường làm trắc phi, liền nhịn không được một bụng hỏa khí, tính dùng rượu tiêu sầu. "Kết quả đi đến nửa đường, bị một chiếc xe ngựa hoang mang r·ối l·oạn chạm vào. Lúc ấy tâm tình không tốt, liền kêu nô tài bắt người trong xe ngựa ra, đánh cho một trận."
Trưởng Tôn Hi giật mình, "Người nọ vừa lúc là Nghê tư tịch?"
"Đúng." Ân Thiếu Hạo gật gật đầu, "Các hoàng tử đều đã tới Ngự Thư Phòng, nàng ta lại làm việc ở Ngự Thư Phòng nhiều năm, cho nên dù nàng ta có thay đổi trang phục, ta vẫn nhận ra. Vốn dĩ nghĩ, nàng với ngươi đều là cộng sự, lén lút như vậy không chừng có cái gì không đúng, liền kêu người mang về biệt viện thẩm vấn."
Kết quả còn chưa dụng hình, Nghê tư tịch đã khai sạch.
Cái gì mà lúc trước khi Trưởng Tôn Hi mới tiến cung, phụng lệnh Phần Quốc trưởng công chúa, tung tin đồn khắp nơi, làm mọi người biết Trưởng Tôn Hi đắc tội phủ Phần Quốc trưởng công chúa, khiến nàng sống không tốt. Rồi cái gì mà an bài người đi xúi giục Nguyễn Lục Nhi, nói vừa lúc Tư Nhạc Tư có một chức chưởng nhạc còn trống, nếu Trưởng Tôn Hi xui xẻo, tương lai chính là nàng ta đảm nhiệm vào đó.
Nói mãi nói đến gần đây, Phần Quốc trưởng công chúa sai nàng hạ độc Trưởng Tôn Hi, vu oan Phó Trinh.
Trưởng Tôn Hi nghe được hoa dung thất sắc, mím môi không nói.
Biết ngay mà! Phần Quốc trưởng công chúa dễ gì chịu buông tha cho mình! Trong lòng không rõ, buồn bực nói: "Bây giờ Hứa Tường cũng sắp làm trắc phi của ngươi, Phần Quốc trưởng công chúa không phải nên bận rộn hôn sự tiểu nữ nhi sao, cư nhiên còn có thời gian rảnh nhớ đến ta?"
Ân Thiếu Hạo lạnh lùng nói: "Miễn bàn tiện nhân kia!"
Trưởng Tôn Hi mới lười quản gút mắt giữa hắn và Hứa Tường, trong lòng cân nhắc, Phần Quốc trưởng công chúa này lại đang phát điên cái gì vậy? Bản thân Hứa Tường đi câu dẫn Thái Tử, rơi xuống nước được Sở vương cứu, liên quan gì đến mình? Phần Quốc trưởng công chúa cắn người loạn như vậy à?! Tâm tư xoay chuyển, chẳng lẽ......, Phần Quốc trưởng công chúa cho rằng mình và Sở vương cấu kết, cho nên hại Hứa Tường? Đúng bệnh tâm thần.
Nhưng lại không khỏi hỏi Sở vương, ánh mắt khó hiểu, "Đang êm đẹp, sao ngươi đúng lúc thấy Hứa Tường rơi xuống nước." Cho dù hắn trời sinh tính phong lưu háo sắc, cũng không thể biết Hứa Tường vừa vặn đi cầu Phong Yểu nha.
"Ta......" Ân Thiếu Hạo có chút không biết nói sao, "Ta nghĩ Thái Tử điện hạ trở về, hơn phân nửa là hậu viện có việc, có lẽ có thể nhân cơ hội gặp ngươi một chút." Gặp để làm gì, dù sao cũng phải tìm một lý do đường hoàng, "Nói với ngươi một chút về chuyện Việt Vương."
Trưởng Tôn Hi không cho là đúng, "Có cái gì để nói đâu? Ta cũng đã biết rồi."
Ân Thiếu Hạo lại không được tự nhiên, nói sang chuyện khác, "Việt Vương cũng là hao tổn tâm cơ! Cư nhiên đưa ngươi từ phủ Phần Quốc trưởng công chúa ra ngoài, đưa đến trên giường bổn vương, không biết phí bao nhiêu thủ đoạn."
Trưởng Tôn Hi thầm nghĩ, âm mưu của Việt Vương mới không đơn giản như vậy đâu, chỉ là lười nói toạc ra.
Chỉ hỏi: "Nghê tư tịch đâu?"
Ân Thiếu Hạo không để bụng nói: "Thiêu."
"Thiêu......." Trưởng Tôn Hi nỗ lực tiêu hóa tin tức này, b·iểu t·ình cứng đờ.
Ân Thiếu Hạo căn bản không cho là chuyện gì lớn, lại dặn dò nói: "Đại Cô mẫu người này vô cùng cố chấp, nàng một lần không thực hiện được, khẳng định còn có lần thứ hai, lần thứ ba, ngươi để ý một chút, ta không có khả năng vừa vặn che chở ngươi nhiều lần được."
Trưởng Tôn Hi thấy trong mắt hắn tràn đầy vẻ lo lắng, trong lòng cảm thấy quái quái.
Ân Thiếu Hạo trịnh trọng nói: "Ngươi đừng không để trong lòng! Sau này lại bị người tính kế ch·ết, tìm ai hỗ trợ đây, đến lúc đó cũng đ·ã ch·ết mơ hồ rồi."
Trưởng Tôn Hi "Xí" một tiếng, "Dù sao lúc trước không có bị ngươi bóp ch·ết, cũng là ta tự cứu."
Ân Thiếu Hạo bị nàng làm nghẹn, tiện đà biện bạch, "Lúc trước ta lại không biết ngươi là ai, nơi nào nghĩ đến ngươi là muội muội ta hả? Khi đó, ta thấy ngươi là lại tức giận, chỉ cảm thấy là......" Nhịn lời khó nghe xuống, "Dù sao trước đó là ta sai rồi, về sau ta bồi thường ngươi."
"Đừng, đừng." Trưởng Tôn Hi liên tục xua tay, "Ta tiêu thụ không nổi." Lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Nếu ngươi thiệt tình xem ta là muội muội, vì tốt cho ta, vẫn là câu nói trước kia, cách ta xa một chút là được. Huống hồ, hiện tại lão bà lớn nhỏ gì ngươi cũng đều có rồi, lại dây dưa, mấy lão bà đó cũng không buông tha ta à."
"Lão bà lớn nhỏ cái chó gì!" Khuôn mặt tuấn tú của Ân Thiếu Hạo trầm xuống, mây đen bao phủ như giông bão, nhớ tới Hoắc Như Ngọc cùng Hứa Tường liền tràn đầy sốt ruột, không kiên nhẫn nói: "Thật là người này đến người kia hết muốn ăn! Thật khiến ta phiền lòng, tất cả đều ch·ết hết mới tốt."
Đôi mắt hạnh của Trưởng Tôn Hi đánh giá hắn.
Vị này diễn cũng thật nhập vai, còn trút bầu tâm sự với "Muội muội" là mình nữa chứ. Hơn nữa cũng không nói bổn vương, chỉ ta ta, thiếu đi kiêu ngạo ương ngạnh lúc trước, càng thêm vài phần bộ dáng ca ca.
Thôi, mình không có phúc khí làm muội muội hắn, mau chóng tiễn hắn đi thôi.
Để Hoắc Như Ngọc cùng Hứa Tường dây dưa với hắn đi, cuối cùng thê th·iếp tranh đấu không để yên, khiến hắn hoàn toàn quên mình lại càng tốt.
Cho nên lắc đầu, "Được rồi, ngươi trở về đi."
Tức giận trên mặt Ân Thiếu Hạo còn chưa tiêu tán, bước chân vẫn chưa nhúc nhích.
Trưởng Tôn Hi cảm thấy dùng xong người liền ném, có chút không thích hợp, nói một câu, "Đa tạ ngươi." Nhìn nhìn hắn, "Nào có thái giám cao lớn như ngươi vậy? Vạn nhất sau này lại bị người vạch trần, lại kiếm phiền toái cho ta, đi nhanh đi." Vóc người hắn cao lớn lại mặc y phục thái giám, chật căng, nhìn thật sự buồn cười.
Ân Thiếu Hạo vừa đi ra ngoài, vừa dặn dò, "Ngươi nhất định phải để ý một ít."
"Được!" Vừa ra khỏi cửa, Trưởng Tôn Hi liền thấy Giang Lăng Vương thở phì phì ngồi ở ghế dựa, trên mặt còn mồ hôi, như là mới chạy xong vài vòng ở chỗ nào, mặt hơi ửng hồng. Trong lòng kinh ngạc, lại thấy hắn chu miệng như cá vàng, trong lòng không khỏi buồn cười, tiến lên dỗ hắn nói: "Hôm nay cũng đa tạ ngươi......"
Nói còn chưa dứt lời, Giang Lăng Vương liền vung tay áo, "Dù sao bổn vương cũng là dư thừa!" Thế rồi hầm hừ đi mất.
Dường như đợi lâu như vậy, chính là vì nói với nàng một câu giận dỗi như vậy.
Trưởng Tôn Hi tức khắc không biết nên khóc hay nên cười.
Ân Thiếu Hạo thấy nàng đối xử với Giang Lăng Vương thật là thân mật, nhìn đến trong lòng chua lòm, nói: "Tuổi tác hắn không nhỏ, ngươi sau này giữ một chút khoảng cách với hắn đi, đừng dính với nhau suốt cả ngày."
Trưởng Tôn Hi cảm thấy hắn xen vào việc người khác, nhớ tới lúc trước hắn ác liệt âm độc, nhịn không được muốn chọc tức hắn, "Ca ca tốt, ngươi còn lo lắng vấn đề muội phu à? Cùng lắm thì, ta gả cho hắn, làm Giang Lăng Vương phi cũng không tồi."
"Cái gì muội phu? Cái gì Giang Lăng Vương phi?!" Ân Thiếu Hạo trầm mặt xuống, trách mắng: "Ngươi bớt mơ lại đi!"
Trưởng Tôn Hi bĩu môi, muốn nói một câu, "Ta mơ kệ ta, có liên quan gì tới ngươi?" Lại nghĩ, Sở vương hiện tại sắm vai ca ca tốt rất không tồi, thành thật, nghe lời, hà tất chọc gan hắn làm gì? Cho nên dỗ hắn nói: "Được, được, ta biết rồi. Sau này sẽ tránh hắn một chút, ngươi thật sự cần phải đi rồi."
Ân Thiếu Hạo lúc này mới lén đi trốn đi từ cửa sau.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Trưởng Tôn Hi gọi đám người Phạn Âm, phân phó nói: "Nghê tư tịch đ·ã ch·ết, bởi vì Phần Quốc trưởng công chúa sai nàng bỏ thuốc, sợ tới mức từ quan, kết quả ra cung lại mất mạng." Không có nói tỉ mỉ việc Sở vương xử trí Nghê tư tịch, chỉ nói: "Phần Quốc trưởng công chúa nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu, các ngươi nên cảnh giác hơn một chút, cẩn trọng nhiều hơn!"
"Vâng." Đám người Phạn Âm đồng thời lĩnh mệnh.
Trong lòng Trưởng Tôn Hi lạnh lùng, Phần Quốc trưởng công chúa đuổi gi·ết mình không ch•ết không ngừng như vậy, xem ra......, mình không thể luôn mãi bị động, còn phải có một chút chủ động. Mình đương nhiên không có biện pháp đi ám s·át nàng, cũng nghĩ không ra âm mưu đi tính kế, chỉ có một cái dương mưu, ---- mách lẻo trước mặt hoàng đế.
Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, duy nhất có thể hữu dụng trước mặt hoàng đế, chính là chuyện Vô Ưu công chúa không thể mang thai! Nhưng mà, chuyện này mình cũng không thích hợp trộn lẫn trong đó, nếu không đắc tội với người, sao có thể lấy lòng được. Nếu Thái Tử Phi biết, mình đã sớm nhìn ra nhân sâm có vấn đề, lại còn để Hứa Tường ăn, chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy mình tâm cơ khó lường.
Aiz, còn ủy thân hoàng đế cầu hắn gi·ết Phần Quốc trưởng công chúa, càng không thích hợp, mình cũng làm không ra việc này được.
Thôi, Nghê tư tịch ch·ết rồi.
Sau này liền cẩn thận một chút, tránh ở cái lồng sắt Ngự Thư Phòng này đừng đi ra ngoài, làm một con chim hoàng yến đi.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Một chỗ khác, Ân Thiếu Hạo trở về Sở vương phủ, tâm tình đã không thể tốt được như ở Ngự Thư Phòng.
Trưởng sử vương phủ tới xin chỉ thị, "Sân viện Hứa trắc phi, điện hạ người xem muốn sắp xếp ở đâu mới thích hợp?"
Ân Thiếu Hạo cũng chưa nghe xong, đã không kiên nhẫn ngắt lời nói: "Tùy tiện sắp xếp một chỗ là được! Nơi nào mà không thể ở? Còn thích hợp hay không thích hợp cái gì? Chút chuyện lông gà vỏ tỏi cũng tới làm phiền bổn vương, có phải nhàn đến da ngứa rồi hay không? Lăn xuống đi."
Trưởng sử sợ tới mức vội không ngừng lui ra.
Ân Thiếu Hạo cười lạnh một hồi, "Tiện nhân, vào vương phủ lại thu thập ngươi!"
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Hứa Tường cũng không biết đang bị trượng phu tương lai mắng, cũng không muốn biết, tưởng tượng đến việc sắp làm trắc phi Sở vương lòng đã tràn đầy bực bội, hận không thể đập nát hết thảy trước mắt.
"Tường Nhi, nghe nương khuyên một câu."
Phần Quốc trưởng công chúa cũng tràn đầy sốt ruột, chỉ là không tiện lộ ra mặt. Nữ nhi sắp phải đi Sở vương phủ làm trắc phi, lại nói Sở vương không tốt, chẳng phải là khiến nữ nhi càng thêm thương tâm không muốn đi? Cho nên khuyên nhủ: "Con vào vương phủ còn sớm hơn Hoắc Như Ngọc kia, cũng ở cạnh Sở vương trước, nhanh chóng đứng vững mới là quan trọng nhất."
"Một trắc phi còn cần đứng vững?!" Hứa Tường tức giận nói.
Vẻ mặt Phần Quốc trưởng công chúa hận sắt không thành thép, "Nha đầu ngốc! Cái gì chính, thiếp? Con có thân phận gì? Hoắc Như Ngọc lại xem như cọng hành nào? Chờ tương lai Thái Tử đăng cơ xưng đế, Quỳnh Hoa chính là Hoàng hậu, con chính là muội muội ruột của Hoàng hậu, ai có thể so sánh được với con?" Hạ giọng, "Hơn nữa, nương sẽ nghĩ cách không cho Hoắc Như Ngọc sinh hài tử, con cứ yên tâm......"
Hứa Tường thật nghe không được câu tỷ tỷ làm Hoàng hậu, tức khắc cười lạnh đánh gãy, "Đúng vậy, nương có nữ nhi tốt làm Hoàng hậu, còn gì cần lo lắng? Ha hả, ta cũng an tâm rồi."
Phần Quốc trưởng công chúa nghe nàng nói chuyện âm dương quái khí, có chút buồn bực, "Con làm sao vậy? Quỳnh Hoa trêu chọc con chỗ nào? Tỷ tỷ con làm Hoàng hậu chẳng lẽ không tốt? Thật là......, con nha, cũng không biết suy nghĩ cái gì."
Trong lòng Hứa Tường suy nghĩ quá nhiều.
Đặc biệt vẫn luôn không rõ, lúc mình rơi xuống nước, Chiêu Hoài Thái Tử vì sao không nghĩ cách cứu viện mình? Rõ ràng hắn ở ngay trên cầu mà! Muốn nói hắn vừa lúc bị người kêu đi, vậy cũng......, quá trùng hợp rồi. Huống hồ mình rơi xuống nước gây động tĩnh lớn như vậy, cho dù cách xa vài bước, cũng không có khả năng nghe không thấy.
Vẫn cảm thấy, có chỗ nào không thích hợp lắm.
Hơn nữa gần đây mình xảy ra chuyện lớn như vậy, bên phía Vô Ưu công chúa cũng chưa có động tĩnh gì, vẫn luôn không để ý tới mình. Bỗng nhiên trong đầu nàng linh quang chợt lóe, chẳng lẽ nói, Chiêu Hoài Thái Tử nhìn thấu tâm cơ của mình?! Hắn biết mình lợi dụng Vô Ưu? Cho nên, kỳ thật h·ung th·ủ kia chính là Chiêu Hoài Thái Tử?!
Không, không có khả năng!
Mặc dù Chiêu Hoài Thái Tử nhìn thấu, mình nhiều lắm là sai sử Vô Ưu công chúa, cũng không có làm hại gì nàng. Người hại Vô Ưu công chúa, là Trưởng Tôn Hi, mình cũng là người bị hại mà! Chiêu Hoài Thái Tử không có đạo lý hại mình, không không, nhất định không phải như thế.
Hơn nữa, mình vẫn là muội muội ruột của Thái Tử Phi, mẫu thân là Phần Quốc trưởng công chúa, cha xuất thân từ phủ Phụ quốc công Hứa gia. Chiêu Hoài Thái Tử luôn coi trọng duy trì quyền lực thế gia, coi trọng thê tộc, không có khả năng làm như vậy! Tuyệt đối không thể!
Đúng, hẳn là vẫn như suy nghĩ lúc trước mới phải.
Đều là Thái Tử Phi cùng Trưởng Tôn Hi hợp mưu hại mình, là các nàng làm!
"Nương đang nói chuyện với con đó?" Phần Quốc trưởng công chúa lấy ra một cái hộp tinh xảo, đưa cho tiểu nữ nhi, "Thuốc viên chỗ này con nhớ cất kỹ, với bên ngoài chỉ nói là......, thuốc nhân sâm dưỡng thể. Sau này lại tìm thời cơ thích hợp mỗi ngày ăn một viên, ăn đủ mười ngày, mạch tượng sẽ từ từ thay đổi."
"Thứ đồ quỷ gì vậy?" Hứa Tường không khỏi hoa dung biến sắc.
Phần Quốc trưởng công chúa thấp giọng nói: "Đến lúc đó, các thái y hội chẩn sẽ đoán ra con có hỉ mạch."
Giả mang thai? Hứa Tường giật mình, trong lòng có tư vị phức tạp nói không nên lời, lại hỏi: "Cho dù có hỉ mạch thì như thế nào? Chẳng lẽ con còn có thể khơi khơi biến ra một hài tử à?"
"Con ngốc vậy." Phần Quốc trưởng công chúa oán trách nói: "Mặt khác lại tìm nha đầu cho Sở vương thu phòng, chờ nàng có, con lại uống thuốc làm ra hỉ mạch, sau đó ôm hài tử lại đây làm con mình."
Hứa Tường cười lạnh nói: "Cho dù mưu kế của nương có thể thuận lợi thành công, vậy hài tử......, cũng là con vợ lẽ."
Phần Quốc trưởng công chúa cũng cười lạnh, "Nói con ngốc, thật đúng là ngốc! Ai nói Hoắc Như Ngọc có thể làm Sở vương phi cả đời? Chờ nàng ch·ết, con chính là Sở vương phi kế nhiệm, hài tử tự nhiên theo con là con vợ cả."
Trưởng Tôn Hi giật mình, "Người nọ vừa lúc là Nghê tư tịch?"
"Đúng." Ân Thiếu Hạo gật gật đầu, "Các hoàng tử đều đã tới Ngự Thư Phòng, nàng ta lại làm việc ở Ngự Thư Phòng nhiều năm, cho nên dù nàng ta có thay đổi trang phục, ta vẫn nhận ra. Vốn dĩ nghĩ, nàng với ngươi đều là cộng sự, lén lút như vậy không chừng có cái gì không đúng, liền kêu người mang về biệt viện thẩm vấn."
Kết quả còn chưa dụng hình, Nghê tư tịch đã khai sạch.
Cái gì mà lúc trước khi Trưởng Tôn Hi mới tiến cung, phụng lệnh Phần Quốc trưởng công chúa, tung tin đồn khắp nơi, làm mọi người biết Trưởng Tôn Hi đắc tội phủ Phần Quốc trưởng công chúa, khiến nàng sống không tốt. Rồi cái gì mà an bài người đi xúi giục Nguyễn Lục Nhi, nói vừa lúc Tư Nhạc Tư có một chức chưởng nhạc còn trống, nếu Trưởng Tôn Hi xui xẻo, tương lai chính là nàng ta đảm nhiệm vào đó.
Nói mãi nói đến gần đây, Phần Quốc trưởng công chúa sai nàng hạ độc Trưởng Tôn Hi, vu oan Phó Trinh.
Trưởng Tôn Hi nghe được hoa dung thất sắc, mím môi không nói.
Biết ngay mà! Phần Quốc trưởng công chúa dễ gì chịu buông tha cho mình! Trong lòng không rõ, buồn bực nói: "Bây giờ Hứa Tường cũng sắp làm trắc phi của ngươi, Phần Quốc trưởng công chúa không phải nên bận rộn hôn sự tiểu nữ nhi sao, cư nhiên còn có thời gian rảnh nhớ đến ta?"
Ân Thiếu Hạo lạnh lùng nói: "Miễn bàn tiện nhân kia!"
Trưởng Tôn Hi mới lười quản gút mắt giữa hắn và Hứa Tường, trong lòng cân nhắc, Phần Quốc trưởng công chúa này lại đang phát điên cái gì vậy? Bản thân Hứa Tường đi câu dẫn Thái Tử, rơi xuống nước được Sở vương cứu, liên quan gì đến mình? Phần Quốc trưởng công chúa cắn người loạn như vậy à?! Tâm tư xoay chuyển, chẳng lẽ......, Phần Quốc trưởng công chúa cho rằng mình và Sở vương cấu kết, cho nên hại Hứa Tường? Đúng bệnh tâm thần.
Nhưng lại không khỏi hỏi Sở vương, ánh mắt khó hiểu, "Đang êm đẹp, sao ngươi đúng lúc thấy Hứa Tường rơi xuống nước." Cho dù hắn trời sinh tính phong lưu háo sắc, cũng không thể biết Hứa Tường vừa vặn đi cầu Phong Yểu nha.
"Ta......" Ân Thiếu Hạo có chút không biết nói sao, "Ta nghĩ Thái Tử điện hạ trở về, hơn phân nửa là hậu viện có việc, có lẽ có thể nhân cơ hội gặp ngươi một chút." Gặp để làm gì, dù sao cũng phải tìm một lý do đường hoàng, "Nói với ngươi một chút về chuyện Việt Vương."
Trưởng Tôn Hi không cho là đúng, "Có cái gì để nói đâu? Ta cũng đã biết rồi."
Ân Thiếu Hạo lại không được tự nhiên, nói sang chuyện khác, "Việt Vương cũng là hao tổn tâm cơ! Cư nhiên đưa ngươi từ phủ Phần Quốc trưởng công chúa ra ngoài, đưa đến trên giường bổn vương, không biết phí bao nhiêu thủ đoạn."
Trưởng Tôn Hi thầm nghĩ, âm mưu của Việt Vương mới không đơn giản như vậy đâu, chỉ là lười nói toạc ra.
Chỉ hỏi: "Nghê tư tịch đâu?"
Ân Thiếu Hạo không để bụng nói: "Thiêu."
"Thiêu......." Trưởng Tôn Hi nỗ lực tiêu hóa tin tức này, b·iểu t·ình cứng đờ.
Ân Thiếu Hạo căn bản không cho là chuyện gì lớn, lại dặn dò nói: "Đại Cô mẫu người này vô cùng cố chấp, nàng một lần không thực hiện được, khẳng định còn có lần thứ hai, lần thứ ba, ngươi để ý một chút, ta không có khả năng vừa vặn che chở ngươi nhiều lần được."
Trưởng Tôn Hi thấy trong mắt hắn tràn đầy vẻ lo lắng, trong lòng cảm thấy quái quái.
Ân Thiếu Hạo trịnh trọng nói: "Ngươi đừng không để trong lòng! Sau này lại bị người tính kế ch·ết, tìm ai hỗ trợ đây, đến lúc đó cũng đ·ã ch·ết mơ hồ rồi."
Trưởng Tôn Hi "Xí" một tiếng, "Dù sao lúc trước không có bị ngươi bóp ch·ết, cũng là ta tự cứu."
Ân Thiếu Hạo bị nàng làm nghẹn, tiện đà biện bạch, "Lúc trước ta lại không biết ngươi là ai, nơi nào nghĩ đến ngươi là muội muội ta hả? Khi đó, ta thấy ngươi là lại tức giận, chỉ cảm thấy là......" Nhịn lời khó nghe xuống, "Dù sao trước đó là ta sai rồi, về sau ta bồi thường ngươi."
"Đừng, đừng." Trưởng Tôn Hi liên tục xua tay, "Ta tiêu thụ không nổi." Lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Nếu ngươi thiệt tình xem ta là muội muội, vì tốt cho ta, vẫn là câu nói trước kia, cách ta xa một chút là được. Huống hồ, hiện tại lão bà lớn nhỏ gì ngươi cũng đều có rồi, lại dây dưa, mấy lão bà đó cũng không buông tha ta à."
"Lão bà lớn nhỏ cái chó gì!" Khuôn mặt tuấn tú của Ân Thiếu Hạo trầm xuống, mây đen bao phủ như giông bão, nhớ tới Hoắc Như Ngọc cùng Hứa Tường liền tràn đầy sốt ruột, không kiên nhẫn nói: "Thật là người này đến người kia hết muốn ăn! Thật khiến ta phiền lòng, tất cả đều ch·ết hết mới tốt."
Đôi mắt hạnh của Trưởng Tôn Hi đánh giá hắn.
Vị này diễn cũng thật nhập vai, còn trút bầu tâm sự với "Muội muội" là mình nữa chứ. Hơn nữa cũng không nói bổn vương, chỉ ta ta, thiếu đi kiêu ngạo ương ngạnh lúc trước, càng thêm vài phần bộ dáng ca ca.
Thôi, mình không có phúc khí làm muội muội hắn, mau chóng tiễn hắn đi thôi.
Để Hoắc Như Ngọc cùng Hứa Tường dây dưa với hắn đi, cuối cùng thê th·iếp tranh đấu không để yên, khiến hắn hoàn toàn quên mình lại càng tốt.
Cho nên lắc đầu, "Được rồi, ngươi trở về đi."
Tức giận trên mặt Ân Thiếu Hạo còn chưa tiêu tán, bước chân vẫn chưa nhúc nhích.
Trưởng Tôn Hi cảm thấy dùng xong người liền ném, có chút không thích hợp, nói một câu, "Đa tạ ngươi." Nhìn nhìn hắn, "Nào có thái giám cao lớn như ngươi vậy? Vạn nhất sau này lại bị người vạch trần, lại kiếm phiền toái cho ta, đi nhanh đi." Vóc người hắn cao lớn lại mặc y phục thái giám, chật căng, nhìn thật sự buồn cười.
Ân Thiếu Hạo vừa đi ra ngoài, vừa dặn dò, "Ngươi nhất định phải để ý một ít."
"Được!" Vừa ra khỏi cửa, Trưởng Tôn Hi liền thấy Giang Lăng Vương thở phì phì ngồi ở ghế dựa, trên mặt còn mồ hôi, như là mới chạy xong vài vòng ở chỗ nào, mặt hơi ửng hồng. Trong lòng kinh ngạc, lại thấy hắn chu miệng như cá vàng, trong lòng không khỏi buồn cười, tiến lên dỗ hắn nói: "Hôm nay cũng đa tạ ngươi......"
Nói còn chưa dứt lời, Giang Lăng Vương liền vung tay áo, "Dù sao bổn vương cũng là dư thừa!" Thế rồi hầm hừ đi mất.
Dường như đợi lâu như vậy, chính là vì nói với nàng một câu giận dỗi như vậy.
Trưởng Tôn Hi tức khắc không biết nên khóc hay nên cười.
Ân Thiếu Hạo thấy nàng đối xử với Giang Lăng Vương thật là thân mật, nhìn đến trong lòng chua lòm, nói: "Tuổi tác hắn không nhỏ, ngươi sau này giữ một chút khoảng cách với hắn đi, đừng dính với nhau suốt cả ngày."
Trưởng Tôn Hi cảm thấy hắn xen vào việc người khác, nhớ tới lúc trước hắn ác liệt âm độc, nhịn không được muốn chọc tức hắn, "Ca ca tốt, ngươi còn lo lắng vấn đề muội phu à? Cùng lắm thì, ta gả cho hắn, làm Giang Lăng Vương phi cũng không tồi."
"Cái gì muội phu? Cái gì Giang Lăng Vương phi?!" Ân Thiếu Hạo trầm mặt xuống, trách mắng: "Ngươi bớt mơ lại đi!"
Trưởng Tôn Hi bĩu môi, muốn nói một câu, "Ta mơ kệ ta, có liên quan gì tới ngươi?" Lại nghĩ, Sở vương hiện tại sắm vai ca ca tốt rất không tồi, thành thật, nghe lời, hà tất chọc gan hắn làm gì? Cho nên dỗ hắn nói: "Được, được, ta biết rồi. Sau này sẽ tránh hắn một chút, ngươi thật sự cần phải đi rồi."
Ân Thiếu Hạo lúc này mới lén đi trốn đi từ cửa sau.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Trưởng Tôn Hi gọi đám người Phạn Âm, phân phó nói: "Nghê tư tịch đ·ã ch·ết, bởi vì Phần Quốc trưởng công chúa sai nàng bỏ thuốc, sợ tới mức từ quan, kết quả ra cung lại mất mạng." Không có nói tỉ mỉ việc Sở vương xử trí Nghê tư tịch, chỉ nói: "Phần Quốc trưởng công chúa nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu, các ngươi nên cảnh giác hơn một chút, cẩn trọng nhiều hơn!"
"Vâng." Đám người Phạn Âm đồng thời lĩnh mệnh.
Trong lòng Trưởng Tôn Hi lạnh lùng, Phần Quốc trưởng công chúa đuổi gi·ết mình không ch•ết không ngừng như vậy, xem ra......, mình không thể luôn mãi bị động, còn phải có một chút chủ động. Mình đương nhiên không có biện pháp đi ám s·át nàng, cũng nghĩ không ra âm mưu đi tính kế, chỉ có một cái dương mưu, ---- mách lẻo trước mặt hoàng đế.
Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, duy nhất có thể hữu dụng trước mặt hoàng đế, chính là chuyện Vô Ưu công chúa không thể mang thai! Nhưng mà, chuyện này mình cũng không thích hợp trộn lẫn trong đó, nếu không đắc tội với người, sao có thể lấy lòng được. Nếu Thái Tử Phi biết, mình đã sớm nhìn ra nhân sâm có vấn đề, lại còn để Hứa Tường ăn, chỉ sợ cũng sẽ cảm thấy mình tâm cơ khó lường.
Aiz, còn ủy thân hoàng đế cầu hắn gi·ết Phần Quốc trưởng công chúa, càng không thích hợp, mình cũng làm không ra việc này được.
Thôi, Nghê tư tịch ch·ết rồi.
Sau này liền cẩn thận một chút, tránh ở cái lồng sắt Ngự Thư Phòng này đừng đi ra ngoài, làm một con chim hoàng yến đi.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Một chỗ khác, Ân Thiếu Hạo trở về Sở vương phủ, tâm tình đã không thể tốt được như ở Ngự Thư Phòng.
Trưởng sử vương phủ tới xin chỉ thị, "Sân viện Hứa trắc phi, điện hạ người xem muốn sắp xếp ở đâu mới thích hợp?"
Ân Thiếu Hạo cũng chưa nghe xong, đã không kiên nhẫn ngắt lời nói: "Tùy tiện sắp xếp một chỗ là được! Nơi nào mà không thể ở? Còn thích hợp hay không thích hợp cái gì? Chút chuyện lông gà vỏ tỏi cũng tới làm phiền bổn vương, có phải nhàn đến da ngứa rồi hay không? Lăn xuống đi."
Trưởng sử sợ tới mức vội không ngừng lui ra.
Ân Thiếu Hạo cười lạnh một hồi, "Tiện nhân, vào vương phủ lại thu thập ngươi!"
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Hứa Tường cũng không biết đang bị trượng phu tương lai mắng, cũng không muốn biết, tưởng tượng đến việc sắp làm trắc phi Sở vương lòng đã tràn đầy bực bội, hận không thể đập nát hết thảy trước mắt.
"Tường Nhi, nghe nương khuyên một câu."
Phần Quốc trưởng công chúa cũng tràn đầy sốt ruột, chỉ là không tiện lộ ra mặt. Nữ nhi sắp phải đi Sở vương phủ làm trắc phi, lại nói Sở vương không tốt, chẳng phải là khiến nữ nhi càng thêm thương tâm không muốn đi? Cho nên khuyên nhủ: "Con vào vương phủ còn sớm hơn Hoắc Như Ngọc kia, cũng ở cạnh Sở vương trước, nhanh chóng đứng vững mới là quan trọng nhất."
"Một trắc phi còn cần đứng vững?!" Hứa Tường tức giận nói.
Vẻ mặt Phần Quốc trưởng công chúa hận sắt không thành thép, "Nha đầu ngốc! Cái gì chính, thiếp? Con có thân phận gì? Hoắc Như Ngọc lại xem như cọng hành nào? Chờ tương lai Thái Tử đăng cơ xưng đế, Quỳnh Hoa chính là Hoàng hậu, con chính là muội muội ruột của Hoàng hậu, ai có thể so sánh được với con?" Hạ giọng, "Hơn nữa, nương sẽ nghĩ cách không cho Hoắc Như Ngọc sinh hài tử, con cứ yên tâm......"
Hứa Tường thật nghe không được câu tỷ tỷ làm Hoàng hậu, tức khắc cười lạnh đánh gãy, "Đúng vậy, nương có nữ nhi tốt làm Hoàng hậu, còn gì cần lo lắng? Ha hả, ta cũng an tâm rồi."
Phần Quốc trưởng công chúa nghe nàng nói chuyện âm dương quái khí, có chút buồn bực, "Con làm sao vậy? Quỳnh Hoa trêu chọc con chỗ nào? Tỷ tỷ con làm Hoàng hậu chẳng lẽ không tốt? Thật là......, con nha, cũng không biết suy nghĩ cái gì."
Trong lòng Hứa Tường suy nghĩ quá nhiều.
Đặc biệt vẫn luôn không rõ, lúc mình rơi xuống nước, Chiêu Hoài Thái Tử vì sao không nghĩ cách cứu viện mình? Rõ ràng hắn ở ngay trên cầu mà! Muốn nói hắn vừa lúc bị người kêu đi, vậy cũng......, quá trùng hợp rồi. Huống hồ mình rơi xuống nước gây động tĩnh lớn như vậy, cho dù cách xa vài bước, cũng không có khả năng nghe không thấy.
Vẫn cảm thấy, có chỗ nào không thích hợp lắm.
Hơn nữa gần đây mình xảy ra chuyện lớn như vậy, bên phía Vô Ưu công chúa cũng chưa có động tĩnh gì, vẫn luôn không để ý tới mình. Bỗng nhiên trong đầu nàng linh quang chợt lóe, chẳng lẽ nói, Chiêu Hoài Thái Tử nhìn thấu tâm cơ của mình?! Hắn biết mình lợi dụng Vô Ưu? Cho nên, kỳ thật h·ung th·ủ kia chính là Chiêu Hoài Thái Tử?!
Không, không có khả năng!
Mặc dù Chiêu Hoài Thái Tử nhìn thấu, mình nhiều lắm là sai sử Vô Ưu công chúa, cũng không có làm hại gì nàng. Người hại Vô Ưu công chúa, là Trưởng Tôn Hi, mình cũng là người bị hại mà! Chiêu Hoài Thái Tử không có đạo lý hại mình, không không, nhất định không phải như thế.
Hơn nữa, mình vẫn là muội muội ruột của Thái Tử Phi, mẫu thân là Phần Quốc trưởng công chúa, cha xuất thân từ phủ Phụ quốc công Hứa gia. Chiêu Hoài Thái Tử luôn coi trọng duy trì quyền lực thế gia, coi trọng thê tộc, không có khả năng làm như vậy! Tuyệt đối không thể!
Đúng, hẳn là vẫn như suy nghĩ lúc trước mới phải.
Đều là Thái Tử Phi cùng Trưởng Tôn Hi hợp mưu hại mình, là các nàng làm!
"Nương đang nói chuyện với con đó?" Phần Quốc trưởng công chúa lấy ra một cái hộp tinh xảo, đưa cho tiểu nữ nhi, "Thuốc viên chỗ này con nhớ cất kỹ, với bên ngoài chỉ nói là......, thuốc nhân sâm dưỡng thể. Sau này lại tìm thời cơ thích hợp mỗi ngày ăn một viên, ăn đủ mười ngày, mạch tượng sẽ từ từ thay đổi."
"Thứ đồ quỷ gì vậy?" Hứa Tường không khỏi hoa dung biến sắc.
Phần Quốc trưởng công chúa thấp giọng nói: "Đến lúc đó, các thái y hội chẩn sẽ đoán ra con có hỉ mạch."
Giả mang thai? Hứa Tường giật mình, trong lòng có tư vị phức tạp nói không nên lời, lại hỏi: "Cho dù có hỉ mạch thì như thế nào? Chẳng lẽ con còn có thể khơi khơi biến ra một hài tử à?"
"Con ngốc vậy." Phần Quốc trưởng công chúa oán trách nói: "Mặt khác lại tìm nha đầu cho Sở vương thu phòng, chờ nàng có, con lại uống thuốc làm ra hỉ mạch, sau đó ôm hài tử lại đây làm con mình."
Hứa Tường cười lạnh nói: "Cho dù mưu kế của nương có thể thuận lợi thành công, vậy hài tử......, cũng là con vợ lẽ."
Phần Quốc trưởng công chúa cũng cười lạnh, "Nói con ngốc, thật đúng là ngốc! Ai nói Hoắc Như Ngọc có thể làm Sở vương phi cả đời? Chờ nàng ch·ết, con chính là Sở vương phi kế nhiệm, hài tử tự nhiên theo con là con vợ cả."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro