Ngự Tiền Nữ Quan

Điên cuồng

Bạc Mộ Nhan

2025-03-15 11:30:31

Sắc mặt Hứa Tường hơi đổi, yên lặng, không phản đối chủ ý này của mẫu thân.

Phần Quốc trưởng công chúa lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng, cầm tay nữ nhi, "Yên tâm, nương sẽ an bài tốt cho con." Tiện đà lại nói: "Còn Trưởng Tôn Hi bên kia, Nghê tư tịch chạy mất rồi, mấy ngày nay lại bận rộn việc con vào Sở vương phủ, sau này lại an bài tỉ mỉ tiếp."

Hứa Tường đánh giá sắc mặt mẫu thân, có chút quái dị.

Vì sao? Khi nàng nhìn mình, trong mắt thường xuyên chợt lóe lên áy náy rồi biến mất. Mà lúc nói tới Trưởng Tôn Hi, không thấy vẻ oán giận thống hận, chỉ có buồn bực đầy mặt. Vì sao mẫu thân đối với Trưởng Tôn Hi mưu hại mình không thể mang thai, lại có loại phản ứng kỳ quái này chứ? Trong đầu, rất nhiều hình ảnh rối loạn hiện lên.

Triệu ma ma nói, nhân sâm kia là mẫu thân đưa cho Thái Tử Phi, bị Trưởng Tôn Hi mang đi, sau đó hạ dược không thể sinh con bên trong. Nhưng vào ngày đó, rõ ràng là mình nhất thời nảy lòng đi tìm Trưởng Tôn Hi, nàng căn bản không biết mình sẽ đến, càng không thể đoán trước mình sẽ lấy nhân sâm đi, vậy......, làm sao nàng lại biết hạ dược vào nhân sâm trước? Chẳng lẽ, người hạ dược không phải nàng.

---- nhân sâm sớm đã có độc.

Mẫu thân chắc chắn sẽ không đưa nhân sâm có độc cho Thái Tử Phi ăn, vậy là......, cho Trưởng Tôn Hi ăn, nói cách khác... nhân sâm hẳn là đưa cho Trưởng Tôn Hi, kết quả nàng còn chưa kịp ăn, đã bị mình cầm đi. Cho nên, lúc ấy mẫu thân vừa nghe nói mình ăn nhân sâm, biết có vấn đề, mới có thể sợ tới mức hôn mê b·ất t·ỉnh!

Hứa Tường hoàn toàn ngốc.

Mẫu thân cư nhiên lừa gạt mình?! Thật đáng hận, thật đáng hận.

Phần Quốc trưởng công chúa còn không biết, chính b·iểu t·ình của mình không ổn định đã làm tiểu nữ nhi đoán ra chân tướng, còn đang lải nhải, "Ta còn cho người chuẩn bị một ít thuốc tốt, cho con điều trị thân thể......"

Hứa Tường vốn dĩ đã không ngu ngốc đơn thuần giống Vô Ưu công chúa, trước đó không hoài nghi Phần Quốc trưởng công chúa, chẳng qua là xuất phát từ bản năng nữ nhi tín nhiệm mẫu thân, ai sẽ hoài nghi mẫu thân hại mình đầu tiên đâu? Huống hồ, loanh quanh lòng vòng, Phần Quốc trưởng công chúa vốn dĩ cũng không phải yếu hại tiểu nữ nhi, mà là yếu hại Trưởng Tôn Hi.

Hiện giờ, Hứa Tường nghĩ thông suốt khúc mắc đầu tiên trong đó, thực mau liền như thế chẻ tre nghĩ thông suốt các ngã rẽ kế tiếp!

Nàng nhẹ nhàng cười lạnh trong lòng.

Ha hả, mình đều có thể phỏng đoán ra mẫu thân hại mình. Mà Chiêu Hoài Thái Tử, chỉ cần tìm tới Thái Tử Phi cùng Trưởng Tôn Hi hỏi, liền biết nhân sâm là đưa cho ai, sao lại đoán không ra? Nghĩ như vậy, hắn đã sớm biết mẫu thân động tay động chân trên nhân sâm, đã sớm biết thông qua tay mình hại Vô Ưu, cho nên vô cùng thống hận!

Khó trách, thái độ hắn ngày đó ôn nhu khác thường với mình như vậy. Hắn mỉm cười, hắn săn sóc, thế nhưng lại là dỗ mình thường xuyên đến Đông Cung, tiện gi·ết người diệt khẩu! Hắn dẫn mình đi cầu Phong Yểu, lại cho người đẩy mình xuống nước! Hắn......, muốn gi·ết mình báo thù cho Vô Ưu! Ha ha, ha ha ha......

Cho tới nay mình vẫn khuynh mộ và yêu thích hắn, thế nhưng......, lại có kết cục như thế này!

Hứa Tường chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống.

"Tường Nhi?" Phần Quốc trưởng công chúa thấy nàng khóc, lo lắng nói: "Sao vậy? Sao khổ sở rồi? Nương không phải nói, chỉ cần con ăn thuốc đó, lại sắp xếp tiếp, hết thảy đều......"

"Cút!" Hứa Tường quét hộp thuốc trong tay mẫu thân, thuốc viên màu đỏ sậm, quay tròn lăn đầy đất. Trong lòng tràn ngập phẫn nộ như trời long đất lở, "Cút! Ngươi mau cút đi!" Mỗi người đều đáng hận, đều đáng ch·ết! Chiêu Hoài Thái Tử, Thái Tử Phi, Trưởng Tôn Hi, Sở vương, ng·ay cả mẫu thân......, toàn bộ đều xuống địa ngục hết đi!

Gi·ết bọn họ, dù sao mình cũng không muốn sống nữa.

---- sống không còn gì luyến tiếc.

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Ngày hôm sau, Sở vương phủ giăng đèn kết hoa rất náo nhiệt.

Hứa Tường tuy rằng là th·iếp thất, nhưng lại là trắc phi hoàng tử do thánh chỉ sắc phong. Cho nên cỗ kiệu từ phủ Phần Quốc trưởng công chúa ra cửa, vòng quanh trong thành hơn nửa vòng, một đường chiêng trống vang rền, pháo nổ không dứt, dẫn tới người qua đường sôi nổi vây xem.

Phần Quốc trưởng công chúa vốn dĩ đã có thẹn với tiểu nữ nhi trong lòng, cho nên của hồi môn đặc biệt phong phú, 128 rương của hồi môn, mỗi rương đều nhét tràn đầy, hận không thể cho hết thảy mọi thứ. Lại lo lắng phủ Sở vương ủy khuất nữ nhi, trước đó đã cho người phủ công chúa đi đến phòng thu chi, bổ sung rất nhiều đồ vật, nha đầu hồi môn cũng cho mấy chục người, bất động sản, ruộng đất cũng không ít.

Đáng tiếc cho dù hôn lễ có phô trương xa hoa lãng phí, có náo nhiệt như thế nào chăng nữa, đều không thể làm Hứa Tường có nửa phần cao hứng.

Nàng xuyên thấu qua khăn voan nhìn cát phục tân hôn màu đỏ nhạt trên người, không khỏi cười lạnh, đây là đãi ngộ của th·iếp thất, không thể mặc màu đỏ sậm, bất quá không sao cả. Ha hả......, hôm nay có một tuồng náo nhiệt cần muốn diễn, mặc xiêm y gì đều chẳng sao. Huỷ hoại Trưởng Tôn Hi, huỷ hoại Thái Tử Phi, tốt nhất khiến tỷ tỷ chịu kinh hách đẻ non, như vậy Chiêu Hoài Thái Tử cũng sẽ không sống tốt được.

Mình không có cách nào gi·ết Chiêu Hoài Thái Tử, làm hắn khổ sở cả đời, cũng là tốt.

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Rất nhanh, cỗ kiệu đã đặt trước cửa phủ Sở vương.

Hứa Tường là trắc phi, không thể đi vào bái đường thành thân từ cửa chính, mà là đi cửa hông, trực tiếp bị đưa vào tân phòng. Ân Thiếu Hạo mặc một bộ trường bào đỏ sậm tươi tắn, lại đây muốn xốc khăn voan tượng trưng, làm nghi thức qua loa đại khái, xem như cũng cho phủ Phần Quốc trưởng công chúa và Hứa gia một câu trả lời.

Hắn cầm lấy Kim sào, cười lạnh tiến lên, muốn đẩy khăn voan màu đỏ ra.

Hứa Tường "Hổn hển" một chút, tự mình xốc lên.

Mọi người đều sửng sốt, tiện đà vội vàng nhao nhao khen, "Ai nha, Hứa trắc phi thật xinh đẹp."

"Đúng vậy, quốc sắc thiên hương, trầm ngư lạc nhạn, thật là làm trước mắt người sáng ngời hẳn luôn."

"Chính là......"

Hứa Tường bỗng nhiên đứng lên, nhìn quanh một vòng, "Trưởng Tôn Hi đâu? Vì sao nàng không tới?" Nàng đột ngột đánh gãy lời nịnh hót của khách khứa, sắc mặt lạnh lùng, "Chẳng lẽ là làm chuyện gì có lỗi với ta, không dám tới? Không thì.... vì sao biểu muội thành thân lại không đến đây?" Một lời nói ra khiến mọi người xôn xao.

***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***

Nụ cười trên mặt các nữ quyến đều cương cứng trên mặt, không khí quỷ dị, không một ai còn dám lên tiếng.

Ân Thiếu Hạo không kiên nhẫn nói: "Ngồi xuống đi."

"Ngươi gấp cái gì nha?" Hứa Tường cười lạnh, "Tuy nói lúc ấy ngươi đã cứu ta một mạng, ta phải cảm tạ ngươi, chỉ là cũng không thể ngăn cản biểu tỷ ta lại đây chứ?" Quả thực chính là càn quấy, "Để Trưởng Tôn Hi tới đây, nếu không hôm nay hôn lễ này không cần làm nữa!"

Ân Thiếu Hạo ha hả cười lạnh, "Tùy ngươi, thích làm gì thì làm."

Phần Quốc trưởng công chúa nghe vậy khẩn trương, "Hai người các ngươi đừng nói bậy! Chuyện hỉ sự tốt đẹp, nào có không làm? Được rồi, đều đừng giận dỗi."

Hứa Tường kiên trì, "Trưởng Tôn Hi không tới, ta liền đi hoàng cung tìm nàng!"

Thái Tử Phi nhíu mày nói: "Tường Nhi, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"

Hứa Tường lập tức cười châm chọc, cố ý chọc tức nàng, "Như thế nào? Trong mắt Thái Tử Phi, muội muội ruột thịt là ta còn không bằng biểu muội? Hôn lễ của ta, muốn biểu tỷ nhà ta lại đây ăn mừng chung vui, chẳng lẽ không được? Ta cũng sẽ không ăn người."

Biểu tình các vị nữ quyến đều khác thường, hai mặt nhìn nhau.

Thái Tử Phi tức giận đến mặt đỏ gắt một mảnh.

Chiêu Hoài Thái Tử tiến lên đỡ nàng đi đến bên cạnh, làm nàng ngồi xuống, thấp giọng nói: "Thôi, đừng bực bội tổn th·ương thân mình." Ôn nhu trấn an vài câu, che trước người thê tử, miễn cho Hứa Tường đột nhiên nổi điên kinh hách nàng. Hôm nay hôn lễ của Hứa Tường, mình và Thái Tử Phi thật sự là không tới không được, bằng không sớm đi về rồi.

Hứa Tường thấy phu thê bọn họ hòa thuận liền ghê tởm, đến ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, nói thêm, "Mau đi kêu Trưởng Tôn Hi lại đây, ta chờ nàng, có vài lời hay muốn nói với nàng."

Phần Quốc trưởng công chúa sợ tiểu nữ nhi nháo lên, làm hôn lễ thất bại, vội dỗ dành: "Con đừng vội, lập tức cho người đi tìm Trưởng Tôn Hi, đi liền đây." Liên tục phất tay, làm Triệu ma ma đi mang Trưởng Tôn Hi lại đây, "Mau đưa người lại đây!" Trước sau như một vẫn kiêu ngạo ương ngạnh.

Triệu ma ma lập tức đi.

Một lát sau, lại thất vọng mà về, "Trưởng Tôn tư tịch nói chân nàng đau, đi không được, nói là chúc mừng Hứa trắc phi......"

"Chân đau?" Hứa Tường cười lạnh nói: "Vậy dùng kiệu nâng lại đây."

Phần Quốc trưởng công chúa cả giận nói: "Còn không mau đi?! Nếu không, hôn lễ hôm nay nếu không xong đều tại nàng! Nàng chỉ là một tư tịch nho nhỏ, chậm trễ hôn lễ Sở vương và Tường Nhi, ch·ết mười lần cũng không đủ đền tội!"

Sắc mặt Triệu ma ma khó xử, vẻ mặt đau khổ nói: "Trưởng công chúa điện hạ, nô tỳ......, không thể đi Ngự Thư Phòng đoạt người."

"Đó là việc của ngươi!" Hứa Tường vẫy tay, gọi thị nữ bên người mình tới, sau đó thấp giọng đến lỗ tai nói vài câu, "Ngươi đi mời Trưởng Tôn tư tịch một chút, đi đi, nàng nhất định sẽ đến." Sắc mặt đắc ý nhìn nhìn Thái Tử Phi, "Nếu không tỷ tỷ đánh cuộc với ta thử? Xem nàng có tới hay không? Ha hả......"

Thái Tử Phi nhìn b·iểu t·ình muội muội vặn vẹo, tâm tình phức tạp, cố nén tức giận không phát tác.

Rốt cuộc hôm nay là hôn lễ Hứa Tường.

Không biết Triệu ma ma nói gì, chỉ chốc lát sau, Trưởng Tôn Hi vậy mà thật sự chạy tới.

Nàng mặc một bộ váy áo tư tịch màu xanh lá nhạt, đầu đội kim quan hoa sen, xứng với mỹ mạo kinh người, không chỉ không có chút nào vũ mị quyến rũ, ngược lại còn có một loại khí khái đoan trang. Vừa vào cửa, nhan sắc rực rỡ kia mới chân chính làm trước mắt mọi người sáng ngời, như trăm hoa đua nở, làm cho cả tân phòng đều trở thành hoa đoàn cẩm thốc.

---- chỗ đó mới chính là lệ sắc nhân gian.

Các vị nữ quyến đều cảm thấy thực hứng thú với "Hồ mị tử" khiến cho hoàng đế cùng hoàng tử tr·anh ch·ấp, nháo nhào nhìn qua. Trong mắt đều lộ ra vẻ kinh diễm, nghị luận không ngừng bên tai, "Chặc chặc, quả nhiên quốc sắc thiên hương." Có người cười nói: "Đó là tự nhiên, bằng không như thế nào lại......" Các câu nói mỉa mai ngấm ngầm hại người, đều không dứt.

Trưởng Tôn Hi chỉ làm như không nghe thấy.

Mới vừa rồi thị nữ của Hứa Tường lại đây truyền lời, nói là Hứa Tường có một thứ, phải cho mình. Nếu mình không tới, nàng đành phải đưa Thái Tử Phi. Quỷ biết là thứ gì? Bởi vì lo lắng nàng làm h•ại Thái Tử Phi, tuy rằng không tình nguyện, cũng đành lại đây gặp tai họa này. Chẳng qua cách nàng tầm ba thước, miễn cho nàng đột nhiên nhào lên, đứng ở trước Thái Tử Phi, nhàn nhạt nói: "Chúc mừng Tường biểu muội."

Chỗ sâu nhất nơi đáy mắt Hứa Tường cất giấu nồng đậm oán độc, nhưng lại nhoẻn miệng cười, "Ta biết ngay ngươi sẽ đến." Quay đầu nhìn về phía Sở vương, "Sở vương điện hạ, thấy người trong lòng cao hứng không? Vui mừng không? Có phải nên cảm ơn ta hay không đây."

Loại lời nói này, không thể nghi ngờ là đang hủy hoại danh tiết Trưởng Tôn Hi.

"Bổn vương thấy ngươi đây là uống say! Nói bậy nói bạ, kỳ cục." Ân Thiếu Hạo giận tím mặt, quát: "Người đâu! Mau đỡ Hứa trắc phi đến bên trong......"

"Trưởng Tôn Hi! Ngươi không ch·ết tử tế được!" Hứa Tường bỗng nhiên thét một tiếng chói tai, không đợi người lôi kéo tới gần nàng, đột nhiên từ trong tay áo móc ra một cái lọ. Không biết bên trong chứa đồ quỷ gì, rút nút lọ, thẳng tắp, hất tới hướng trên mặt Trưởng Tôn Hi và Thái Tử Phi! Nàng đắc ý điên cuồng nói: "Đều đi ch·ết đi......"

"A!" Mọi người đều kinh hách thất thanh, nháo nhào lui về phía sau.

Trưởng Tôn Hi vừa thấy nàng lấy đồ ra liền biết không ổn, bản năng muốn lui bước, nhưng phía sau là Thái Tử Phi đang mang thai. Không chỉ không thể lui tiếp, ng·ay cả kéo nàng đi đều không thể, vì thế chỉ lui một bước, lại dang hai tay ra chặn lại, ---- không thể để Thái Tử Phi và hài tử có việc!

Chất lỏng màu nâu nhạt trong tay Hứa Tường vừa lúc hất lại đây!

Sắc mặt Trưởng Tôn Hi một mảnh trắng bệch.

Khoảnh khắc kinh tâm động phách, một thân ảnh cao lớn màu đỏ sậm tiến lên chặn lấy nàng, đồng thời phất tay một cái, hất đồ của Hứa Tường trở về. Ng·ay sau đó, liền nghe thấy Hứa Tường phía sau thét chói tai, "A! Mặt ta ....." Trong chớp nhoáng, mọi người căn bản không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Khi Trưởng Tôn Hi ngẩng đầu lên, mới phát hiện Sở vương đã ôm mình thật chặt, hắn dùng thân thể, chặn thứ nước thuốc quái dị Hứa Tường vừa hất qua! Hắn......, hắn đây là điên rồi sao? Hay là mình hoa mắt.

Ân Thiếu Hạo nhíu chặt mày, như là đau đến nói không ra lời.

Trưởng Tôn Hi không rảnh lo nỗi kh·iếp sợ vô hình trong lòng, nhanh chóng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tay hắn như là bị thứ gì đó ăn mòn, đã cháy hồng một mảnh, m•áu th•ịt mơ hồ. M•áu tươi trộn lẫn với nước thuốc tích tích rơi xuống, chỗ khớp xương ngón tay, đã lộ ra một đoạn xương trắng nhỏ, quả thực nhìn thấy ghê người!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngự Tiền Nữ Quan

Số ký tự: 0