Lời kể của đại...
Thanh Qua Vị Thử Phiến Đích Hồi Đáp
2025-03-21 21:45:36
{33}
Sau hôm đó, ta liên tục nhớ lại.
Thậm chí còn đi hỏi phụ mẫu, bọn họ cũng không trả lời được.
Chỉ nói năm đó ta và đại ca từ bên ngoài về, bị ướt mưa, liền bị cảm lạnh, ốm nặng một trận.
Ta cảm thấy không đơn giản như vậy.
Vậy nên liền đi hỏi đại ca.
"Hỏi chuyện này làm gì?" Đại ca có chút nghi hoặc.
Ta nhìn huynh ấy.
Không đến một khắc, huynh ấy đã chịu thua.
"Không biết sao muội đột nhiên nhắc lại chuyện này..." Huynh ấy thở dài.
Nói với ta năm đó đã xảy ra chuyện gì.
{34}
Năm đó ta năm tuổi, huynh ấy mười bốn tuổi.
Huynh ấy hẹn bạn bè ra ngoài chơi, ta làm nũng đòi đi theo.
Liền dẫn ta theo.
Bạn của đại ca cũng có một người đệ đệ trạc tuổi ta, liền dẫn ra cùng, còn có thể làm bạn với ta.
Huynh ấy và bạn bè ở trong đình chơi cờ đối thơ, ta liền cùng đứa nhỏ đó chơi đùa bên sông.
"Ta không biết lúc đó các muội đã xảy ra chuyện gì, chỉ là đột nhiên trời mưa, muội liền một mình chạy về..." Đại ca kể lại những gì huynh ấy biết.
Ta nghe huynh ấy kể.
Từng cảnh tượng dần hiện lên trước mắt.
{35}
Ta và hắn đang chơi bên sông, đột nhiên trời đổ mưa to, ta gọi hắn về trú mưa, nhưng hắn lại đứng bên sông, cố chấp muốn bắt được con cá đó, bảo ta về trước.
Ta liền một mình trở về đình.
Sau đó.
Những người khác trong mưa, liên tục gọi tên hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chúng ta không tìm thấy hắn.
Bọn họ hỏi ta, hắn đi đâu rồi.
Ta sợ hãi.
Ta sợ bọn họ trách ta, giận ta.
Liền chỉ biết lắc đầu, nói không biết, nói không thấy, nói từ lúc nãy đã không còn ở cùng ta nữa.
Ta đã nói dối.
Sau đó nữa.
Bọn họ tìm thấy hắn đang vùng vẫy trên sông.
Chỉ cần chậm một chút, hắn đã c.h.ế.t rồi.
Chỉ cần chậm một chút, đã có người bị ta hại chết.
Chỉ cần chậm một chút.
{36}
"Hôm đó muội bị ướt mưa, lại bị kinh hãi như vậy, về nhà liền ốm nặng." Đại ca vừa nói vừa thở dài, "Đều tại ta, tại ta không trông nom bọn muội cẩn thận."
Ta ngẩn ngơ, cầm bút, viết lên giấy hai chữ.
Là ai.
Huynh ấy hiểu ý ta.
Đứa nhỏ năm đó, là ai.
Ánh mắt huynh ấy lập tức trở nên phức tạp, vòng vo, trả lời câu hỏi của ta.
"Năm đó cùng ta, là Khương Trầm."
Tay cầm bút của ta run lên, bút rơi xuống đất, mực b.ắ.n tung tóe.
Tiểu Bạch của Khôi Mao
"Oa Oa, đừng quá để ý..."
Ta đã không nghe được lời huynh ấy nói.
Ta không biết mình đã trở về viện như thế nào, vào phòng như thế nào, đóng cửa nhốt mình lại như thế nào.
Ta chỉ biết.
Người suýt bị ta hại c.h.ế.t năm đó.
Là Khương Tự.
Sau hôm đó, ta liên tục nhớ lại.
Thậm chí còn đi hỏi phụ mẫu, bọn họ cũng không trả lời được.
Chỉ nói năm đó ta và đại ca từ bên ngoài về, bị ướt mưa, liền bị cảm lạnh, ốm nặng một trận.
Ta cảm thấy không đơn giản như vậy.
Vậy nên liền đi hỏi đại ca.
"Hỏi chuyện này làm gì?" Đại ca có chút nghi hoặc.
Ta nhìn huynh ấy.
Không đến một khắc, huynh ấy đã chịu thua.
"Không biết sao muội đột nhiên nhắc lại chuyện này..." Huynh ấy thở dài.
Nói với ta năm đó đã xảy ra chuyện gì.
{34}
Năm đó ta năm tuổi, huynh ấy mười bốn tuổi.
Huynh ấy hẹn bạn bè ra ngoài chơi, ta làm nũng đòi đi theo.
Liền dẫn ta theo.
Bạn của đại ca cũng có một người đệ đệ trạc tuổi ta, liền dẫn ra cùng, còn có thể làm bạn với ta.
Huynh ấy và bạn bè ở trong đình chơi cờ đối thơ, ta liền cùng đứa nhỏ đó chơi đùa bên sông.
"Ta không biết lúc đó các muội đã xảy ra chuyện gì, chỉ là đột nhiên trời mưa, muội liền một mình chạy về..." Đại ca kể lại những gì huynh ấy biết.
Ta nghe huynh ấy kể.
Từng cảnh tượng dần hiện lên trước mắt.
{35}
Ta và hắn đang chơi bên sông, đột nhiên trời đổ mưa to, ta gọi hắn về trú mưa, nhưng hắn lại đứng bên sông, cố chấp muốn bắt được con cá đó, bảo ta về trước.
Ta liền một mình trở về đình.
Sau đó.
Những người khác trong mưa, liên tục gọi tên hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chúng ta không tìm thấy hắn.
Bọn họ hỏi ta, hắn đi đâu rồi.
Ta sợ hãi.
Ta sợ bọn họ trách ta, giận ta.
Liền chỉ biết lắc đầu, nói không biết, nói không thấy, nói từ lúc nãy đã không còn ở cùng ta nữa.
Ta đã nói dối.
Sau đó nữa.
Bọn họ tìm thấy hắn đang vùng vẫy trên sông.
Chỉ cần chậm một chút, hắn đã c.h.ế.t rồi.
Chỉ cần chậm một chút, đã có người bị ta hại chết.
Chỉ cần chậm một chút.
{36}
"Hôm đó muội bị ướt mưa, lại bị kinh hãi như vậy, về nhà liền ốm nặng." Đại ca vừa nói vừa thở dài, "Đều tại ta, tại ta không trông nom bọn muội cẩn thận."
Ta ngẩn ngơ, cầm bút, viết lên giấy hai chữ.
Là ai.
Huynh ấy hiểu ý ta.
Đứa nhỏ năm đó, là ai.
Ánh mắt huynh ấy lập tức trở nên phức tạp, vòng vo, trả lời câu hỏi của ta.
"Năm đó cùng ta, là Khương Trầm."
Tay cầm bút của ta run lên, bút rơi xuống đất, mực b.ắ.n tung tóe.
Tiểu Bạch của Khôi Mao
"Oa Oa, đừng quá để ý..."
Ta đã không nghe được lời huynh ấy nói.
Ta không biết mình đã trở về viện như thế nào, vào phòng như thế nào, đóng cửa nhốt mình lại như thế nào.
Ta chỉ biết.
Người suýt bị ta hại c.h.ế.t năm đó.
Là Khương Tự.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro