Nỗi dằn vặt
Thanh Qua Vị Thử Phiến Đích Hồi Đáp
2025-03-21 21:45:36
{37}
"Tiểu thư, người đã ba ngày không ăn cơm tử tế rồi, đã xảy ra chuyện gì sao? Tinh Tinh rất lo lắng cho người."
Tinh Tinh gõ cửa phòng ta.
Nhưng ta vẫn ngồi trên giường.
Trong đầu vẫn là chuyện đó.
Vì nói dối hại hắn, nên không thể nói dối nữa.
Đây là hình phạt ta dành cho chính mình sao.
Nội tâm ta bắt đầu kháng cự nói dối, kháng cự nói chuyện với người khác.
Tự trách và hối hận tràn ngập trong lòng.
Dù ta ép mình quên đi, nhưng tiềm thức vẫn còn đó.
Vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi.
Ta suýt chút nữa, đã hại c.h.ế.t hắn.
{38}
Trong cơn mê man, ta nghe thấy giọng nói của Khương Tự.
Nhưng sao có thể.
Nếu hắn biết, năm đó suýt chút nữa bị ta hại chết.
Nếu hắn biết.
Sao còn có thể qua lại với ta.
Hắn nên hận ta, ít nhất cũng nên ghét ta.
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Đúng vậy.
Là như vậy.
{39}
"Oa Oa, dậy ăn chút cháo."
Ta vừa mở mắt ra, liền thấy hắn ở bên giường ta.
Hình như do lâu rồi không ăn gì, ta đã ngất đi.
Hắn đút cháo cho ta, ta lắc đầu.
Không ăn.
Không muốn ăn.
"Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có chuyện gì nhất định đừng giấu ta, được không?" Hắn đưa tay vuốt tóc ta, đầy vẻ xót xa.
Ngươi sẽ không muốn biết đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta cũng không muốn giấu ngươi.
Nhưng nếu không giấu ngươi, ta sẽ lại mất ngươi.
Trong phòng không có ai khác, chỉ có ta và hắn.
"Là đại ca... khụ khụ," Ta vừa mở miệng, giọng khàn đặc, "bảo ngươi đến sao?"
"Huynh ấy nói nàng mấy ngày nay không chịu ăn cơm, không chịu mở cửa." Hắn đưa bát cháo đến bên miệng ta, "Ta liền đến."
Ta nhìn hắn.
Nước mắt lại bắt đầu rơi.
Hắn vẫn còn sống, vẫn khỏe mạnh.
Không giống như trong giấc mơ của ta, đã c.h.ế.t đi.
Ta ăn cháo hắn đút, hắn lau nước mắt cho ta.
"Sao lại khóc nữa, đã xảy ra chuyện gì?"
Mỗi lần hắn hỏi, ta lại vừa đau lòng vừa sợ hãi.
Ta nắm lấy tay hắn.
"Ngươi còn nhớ, năm năm tuổi, đã xảy ra chuyện gì không?"
Hắn nhíu mày, suy nghĩ hai giây, sau đó lắc đầu.
Ta có chút suy sụp.
Ngươi không nhớ.
Sao ngươi có thể không nhớ.
"Có liên quan đến ta sao?" Hắn lại hỏi.
Ta không nhịn được nữa, òa khóc.
"Là ta nói dối... Ta không dẫn ngươi rời khỏi bờ sông... Là ta suýt nữa hại c.h.ế.t ngươi, đều là lỗi của ta, đều là ta..."
"Ngươi nên hận ta, là ta tự làm tự chịu, ta lừa mọi người, ta hại ngươi..."
Hắn kéo ta vào lòng, vỗ về ta, nhỏ nhẹ an ủi ta.
"Được rồi, được rồi."
"Ta vẫn còn đây, chẳng phải vẫn khỏe mạnh sao."
Ta lắc đầu, khóc đến mức không nói nên lời.
"Nói như vậy, ta quen biết nàng sớm hơn trong ký ức, đúng không?"
Lúc này, đừng nói những lời như vậy nữa.
"Ngươi ghét ta sao?" Ta hỏi.
"Không." Hắn nói.
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà," Hắn cắt ngang lời ta, "Ta năm tuổi đã từng ghét nàng rồi, bây giờ không ghét nữa, được không?"
"...Được."
"Tiểu thư, người đã ba ngày không ăn cơm tử tế rồi, đã xảy ra chuyện gì sao? Tinh Tinh rất lo lắng cho người."
Tinh Tinh gõ cửa phòng ta.
Nhưng ta vẫn ngồi trên giường.
Trong đầu vẫn là chuyện đó.
Vì nói dối hại hắn, nên không thể nói dối nữa.
Đây là hình phạt ta dành cho chính mình sao.
Nội tâm ta bắt đầu kháng cự nói dối, kháng cự nói chuyện với người khác.
Tự trách và hối hận tràn ngập trong lòng.
Dù ta ép mình quên đi, nhưng tiềm thức vẫn còn đó.
Vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi.
Ta suýt chút nữa, đã hại c.h.ế.t hắn.
{38}
Trong cơn mê man, ta nghe thấy giọng nói của Khương Tự.
Nhưng sao có thể.
Nếu hắn biết, năm đó suýt chút nữa bị ta hại chết.
Nếu hắn biết.
Sao còn có thể qua lại với ta.
Hắn nên hận ta, ít nhất cũng nên ghét ta.
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Đúng vậy.
Là như vậy.
{39}
"Oa Oa, dậy ăn chút cháo."
Ta vừa mở mắt ra, liền thấy hắn ở bên giường ta.
Hình như do lâu rồi không ăn gì, ta đã ngất đi.
Hắn đút cháo cho ta, ta lắc đầu.
Không ăn.
Không muốn ăn.
"Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có chuyện gì nhất định đừng giấu ta, được không?" Hắn đưa tay vuốt tóc ta, đầy vẻ xót xa.
Ngươi sẽ không muốn biết đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta cũng không muốn giấu ngươi.
Nhưng nếu không giấu ngươi, ta sẽ lại mất ngươi.
Trong phòng không có ai khác, chỉ có ta và hắn.
"Là đại ca... khụ khụ," Ta vừa mở miệng, giọng khàn đặc, "bảo ngươi đến sao?"
"Huynh ấy nói nàng mấy ngày nay không chịu ăn cơm, không chịu mở cửa." Hắn đưa bát cháo đến bên miệng ta, "Ta liền đến."
Ta nhìn hắn.
Nước mắt lại bắt đầu rơi.
Hắn vẫn còn sống, vẫn khỏe mạnh.
Không giống như trong giấc mơ của ta, đã c.h.ế.t đi.
Ta ăn cháo hắn đút, hắn lau nước mắt cho ta.
"Sao lại khóc nữa, đã xảy ra chuyện gì?"
Mỗi lần hắn hỏi, ta lại vừa đau lòng vừa sợ hãi.
Ta nắm lấy tay hắn.
"Ngươi còn nhớ, năm năm tuổi, đã xảy ra chuyện gì không?"
Hắn nhíu mày, suy nghĩ hai giây, sau đó lắc đầu.
Ta có chút suy sụp.
Ngươi không nhớ.
Sao ngươi có thể không nhớ.
"Có liên quan đến ta sao?" Hắn lại hỏi.
Ta không nhịn được nữa, òa khóc.
"Là ta nói dối... Ta không dẫn ngươi rời khỏi bờ sông... Là ta suýt nữa hại c.h.ế.t ngươi, đều là lỗi của ta, đều là ta..."
"Ngươi nên hận ta, là ta tự làm tự chịu, ta lừa mọi người, ta hại ngươi..."
Hắn kéo ta vào lòng, vỗ về ta, nhỏ nhẹ an ủi ta.
"Được rồi, được rồi."
"Ta vẫn còn đây, chẳng phải vẫn khỏe mạnh sao."
Ta lắc đầu, khóc đến mức không nói nên lời.
"Nói như vậy, ta quen biết nàng sớm hơn trong ký ức, đúng không?"
Lúc này, đừng nói những lời như vậy nữa.
"Ngươi ghét ta sao?" Ta hỏi.
"Không." Hắn nói.
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà," Hắn cắt ngang lời ta, "Ta năm tuổi đã từng ghét nàng rồi, bây giờ không ghét nữa, được không?"
"...Được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro