Ngôn Dụ Tương Du

Bí mật được hé...

Thanh Qua Vị Thử Phiến Đích Hồi Đáp

2025-03-21 21:45:36

{29}

Ta và Khương Tự ngồi trong đình nhỏ của viện.

Vừa uống trà, vừa nói chuyện phiếm.

Ta lấy ra bùa hộ mệnh đã làm xong, đưa cho hắn.

"Đây, cho ngươi." Ta nói, "Lúc đó vốn định làm cho ngươi cái túi thơm, nhưng ngươi đã không còn ở trường học nữa, nên không tặng được."

 

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Hắn nhìn ta rất lâu, ta không nhìn ra cảm xúc trong mắt hắn, chỉ cảm thấy có chút ngại ngùng.

Quà chia tay không tặng được.

Quà gặp lại sau bao năm xa cách lại đến tay hắn.

Hắn nhận lấy, cẩn thận cất vào trong áo.

"Oa Oa thật khéo tay." Hắn cười nói.

Người này người kia, sao ai cũng nhắm mắt khen vậy.

 

{30}

"Ta đã lâu không nói chuyện với người khác rồi." Ta nói, "Thực ra..."

"Thực ra nàng vẫn luôn có thể nói chuyện," Khương Tự nói, "Đúng không?"

Ta gật đầu.

"Vậy là nàng đã lừa ta rất lâu rồi." Hắn giả vờ đau lòng, "Lúc đó ta còn nghĩ, người bạn học đáng yêu như vậy, nếu có thể nói chuyện, giọng nói nhất định rất dễ nghe."

"Vậy bây giờ thì sao?" Ta nhìn hắn chằm chằm.

"Êm tai, cả đời không hối tiếc." Hắn nghiêm túc nói.

"Phóng đại, không được cố ý lấy lòng ta." Ta nói.

"Không thể nào nghiêm túc hơn." Hắn nói.

"Lúc đó ta không muốn giấu ngươi," Ta cúi đầu, "Ta chỉ sợ, ta sợ ngươi biết ta không phải là nha đầu câm, sợ ngươi nghĩ ta lừa ngươi, sợ ngươi không chơi với ta nữa."

"Lúc đó ngoài ngươi ra, ta không có bạn bè."

"Nàng có biết, ta xuống Nam Thành, theo sư phụ du ngoạn bảy năm là vì sao không?" Giọng điệu của Khương Tự rất nhẹ, nhưng đủ để ta nghe rõ.

"Sư phụ ta là thường dân, nhưng y thuật lại rất cao minh. Ta theo ông ấy những năm này, học được rất nhiều thứ, chỉ là muốn tìm một phương pháp, chữa khỏi bệnh cho nàng."

"Lúc đó ta tưởng nàng bị bệnh gì đó, nên mới không thể nói chuyện nữa." Hắn có chút buồn cười lắc đầu.

 

Từ lúc hắn bắt đầu nói, đến khi nói xong.

Ta ngẩn người rất lâu.

Mãi đến khi hắn luống cuống tay chân lau nước mắt cho ta, ta mới phản ứng lại mình đã khóc.

"Ta không biết, ta không biết ngươi là vì ta..."

"Xin lỗi, Tử Du, ta không nên lừa ngươi..."

Ta cũng không biết tại sao, chỉ là không nhịn được, khóc òa lên.

Từ đầu đến cuối hắn đều đặt ta trong lòng.

Nỗi tiếc nuối nhỏ bé năm đó giờ đã được bù đắp lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta ôm lấy hắn.

Khóc nức nở.

 

{31}

Ta khóc lớn như vậy, đã thu hút tất cả mọi người đến.

Phụ mẫu, đại ca, còn có Tinh Tinh và những người hầu khác.

Bọn họ chạy đến, nhìn thấy ta núp trong lòng Khương Tự khóc, vừa khóc vừa dùng tay áo hắn lau nước mắt.

"Trưa nay ăn gì?"

"Đến phòng bếp xem."

"Mấy hôm trước đã nói sẽ cùng ta đi xem đèn hoa, không được bận rộn công việc nữa."

"Chuyện này sao ta có thể quên được."

"..."

Phụ mẫu vừa nói chuyện vừa quay về.

Những người còn lại cũng nhanh chóng tản đi, ai làm việc nấy.

 

Chỉ có đại ca, khoanh tay đứng bên cạnh, đợi ta khóc xong.

"Hai người, đây là bảy năm trước đã lén lút định thân rồi sao." Huynh ấy nói đùa, "Người không biết còn tưởng, tiểu biệt thắng tân hôn..."

Khương Tự lau nước mắt cho ta.

Ta quay đầu lại, ra hiệu với huynh ấy một động tác rất thường dùng.

Cút.

"Haiz, có người trong lòng rồi thì không cần đại ca này nữa, haiz." Huynh ấy vừa oán trách vừa bỏ đi, nhưng ta lại thấy khóe miệng huynh ấy cong lên.

 

{32}

Khương Tự lại hỏi ta, tại sao lại giấu mọi người, giả làm nha đầu câm.

Ta đặt đầu lên vai hắn, nói thật với hắn.

"Ta cũng không biết tại sao, mỗi lần phát bệnh đều rất đau khổ, nên ta không muốn nói chuyện với người khác nữa." Ta buồn bã nói.

Không phải ta muốn nói dối.

Là đôi khi nói chuyện với người khác, không thể không giấu giếm một số chuyện.

Không thể nào chuyện gì cũng nói hết với người khác, đâu phải ai cũng là người thân thiết.

Vì vậy mỗi lần giấu giếm, những triệu chứng đó sẽ phát tác.

"Uống thuốc cũng không khỏi sao?" Khương Tự hỏi.

Ta gật đầu.

"Trước khi bị bệnh đó, có làm chuyện gì không?" Hắn lại hỏi.

Ta nghĩ ngợi, vậy mà không nhớ ra, trước khi bị bệnh đã trải qua chuyện gì, lại vì sao bị bệnh.

"Không sao rồi, đều không quan trọng nữa." Khương Tự an ủi ta.

"Ta luôn cảm thấy rất quan trọng." Ta cố gắng nhớ lại, nhưng không nghĩ ra được gì.

Rốt cuộc là... đã xảy ra chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngôn Dụ Tương Du

Số ký tự: 0