Không sao đâu
Đông Cảm Siêu Nhân
2025-02-28 09:22:09
Lý Thanh gọi mấy cú điện thoại, đổi qua lại vài chiếc di động, hoàn toàn không né tránh Lý Tu, vì cuối cùng Lý Tu cũng đã biết điều, hiểu rõ điều gì mới là quan trọng nhất đối với hai cha con họ.
"Có lẽ con đoán đúng rồi."
Lý Thanh nghiêm mặt, ánh mắt nặng trĩu: "Chung Tắc Ung muốn kéo cả chúng ta xuống nước, chờ ngày hái quả của ta."
"Đứa trẻ đó không thể ra nước ngoài," Lý Thanh phất tay một cái, giọng đầy dứt khoát, "Ra nước ngoài rồi, mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn. Bây giờ ba không có thời gian, cũng không còn sức để phân tâm vì chuyện này. Lão hồ ly Chung Tắc Ung tưởng chỉ cần nắm được thằng bé là có thể mặc sức khống chế hai cha con ta sao? Ông ta nghĩ đơn giản quá rồi."
Lý Thanh lạnh lùng nói, thái độ thay đổi nhanh chóng, rõ ràng đã thích nghi với thân phận mới của Chung Tắc Ung.
"Lý Tu," Lý Thanh đưa tay đặt lên vai con trai, "Con là con trai ba, là đứa con duy nhất mà ba dốc lòng bồi dưỡng. Kỳ vọng của ba dành cho con luôn rất lớn. Ba biết con có suy nghĩ của riêng mình, những suy nghĩ ấy tuy đẹp đẽ nhưng thật sự quá non nớt. Ba rất vui khi con giờ đây đã nhận rõ tình thế. Giờ ba hỏi con lần nữa, con nhất định phải cho ba một câu trả lời dứt khoát."
"Tình yêu trẻ con của tuổi mới lớn, và tiền đồ tương lai của con, con chọn cái nào?" Ánh mắt Lý Thanh sắc bén, nhìn chằm chằm vào Lý Tu.
Lý Tu đáp: "Tiền đồ."
"Tốt——" Lý Thanh đập mạnh một tiếng dứt khoát, đôi mắt sáng quắc: "Lý Tu, con quả nhiên không làm ba thất vọng."
Nhận được lời hứa chắc nịch từ Lý Tu, Lý Thanh hiểu rằng mình có thể yên tâm dốc sức hành động. Ông lập tức gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa. Trong những lần giằng co ngầm đó, ông càng lúc càng chắc chắn Chung Tắc Ung quả thật chẳng hề có ý tốt. Sự phẫn nộ trong lòng ông bùng lên, nhưng khác với nỗi thất vọng dành cho con trai ruột, cơn giận này lạnh lẽo và tàn khốc hơn nhiều.
"Ông ta đã đưa thằng bé về địa bàn của mình rồi, giờ đang gấp rút lo liệu hộ chiếu và visa cho nó. Sáng mai sẽ bay. Giờ nếu ta tới đòi người chắc chắn không được, không khéo còn đánh rắn động cỏ. Nếu ép ông ta quá, đoạn camera giám sát ở khách sạn cũng đủ khiến con sau này đừng mong bước chân vào con đường này nữa. Nhưng tham vọng của Chung Tắc Ung quá lớn, không chỉ là con, ông ta còn muốn kéo cả ta xuống nước. Cũng tốt, chuyện này cho ba thêm một đêm để xoay sở," Lý Thanh trầm giọng, nét mặt cương nghị, "Lý Tu, bây giờ chỉ có con ra mặt mới có thể còn cơ hội. Những gì bata sắp nói, con phải nghe thật kỹ và làm y như lời ba dặn."
Ngọn lửa chiến đấu rực cháy trong ánh mắt của Lý Thanh, còn Lý Tu lại giữ vẻ mặt điềm tĩnh, lạnh lùng kiêu ngạo như mọi khi, khiến Lý Thanh cảm thấy yên lòng hơn hẳn. Y nhẹ nhàng đáp: "Được."
*
Dưới ánh chiều tà sắp tắt, căn phòng chìm vào yên lặng tuyệt đối sau khi Chung Gia Minh rời đi. Ngoài cửa sổ, hoàng hôn dần buông xuống, ráng chiều đỏ rực như sắp nuốt trọn cả bãi cỏ xanh mướt. Mạc Doãn nhìn đăm đăm vào ráng chiều ấy, lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả.
Thật lạ, mỗi lần nhìn thấy hoàng hôn, cậu lại cảm thấy rất buồn. Cứ như thể vào một buổi hoàng hôn nào đó, cậu đã đánh mất điều gì quan trọng.
Những gì cậu sở hữu vốn đã ít ỏi. Nếu thật sự từng đánh mất thứ gì, cậu hẳn sẽ ghi nhớ rõ ràng. Thế nhưng, tại sao cậu chẳng thể nhớ mình đã mất gì, mà cảm giác ấy lại cứ rõ ràng đến thế?
Hay là trong giấc mơ?
Mạc Doãn bật cười chế giễu ý nghĩ ngây ngô của chính mình. Cậu vùi mặt vào cánh tay, nhưng trong đầu lại thoáng hiện lên cái tên Lý Tu.
Nghĩ đến Lý Tu, nỗi buồn trong lòng cậu không những không vơi bớt, mà còn trở nên mãnh liệt hơn. Cậu vẫn đang nghĩ về Lý Tu. Điều này chẳng có gì đáng để phủ nhận. Cậu không muốn lừa dối bản thân.
Thích một người thì sao chứ? Không có gì là đáng xấu hổ cả.
Mạc Doãn khựng lại giữa dòng suy nghĩ, bỗng cảm thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ trong tiềm thức, cậu luôn cho rằng thích một ai đó là biểu hiện của sự yếu đuối và đáng xấu hổ ư?
Kỳ lạ thật, ý nghĩ này từ đâu ra?
Trong buổi hoàng hôn có lẽ là cuối cùng của cậu ở trong nước, Mạc Doãn dường như mới nhận ra trong đầu mình chất chứa bao nhiêu suy nghĩ lạ lùng như thế.
Đó thật sự là điều cậu nghĩ sao?
Tại sao cậu lại chưa từng nhận ra?
Chung Gia Minh gõ cửa bước vào, thấy Mạc Doãn đang nằm bò trên ghế sô pha, cậu ta cứ tưởng Mạc Doãn đang khóc. Đặt khay đồ ăn xuống, Chung Gia Minh tiến lại gần, dịu dàng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Mạc Doãn ngẩng đầu lên, gương mặt trắng trẻo, sạch sẽ, khiến Chung Gia Minh nhận ra mình đã hiểu lầm, bối rối nói: "Tôi mang cơm tối cho cậu."
Mạc Doãn liếc nhìn khay đồ ăn trên bàn nhỏ, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời chưa tối hẳn, ráng chiều rực rỡ khi nãy đã dần nhạt màu, sắp tan biến vào màn đêm.
Lúc nó rực rỡ như lửa, Mạc Doãn thấy lòng buồn bã, cúi đầu không dám nhìn. Nhưng khi nó sắp biến mất, cậu lại cảm thấy có chút nuối tiếc.
Thêm một chút nữa thôi, thêm một chút nữa... Nó đẹp đến thế cơ mà.
"Cậu thích hoàng hôn à?" Chung Gia Minh hỏi.
Mạc Doãn không trả lời, chỉ đi tới bàn nhỏ ngồi xuống ăn cơm.
Món ăn rất ngon, chỉ là ánh mắt chăm chú của Chung Gia Minh khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
Một lát sau, Chung Gia Minh cũng ngồi xuống đối diện cậu, hơi cúi người, hạ giọng nói: "Lý Tu đã liên lạc với tôi."
Mạc Doãn khựng lại, bàn tay cầm đũa dừng giữa không trung. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản nhìn Chung Gia Minh.
"Cậu ấy vừa gọi cho tôi," Chung Gia Minh nói, "Cậu ấy trốn khỏi nhà rồi."
"Trốn ra?" Mạc Doãn hỏi.
"Ừ, cậu ấy nói vậy."
Chung Gia Minh cúi đầu, biểu cảm trong mắt cậu ta khiến Mạc Doãn cảm thấy có chút phức tạp.
"Cậu ấy tìm tôi, nghĩ rằng tôi có thể giúp cậu ấy."
"Giúp gì?" Mạc Doãn hỏi, giọng điệu không vội vã, nhưng lại có chút căng thẳng.
Khoảnh khắc nhận được cuộc gọi của Lý Tu, Chung Gia Minh còn căng thẳng hơn lúc này gấp trăm lần.
"Tôi trốn ra rồi," giọng Lý Tu vang lên, hơi thở dồn dập như vừa chạy một quãng dài, "Cậu đang ở trường à? Tôi không gọi được cho Mạc Doãn."
Vì quá sốc, hoặc có lẽ là do cảm giác chột dạ nào đó, đầu óc Chung Gia Minh thoáng chốc trở nên trống rỗng. Cậu ta cố gắng bình tĩnh lại, quyết định nói một phần sự thật: "Tôi đang ở nhà."
"Bên tôi xảy ra chút chuyện, chắc cậu cũng nghe rồi nhỉ?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng bước chân gấp gáp, như thể Lý Tu đang chạy.
Chuyện này do Lý Thanh giao cho Chung Tắc Ung xử lý, nếu phủ nhận thì quá vô lý. Chung Gia Minh đáp: "Ừ, tôi biết. Cậu và Mạc Doãn..."
"Là giả."
Lý Tu quả quyết: "Mạc Doãn không phải người như vậy."
"Vậy à..." Chung Gia Minh trầm giọng, "Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Tu hỏi thẳng: "Mạc Doãn có đang ở chỗ các cậu không?"
Chung Gia Minh giật mình thêm lần nữa, theo phản xạ muốn tìm cha để bàn bạc, nhưng lại sợ khiến Lý Tu nghi ngờ. Khi cậu còn đang do dự, Lý Tu đã vội vàng nói qua điện thoại, "Tôi nghe lén được ba tôi gọi điện trong thư phòng... Có phải mấy người định đưa cậu ấy ra nước ngoài không?"
Chung Gia Minh vừa bước nhanh ra ngoài vừa đáp, "Tôi không biết."
"Tôi muốn gặp cậu ấy. Bây giờ tôi sẽ qua đó."
Giọng Lý Tu bên kia đầy gấp gáp, nghe ra rõ sự nôn nóng, "Tôi không thể để cậu ấy đi, nhất định phải hỏi rõ mọi chuyện."
"Lý Tu, đừng hành động bốc đồng, những chuyện này cứ để người lớn lo."
"Không, không được, tôi nhất định phải gặp cậu ấy! Tôi đang trên đường qua đây rồi. Chút nữa tôi sẽ vào bằng cửa sau, cậu giúp tôi đừng để ai trong nhà cậu phát hiện."
Chung Gia Minh lúc này đã đứng trước cửa thư phòng của cha mình. Ngay khi hứa với Lý Tu xong, cậu ta gõ cửa bước vào.
"Ba, Lý Tu đã trốn ra ngoài, đang trên đường đến đây."
Chung Tắc Ung cũng đang rất bận, gần như giống hệt trạng thái của Lý Thanh, thư phòng bày đầy tài liệu, điện thoại thì mấy chiếc đặt lộn xộn. Vì không tin ai nên mọi thứ ông đều tự mình xử lý.
Chuyện giữa Mạc Doãn và Lý Tu vốn là sự tính toán riêng của ông, chẳng có lợi gì cho công việc hiện tại, nhưng lại là con dao sắc bén để khiến Lý Thanh sụp đổ.
Ở tuổi trung niên, Lý Thanh muốn tiến thêm một bước, chẳng lẽ ông không muốn sao?
Hiếm lắm mới tóm được cơ hội khiến đối thủ ngã ngựa, sao ông có thể bỏ qua?
Nghe con trai nói xong, Chung Tắc Ung lập tức nhấc một chiếc điện thoại lên gọi đi, nhanh chóng nhận được xác nhận.
Lý Tu đúng là đã bị thương, nghe nói bị đập trúng đầu, trên đường đi cấp cứu thì lợi dụng lúc dừng đèn đỏ để trốn thoát.
Phía Lý Thanh cũng đang bận, chắc ông ta nghĩ rằng dù sao Mạc Doãn đã được Chung Tắc Ung giấu kỹ, Lý Tu có muốn làm gì cũng mặc kệ, chỉ cần hai người họ không gặp được nhau là được, nên không phái người đuổi theo.
Tình thế này khiến Chung Tắc Ung như cưỡi trên lưng hổ, khó lòng dừng lại.
Giúp Lý Thanh bắt con trai về? Nhỡ đâu khiến Lý Thanh sinh nghi, mọi kế hoạch sẽ tan thành mây khói. Giờ thần kinh ông đang căng như dây đàn, cực kỳ không muốn có thêm bất kỳ sự tiếp xúc nào với Lý Thanh. Lý Thanh không phải kẻ dễ chơi, chỉ một chút sơ sẩy thôi là xong đời cả hai.
Hay cứ để Lý Tu vào?
Thằng nhóc đó thì có thể làm được gì?
Quan trọng vẫn là giữ chặt đứa trẻ kia, nhưng giờ ông không rảnh. Ông cứ tưởng mọi việc đã xử lý xong, chỉ cần đợi thủ tục hoàn tất là có thể đưa cậu ta ra nước ngoài, kết thúc tất cả.
Chung Tắc Ung nhìn con trai, nói, "Ba đang rất bận, con qua xem thái độ của thằng nhóc đó đi."
Chung Gia Minh gật đầu, "Dạ, con đi ngay."
Cậu ta vội vã xuống bếp lấy chút đồ ăn, rồi gõ cửa phòng Mạc Doãn. Trong lòng cậu ta vừa lo lắng vừa phấn khích. Đây là lần đầu tiên cậu ta và Lý Tu đối đầu trực diện ngoài trường học, trên một "đường đua" hoàn toàn mới.
Từ nhỏ đến lớn, Chung Gia Minh luôn bị đem ra so sánh với Lý Tu. Phải thừa nhận rằng, Lý Tu thật sự rất xuất sắc, giỏi hơn cậu ta về mọi mặt. Ngay cả ba mẹ cậu ta, khi đứng trước mặt ba mẹ của Lý Tu, cũng không ngớt lời khen ngợi y. Nhưng mỗi lần về nhà, ba cậu ta luôn xoa đầu cậu ta, dịu dàng nói, "Gia Minh, thông minh chưa chắc đã là kẻ cười sau cùng. Đôi khi, thông minh quá lại hại chính mình. Lý Tu quá kiêu ngạo, còn con, có những thứ vượt xa nó."
Nhưng cậu ta hơn Lý Tu ở điểm nào?
Chung Gia Minh cười tự giễu. Là ở mưu mô, thủ đoạn sao?
Cậu ta chậm rãi nói, "Lý Tu muốn nhờ tôi giúp hai người gặp nhau."
Khi nói câu này, cậu ta không nhìn thẳng vào mắt Mạc Doãn, chỉ dùng khóe mắt để quan sát biểu cảm của cậu. Cậu ta không muốn Mạc Doãn nhận ra mình đang thăm dò.
Mạc Doãn im lặng vài giây, khẽ dùng đũa gắp vài hạt cơm, lạnh nhạt nói, "Ngày mai tôi ra nước ngoài rồi."
"Xuất ngoại là chuyện ngày mai, nếu cậu muốn gặp Lý Tu thì..."
"Không cần gặp nữa." Mạc Doãn lắc đầu, giọng nói lạnh băng.
Chung Gia Minh không hề ngạc nhiên. Trong mắt cậu ta, không, là trong mắt tất cả những ai từng tiếp cận Mạc Doãn, cậu đều như vậy – một tảng đá lạnh lẽo chẳng thể sưởi ấm, một con sói hoang nuôi mãi chẳng thuần phục, trở mặt chẳng cần lý do.
Chung Gia Minh trầm ngâm giây lát, hỏi lại lần nữa, "Thật sự không muốn gặp Lý Tu sao? Cậu ấy tới đây là vì... thích cậu mà."
Biểu cảm của Mạc Doãn chẳng chút gợn sóng, "Tôi biết cậu ấy thích tôi. Nhưng thích thì sao chứ? Thích không giúp tôi đi du học, cũng không thể giải quyết vấn đề của gia đình tôi. Tôi đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi."
Chung Gia Minh mang câu trả lời đó về nói lại với Chung Tắc Ung. Ông ta vừa hút thuốc vừa gật đầu, "Được, lát nữa khi Lý Tu đến, con ra ngăn nó một chút. Ba sẽ gọi người đến đón cậu nhóc kia đi, đừng để xảy ra xung đột."
"Dạ."
Chung Gia Minh định rời đi thì Chung Tắc Ung gọi cậu ta lại, "Khoan đã."
Ông ta trầm tư vài giây.
Làm đồng nghiệp bao năm, ông ta luôn bị Lý Thanh đè đầu cưỡi cổ. Ngay cả gia đình ông, từ vợ đến con, cũng chỉ như những vai phụ bên cạnh nhà họ Lý. Mỗi nụ cười gượng gạo để lấy lòng, mỗi lần nhẫn nhịn để duy trì mối quan hệ, ông đều âm thầm ghi nhớ. Tất cả chỉ để chờ một ngày có thể trả lại cả vốn lẫn lời.
Ông ta biết lúc này không nên để phát sinh thêm rắc rối. Chỉ cần ngày mai Mạc Doãn lên máy bay, thì từ nay về sau, cha con Lý Thanh – Lý Tu sẽ nằm gọn trong tay ông.
Nhưng nếu Lý Tu đã tự dâng đến tận cửa...
Chung Tắc Ung nghĩ đến vẻ mặt đắc ý của Lý Thanh khi nhắc đến con trai mình. Với tư cách là một người cha, ông hiểu rõ nhất điều gì có thể khiến một người cha sụp đổ.
"Lý Tu và con là bạn bè lâu năm," ông nở một nụ cười nhạt, "Đã là bạn, sao nỡ để cậu ấy thất vọng? Cho chúng nó gặp nhau đi."
*
Nhà họ Chung rất rộng, Mạc Doãn được Chung Gia Minh dẫn đến một bức tường bao phủ đầy dây leo, cánh cổng sắt cũng bị dây leo quấn quanh, một màu xanh biếc, gần như hoà làm một với bức tường.
Chung Gia Minh nhìn Mạc Doãn: "Đừng căng thẳng, nếu lát nữa cậu không muốn nói gì thì cứ im lặng, đứng sau lưng tôi là được."
"Tôi không giỏi diễn đâu." Mạc Doãn lạnh lùng đáp.
"Tôi biết..." Chung Gia Minh thì thầm, "Vì vậy nên tôi mới nói, nếu cậu không muốn nói thì cứ đứng yên thôi."
"Ra nước ngoài rồi, vẫn cần quay video sao?"
Chung Gia Minh hơi khó xử: "Vẫn cần."
Mạc Doãn nhếch môi cười lạnh: "Số tiền đã hứa sẽ không thiếu chứ?"
Chung Gia Minh nhận ra mình đã nhanh chóng nhập vai, thậm chí còn thích ứng với kiểu đối thoại này một cách dễ dàng. Cậu ta không hề thấy xấu hổ hay gượng gạo, ngược lại còn cảm thấy một niềm thích thú khó tả. Cậu ta mỉm cười, dùng giọng điệu của một kẻ bề trên điềm đạm nói: "Sẽ không thiếu đâu."
Bầu trời ngày càng tối, đèn dọc theo bức tường bên ngoài đã bật sáng.
Mạc Doãn dựa lưng vào tường, không nhìn ra bên ngoài như thể chẳng hề mong đợi cuộc gặp này. Cậu chỉ ngước lên nhìn bầu trời, ánh hoàng hôn đã nhạt nhoà, chỉ còn lại một chút ánh sáng yếu ớt, mong manh.
Rồi cậu nghe thấy tiếng bước chân.
Là tiếng bước chân của ai đó đang chạy thật nhanh về phía mình.
Cậu giấu tay ra sau lưng, giả vờ như tim mình không hề đập loạn nhịp vì điều đó.
Chung Gia Minh liếc nhìn cậu một cái.
Mạc Doãn vẫn dán mắt vào ánh hoàng hôn.
Cậu nghe thấy hơi thở dồn dập, cách một bức tường, cậu nghe thấy giọng Lý Tu nói, "Mạc Doãn đâu?"
Chung Gia Minh vừa mở cổng vừa làm theo kế hoạch đã chuẩn bị trước: "Lý Tu, cậu đừng kích động."
Cánh cổng sắt vừa hé ra một khe nhỏ, Lý Tu lập tức dùng sức đẩy mạnh cánh cổng, bước vào trong. Theo phản xạ, y quay sang bên phải, thấy Mạc Doãn đang lặng lẽ dựa vào tường. Khi nhìn thấy vết thương trên trán Lý Tu, ánh mắt Mạc Doãn thoáng dao động.
Chung Gia Minh khéo léo liếc mắt nhìn về phía camera giám sát trên đầu: "Lý Tu, có gì cứ bình tĩnh nói, đừng làm tổn thương Mạc Doãn..."
Lời còn chưa dứt, Lý Tu đã vươn tay, nắm lấy cánh tay Mạc Doãn, kéo cậu lại gần, bàn tay trượt xuống, nắm chặt lấy tay cậu và kéo đi thẳng.
"Lý Tu—"
"Mạc Doãn—"
Chung Gia Minh liên tục gọi tên hai người họ, vội vàng chạy ra chặn trước mặt họ. Camera hồng ngoại bên ngoài bức tường xoay theo chuyển động, hướng thẳng về phía ba người.
"Lý Tu, cậu không thể tiếp tục đối xử với Mạc Doãn như vậy được!" Chung Gia Minh lo lắng nói.
Khi Mạc Doãn vừa nhấc chân định bước đi, Lý Tu buông tay cậu ra, vung tay đấm thẳng vào mặt Chung Gia Minh, khiến cậu ta ngã lăn ra đất.
Chung Gia Minh khẽ rên lên, cảm thấy mũi mình bỏng rát vì đau: "Lý Tu, cậu điên rồi..."
"Đi thôi."
Lý Tu lại nắm lấy tay Mạc Doãn, kéo cậu đi. Mạc Doãn khẽ nói: "Cậu trúng bẫy rồi, có camera theo dõi đấy."
"Tôi biết."
Lý Tu nắm chặt tay Mạc Doãn, chạy nhanh hơn trên con đường nhỏ rợp bóng cây. Cả hai bắt đầu chạy thục mạng, trong tiếng thở dốc, Mạc Doãn nghe thấy giọng cười nhẹ tênh của Lý Tu: "Không sao đâu."
"Sao lại không sao chứ?"
Mạc Doãn nhíu mày: "Cậu không hiểu à? Bọn họ muốn huỷ hoại cậu đấy."
Lý Tu khẽ cười, lại nói: "Không sao đâu."
Ánh hoàng hôn sắp tắt hẳn, màn đêm buông xuống. Lý Tu kéo cậu lại gần, Mạc Doãn khẽ loạng choạng, bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau.
"Đừng quay đầu lại."
Lý Tu nói.
Mạc Doãn nhanh chóng nói: "Dừng lại đi, bọn họ muốn tôi quay video chứng minh rằng cậu ép buộc tôi, nhưng tôi chưa quay, tôi có thể giúp cậu chứng minh... Bọn họ sẽ không làm gì được đâu."
"Không phải người của Chung Tắc Ung."
Lý Tu siết chặt tay Mạc Doãn, nói: "Là người của ba tôi."
Cậu kéo Mạc Doãn len qua dòng người đông đúc trên phố, lao lên cầu vượt. Ở giữa cầu, hai người dừng lại, nhóm người đuổi theo đã đến gần. Nhưng vì nơi này quá đông, khác hoàn toàn với kế hoạch ban đầu là một nơi vắng vẻ, bọn họ lúng túng tản ra, không biết phải làm gì.
Mạc Doãn nhìn nhóm người kia với vẻ nghi hoặc rồi quay sang Lý Tu. Cậu cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt đầy câu hỏi.
Lý Tu nhìn sâu vào mắt Mạc Doãn, cười nhẹ và nói: "Những ngày qua ở nhà, tôi cứ nghĩ mãi, nếu không phải là tôi, nếu người cậu thích không phải là tôi, có lẽ tất cả chuyện này đã không xảy ra."
"Thực ra, cách giải quyết rất đơn giản," Lý Tu siết tay Mạc Doãn, "chỉ cần tôi không bận tâm đến những thứ mà họ cho là quan trọng. Và sự thật là," Lý Tu lại cười, "tôi thực sự không quan tâm."
Mạc Doãn dường như hiểu mà cũng không hoàn toàn hiểu.
Khi cậu còn đang cố suy nghĩ, Lý Tu bất ngờ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu.
Trên cầu vượt đông người qua lại, hành động thân mật của hai chàng trai đương nhiên thu hút không ít ánh nhìn. Hơn nữa, cả hai đều có ngoại hình xuất chúng, khiến không ít người đi ngang phải ngoái đầu nhìn vài lần.
Nhóm người ẩn trong đám đông bắt đầu hoảng loạn, nghe lệnh từ tai nghe liền vây lại gần hai người họ.
Mạc Doãn nhìn Lý Tu, cậu quay người dang tay che chở Mạc Doãn, nhìn nhóm người đã bao vây xung quanh và nói: "Vô ích thôi, có quá nhiều người đang nhìn, không giấu được đâu."
Người cầm đầu dường như đang trao đổi với ai đó qua tai nghe.
Mạc Doãn nắm chặt cánh tay Lý Tu, định hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại nghe thấy tiếng còi báo động quen thuộc. Cậu quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc xe cấp cứu đỗ dưới chân cầu từ lúc nào. Từ vị trí của cậu có thể thấy rõ, đó là xe của một bệnh viện tâm thần.
Bàn tay Mạc Doãn khẽ siết chặt.
Lý Tu quay lại nhìn cậu.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Lần đầu tiên, Lý Tu thấy trong mắt Mạc Doãn sự căng thẳng và sợ hãi rõ ràng.
Y khẽ cười với Mạc Doãn, "Không sao đâu, mọi chuyện xong rồi."
Mạc Doãn nhìn nụ cười nơi khoé môi cậu, dường như đã hiểu ý Lý Tu.
Màn đêm hoàn toàn bao phủ, trong lòng Mạc Doãn thoáng dâng lên một nỗi buồn, nhưng ngay sau đó, nỗi buồn ấy tan biến, bị một cảm xúc khác lấp đầy. Cậu không biết phải gọi cảm xúc ấy là gì, chỉ biết tim mình dường như đã được lấp đầy. Cậu cũng khẽ cười, nói: "Ừ."
14/O2/2O25
"Có lẽ con đoán đúng rồi."
Lý Thanh nghiêm mặt, ánh mắt nặng trĩu: "Chung Tắc Ung muốn kéo cả chúng ta xuống nước, chờ ngày hái quả của ta."
"Đứa trẻ đó không thể ra nước ngoài," Lý Thanh phất tay một cái, giọng đầy dứt khoát, "Ra nước ngoài rồi, mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn. Bây giờ ba không có thời gian, cũng không còn sức để phân tâm vì chuyện này. Lão hồ ly Chung Tắc Ung tưởng chỉ cần nắm được thằng bé là có thể mặc sức khống chế hai cha con ta sao? Ông ta nghĩ đơn giản quá rồi."
Lý Thanh lạnh lùng nói, thái độ thay đổi nhanh chóng, rõ ràng đã thích nghi với thân phận mới của Chung Tắc Ung.
"Lý Tu," Lý Thanh đưa tay đặt lên vai con trai, "Con là con trai ba, là đứa con duy nhất mà ba dốc lòng bồi dưỡng. Kỳ vọng của ba dành cho con luôn rất lớn. Ba biết con có suy nghĩ của riêng mình, những suy nghĩ ấy tuy đẹp đẽ nhưng thật sự quá non nớt. Ba rất vui khi con giờ đây đã nhận rõ tình thế. Giờ ba hỏi con lần nữa, con nhất định phải cho ba một câu trả lời dứt khoát."
"Tình yêu trẻ con của tuổi mới lớn, và tiền đồ tương lai của con, con chọn cái nào?" Ánh mắt Lý Thanh sắc bén, nhìn chằm chằm vào Lý Tu.
Lý Tu đáp: "Tiền đồ."
"Tốt——" Lý Thanh đập mạnh một tiếng dứt khoát, đôi mắt sáng quắc: "Lý Tu, con quả nhiên không làm ba thất vọng."
Nhận được lời hứa chắc nịch từ Lý Tu, Lý Thanh hiểu rằng mình có thể yên tâm dốc sức hành động. Ông lập tức gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa. Trong những lần giằng co ngầm đó, ông càng lúc càng chắc chắn Chung Tắc Ung quả thật chẳng hề có ý tốt. Sự phẫn nộ trong lòng ông bùng lên, nhưng khác với nỗi thất vọng dành cho con trai ruột, cơn giận này lạnh lẽo và tàn khốc hơn nhiều.
"Ông ta đã đưa thằng bé về địa bàn của mình rồi, giờ đang gấp rút lo liệu hộ chiếu và visa cho nó. Sáng mai sẽ bay. Giờ nếu ta tới đòi người chắc chắn không được, không khéo còn đánh rắn động cỏ. Nếu ép ông ta quá, đoạn camera giám sát ở khách sạn cũng đủ khiến con sau này đừng mong bước chân vào con đường này nữa. Nhưng tham vọng của Chung Tắc Ung quá lớn, không chỉ là con, ông ta còn muốn kéo cả ta xuống nước. Cũng tốt, chuyện này cho ba thêm một đêm để xoay sở," Lý Thanh trầm giọng, nét mặt cương nghị, "Lý Tu, bây giờ chỉ có con ra mặt mới có thể còn cơ hội. Những gì bata sắp nói, con phải nghe thật kỹ và làm y như lời ba dặn."
Ngọn lửa chiến đấu rực cháy trong ánh mắt của Lý Thanh, còn Lý Tu lại giữ vẻ mặt điềm tĩnh, lạnh lùng kiêu ngạo như mọi khi, khiến Lý Thanh cảm thấy yên lòng hơn hẳn. Y nhẹ nhàng đáp: "Được."
*
Dưới ánh chiều tà sắp tắt, căn phòng chìm vào yên lặng tuyệt đối sau khi Chung Gia Minh rời đi. Ngoài cửa sổ, hoàng hôn dần buông xuống, ráng chiều đỏ rực như sắp nuốt trọn cả bãi cỏ xanh mướt. Mạc Doãn nhìn đăm đăm vào ráng chiều ấy, lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả.
Thật lạ, mỗi lần nhìn thấy hoàng hôn, cậu lại cảm thấy rất buồn. Cứ như thể vào một buổi hoàng hôn nào đó, cậu đã đánh mất điều gì quan trọng.
Những gì cậu sở hữu vốn đã ít ỏi. Nếu thật sự từng đánh mất thứ gì, cậu hẳn sẽ ghi nhớ rõ ràng. Thế nhưng, tại sao cậu chẳng thể nhớ mình đã mất gì, mà cảm giác ấy lại cứ rõ ràng đến thế?
Hay là trong giấc mơ?
Mạc Doãn bật cười chế giễu ý nghĩ ngây ngô của chính mình. Cậu vùi mặt vào cánh tay, nhưng trong đầu lại thoáng hiện lên cái tên Lý Tu.
Nghĩ đến Lý Tu, nỗi buồn trong lòng cậu không những không vơi bớt, mà còn trở nên mãnh liệt hơn. Cậu vẫn đang nghĩ về Lý Tu. Điều này chẳng có gì đáng để phủ nhận. Cậu không muốn lừa dối bản thân.
Thích một người thì sao chứ? Không có gì là đáng xấu hổ cả.
Mạc Doãn khựng lại giữa dòng suy nghĩ, bỗng cảm thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ trong tiềm thức, cậu luôn cho rằng thích một ai đó là biểu hiện của sự yếu đuối và đáng xấu hổ ư?
Kỳ lạ thật, ý nghĩ này từ đâu ra?
Trong buổi hoàng hôn có lẽ là cuối cùng của cậu ở trong nước, Mạc Doãn dường như mới nhận ra trong đầu mình chất chứa bao nhiêu suy nghĩ lạ lùng như thế.
Đó thật sự là điều cậu nghĩ sao?
Tại sao cậu lại chưa từng nhận ra?
Chung Gia Minh gõ cửa bước vào, thấy Mạc Doãn đang nằm bò trên ghế sô pha, cậu ta cứ tưởng Mạc Doãn đang khóc. Đặt khay đồ ăn xuống, Chung Gia Minh tiến lại gần, dịu dàng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Mạc Doãn ngẩng đầu lên, gương mặt trắng trẻo, sạch sẽ, khiến Chung Gia Minh nhận ra mình đã hiểu lầm, bối rối nói: "Tôi mang cơm tối cho cậu."
Mạc Doãn liếc nhìn khay đồ ăn trên bàn nhỏ, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời chưa tối hẳn, ráng chiều rực rỡ khi nãy đã dần nhạt màu, sắp tan biến vào màn đêm.
Lúc nó rực rỡ như lửa, Mạc Doãn thấy lòng buồn bã, cúi đầu không dám nhìn. Nhưng khi nó sắp biến mất, cậu lại cảm thấy có chút nuối tiếc.
Thêm một chút nữa thôi, thêm một chút nữa... Nó đẹp đến thế cơ mà.
"Cậu thích hoàng hôn à?" Chung Gia Minh hỏi.
Mạc Doãn không trả lời, chỉ đi tới bàn nhỏ ngồi xuống ăn cơm.
Món ăn rất ngon, chỉ là ánh mắt chăm chú của Chung Gia Minh khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
Một lát sau, Chung Gia Minh cũng ngồi xuống đối diện cậu, hơi cúi người, hạ giọng nói: "Lý Tu đã liên lạc với tôi."
Mạc Doãn khựng lại, bàn tay cầm đũa dừng giữa không trung. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản nhìn Chung Gia Minh.
"Cậu ấy vừa gọi cho tôi," Chung Gia Minh nói, "Cậu ấy trốn khỏi nhà rồi."
"Trốn ra?" Mạc Doãn hỏi.
"Ừ, cậu ấy nói vậy."
Chung Gia Minh cúi đầu, biểu cảm trong mắt cậu ta khiến Mạc Doãn cảm thấy có chút phức tạp.
"Cậu ấy tìm tôi, nghĩ rằng tôi có thể giúp cậu ấy."
"Giúp gì?" Mạc Doãn hỏi, giọng điệu không vội vã, nhưng lại có chút căng thẳng.
Khoảnh khắc nhận được cuộc gọi của Lý Tu, Chung Gia Minh còn căng thẳng hơn lúc này gấp trăm lần.
"Tôi trốn ra rồi," giọng Lý Tu vang lên, hơi thở dồn dập như vừa chạy một quãng dài, "Cậu đang ở trường à? Tôi không gọi được cho Mạc Doãn."
Vì quá sốc, hoặc có lẽ là do cảm giác chột dạ nào đó, đầu óc Chung Gia Minh thoáng chốc trở nên trống rỗng. Cậu ta cố gắng bình tĩnh lại, quyết định nói một phần sự thật: "Tôi đang ở nhà."
"Bên tôi xảy ra chút chuyện, chắc cậu cũng nghe rồi nhỉ?"
Đầu dây bên kia vang lên tiếng bước chân gấp gáp, như thể Lý Tu đang chạy.
Chuyện này do Lý Thanh giao cho Chung Tắc Ung xử lý, nếu phủ nhận thì quá vô lý. Chung Gia Minh đáp: "Ừ, tôi biết. Cậu và Mạc Doãn..."
"Là giả."
Lý Tu quả quyết: "Mạc Doãn không phải người như vậy."
"Vậy à..." Chung Gia Minh trầm giọng, "Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Tu hỏi thẳng: "Mạc Doãn có đang ở chỗ các cậu không?"
Chung Gia Minh giật mình thêm lần nữa, theo phản xạ muốn tìm cha để bàn bạc, nhưng lại sợ khiến Lý Tu nghi ngờ. Khi cậu còn đang do dự, Lý Tu đã vội vàng nói qua điện thoại, "Tôi nghe lén được ba tôi gọi điện trong thư phòng... Có phải mấy người định đưa cậu ấy ra nước ngoài không?"
Chung Gia Minh vừa bước nhanh ra ngoài vừa đáp, "Tôi không biết."
"Tôi muốn gặp cậu ấy. Bây giờ tôi sẽ qua đó."
Giọng Lý Tu bên kia đầy gấp gáp, nghe ra rõ sự nôn nóng, "Tôi không thể để cậu ấy đi, nhất định phải hỏi rõ mọi chuyện."
"Lý Tu, đừng hành động bốc đồng, những chuyện này cứ để người lớn lo."
"Không, không được, tôi nhất định phải gặp cậu ấy! Tôi đang trên đường qua đây rồi. Chút nữa tôi sẽ vào bằng cửa sau, cậu giúp tôi đừng để ai trong nhà cậu phát hiện."
Chung Gia Minh lúc này đã đứng trước cửa thư phòng của cha mình. Ngay khi hứa với Lý Tu xong, cậu ta gõ cửa bước vào.
"Ba, Lý Tu đã trốn ra ngoài, đang trên đường đến đây."
Chung Tắc Ung cũng đang rất bận, gần như giống hệt trạng thái của Lý Thanh, thư phòng bày đầy tài liệu, điện thoại thì mấy chiếc đặt lộn xộn. Vì không tin ai nên mọi thứ ông đều tự mình xử lý.
Chuyện giữa Mạc Doãn và Lý Tu vốn là sự tính toán riêng của ông, chẳng có lợi gì cho công việc hiện tại, nhưng lại là con dao sắc bén để khiến Lý Thanh sụp đổ.
Ở tuổi trung niên, Lý Thanh muốn tiến thêm một bước, chẳng lẽ ông không muốn sao?
Hiếm lắm mới tóm được cơ hội khiến đối thủ ngã ngựa, sao ông có thể bỏ qua?
Nghe con trai nói xong, Chung Tắc Ung lập tức nhấc một chiếc điện thoại lên gọi đi, nhanh chóng nhận được xác nhận.
Lý Tu đúng là đã bị thương, nghe nói bị đập trúng đầu, trên đường đi cấp cứu thì lợi dụng lúc dừng đèn đỏ để trốn thoát.
Phía Lý Thanh cũng đang bận, chắc ông ta nghĩ rằng dù sao Mạc Doãn đã được Chung Tắc Ung giấu kỹ, Lý Tu có muốn làm gì cũng mặc kệ, chỉ cần hai người họ không gặp được nhau là được, nên không phái người đuổi theo.
Tình thế này khiến Chung Tắc Ung như cưỡi trên lưng hổ, khó lòng dừng lại.
Giúp Lý Thanh bắt con trai về? Nhỡ đâu khiến Lý Thanh sinh nghi, mọi kế hoạch sẽ tan thành mây khói. Giờ thần kinh ông đang căng như dây đàn, cực kỳ không muốn có thêm bất kỳ sự tiếp xúc nào với Lý Thanh. Lý Thanh không phải kẻ dễ chơi, chỉ một chút sơ sẩy thôi là xong đời cả hai.
Hay cứ để Lý Tu vào?
Thằng nhóc đó thì có thể làm được gì?
Quan trọng vẫn là giữ chặt đứa trẻ kia, nhưng giờ ông không rảnh. Ông cứ tưởng mọi việc đã xử lý xong, chỉ cần đợi thủ tục hoàn tất là có thể đưa cậu ta ra nước ngoài, kết thúc tất cả.
Chung Tắc Ung nhìn con trai, nói, "Ba đang rất bận, con qua xem thái độ của thằng nhóc đó đi."
Chung Gia Minh gật đầu, "Dạ, con đi ngay."
Cậu ta vội vã xuống bếp lấy chút đồ ăn, rồi gõ cửa phòng Mạc Doãn. Trong lòng cậu ta vừa lo lắng vừa phấn khích. Đây là lần đầu tiên cậu ta và Lý Tu đối đầu trực diện ngoài trường học, trên một "đường đua" hoàn toàn mới.
Từ nhỏ đến lớn, Chung Gia Minh luôn bị đem ra so sánh với Lý Tu. Phải thừa nhận rằng, Lý Tu thật sự rất xuất sắc, giỏi hơn cậu ta về mọi mặt. Ngay cả ba mẹ cậu ta, khi đứng trước mặt ba mẹ của Lý Tu, cũng không ngớt lời khen ngợi y. Nhưng mỗi lần về nhà, ba cậu ta luôn xoa đầu cậu ta, dịu dàng nói, "Gia Minh, thông minh chưa chắc đã là kẻ cười sau cùng. Đôi khi, thông minh quá lại hại chính mình. Lý Tu quá kiêu ngạo, còn con, có những thứ vượt xa nó."
Nhưng cậu ta hơn Lý Tu ở điểm nào?
Chung Gia Minh cười tự giễu. Là ở mưu mô, thủ đoạn sao?
Cậu ta chậm rãi nói, "Lý Tu muốn nhờ tôi giúp hai người gặp nhau."
Khi nói câu này, cậu ta không nhìn thẳng vào mắt Mạc Doãn, chỉ dùng khóe mắt để quan sát biểu cảm của cậu. Cậu ta không muốn Mạc Doãn nhận ra mình đang thăm dò.
Mạc Doãn im lặng vài giây, khẽ dùng đũa gắp vài hạt cơm, lạnh nhạt nói, "Ngày mai tôi ra nước ngoài rồi."
"Xuất ngoại là chuyện ngày mai, nếu cậu muốn gặp Lý Tu thì..."
"Không cần gặp nữa." Mạc Doãn lắc đầu, giọng nói lạnh băng.
Chung Gia Minh không hề ngạc nhiên. Trong mắt cậu ta, không, là trong mắt tất cả những ai từng tiếp cận Mạc Doãn, cậu đều như vậy – một tảng đá lạnh lẽo chẳng thể sưởi ấm, một con sói hoang nuôi mãi chẳng thuần phục, trở mặt chẳng cần lý do.
Chung Gia Minh trầm ngâm giây lát, hỏi lại lần nữa, "Thật sự không muốn gặp Lý Tu sao? Cậu ấy tới đây là vì... thích cậu mà."
Biểu cảm của Mạc Doãn chẳng chút gợn sóng, "Tôi biết cậu ấy thích tôi. Nhưng thích thì sao chứ? Thích không giúp tôi đi du học, cũng không thể giải quyết vấn đề của gia đình tôi. Tôi đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi."
Chung Gia Minh mang câu trả lời đó về nói lại với Chung Tắc Ung. Ông ta vừa hút thuốc vừa gật đầu, "Được, lát nữa khi Lý Tu đến, con ra ngăn nó một chút. Ba sẽ gọi người đến đón cậu nhóc kia đi, đừng để xảy ra xung đột."
"Dạ."
Chung Gia Minh định rời đi thì Chung Tắc Ung gọi cậu ta lại, "Khoan đã."
Ông ta trầm tư vài giây.
Làm đồng nghiệp bao năm, ông ta luôn bị Lý Thanh đè đầu cưỡi cổ. Ngay cả gia đình ông, từ vợ đến con, cũng chỉ như những vai phụ bên cạnh nhà họ Lý. Mỗi nụ cười gượng gạo để lấy lòng, mỗi lần nhẫn nhịn để duy trì mối quan hệ, ông đều âm thầm ghi nhớ. Tất cả chỉ để chờ một ngày có thể trả lại cả vốn lẫn lời.
Ông ta biết lúc này không nên để phát sinh thêm rắc rối. Chỉ cần ngày mai Mạc Doãn lên máy bay, thì từ nay về sau, cha con Lý Thanh – Lý Tu sẽ nằm gọn trong tay ông.
Nhưng nếu Lý Tu đã tự dâng đến tận cửa...
Chung Tắc Ung nghĩ đến vẻ mặt đắc ý của Lý Thanh khi nhắc đến con trai mình. Với tư cách là một người cha, ông hiểu rõ nhất điều gì có thể khiến một người cha sụp đổ.
"Lý Tu và con là bạn bè lâu năm," ông nở một nụ cười nhạt, "Đã là bạn, sao nỡ để cậu ấy thất vọng? Cho chúng nó gặp nhau đi."
*
Nhà họ Chung rất rộng, Mạc Doãn được Chung Gia Minh dẫn đến một bức tường bao phủ đầy dây leo, cánh cổng sắt cũng bị dây leo quấn quanh, một màu xanh biếc, gần như hoà làm một với bức tường.
Chung Gia Minh nhìn Mạc Doãn: "Đừng căng thẳng, nếu lát nữa cậu không muốn nói gì thì cứ im lặng, đứng sau lưng tôi là được."
"Tôi không giỏi diễn đâu." Mạc Doãn lạnh lùng đáp.
"Tôi biết..." Chung Gia Minh thì thầm, "Vì vậy nên tôi mới nói, nếu cậu không muốn nói thì cứ đứng yên thôi."
"Ra nước ngoài rồi, vẫn cần quay video sao?"
Chung Gia Minh hơi khó xử: "Vẫn cần."
Mạc Doãn nhếch môi cười lạnh: "Số tiền đã hứa sẽ không thiếu chứ?"
Chung Gia Minh nhận ra mình đã nhanh chóng nhập vai, thậm chí còn thích ứng với kiểu đối thoại này một cách dễ dàng. Cậu ta không hề thấy xấu hổ hay gượng gạo, ngược lại còn cảm thấy một niềm thích thú khó tả. Cậu ta mỉm cười, dùng giọng điệu của một kẻ bề trên điềm đạm nói: "Sẽ không thiếu đâu."
Bầu trời ngày càng tối, đèn dọc theo bức tường bên ngoài đã bật sáng.
Mạc Doãn dựa lưng vào tường, không nhìn ra bên ngoài như thể chẳng hề mong đợi cuộc gặp này. Cậu chỉ ngước lên nhìn bầu trời, ánh hoàng hôn đã nhạt nhoà, chỉ còn lại một chút ánh sáng yếu ớt, mong manh.
Rồi cậu nghe thấy tiếng bước chân.
Là tiếng bước chân của ai đó đang chạy thật nhanh về phía mình.
Cậu giấu tay ra sau lưng, giả vờ như tim mình không hề đập loạn nhịp vì điều đó.
Chung Gia Minh liếc nhìn cậu một cái.
Mạc Doãn vẫn dán mắt vào ánh hoàng hôn.
Cậu nghe thấy hơi thở dồn dập, cách một bức tường, cậu nghe thấy giọng Lý Tu nói, "Mạc Doãn đâu?"
Chung Gia Minh vừa mở cổng vừa làm theo kế hoạch đã chuẩn bị trước: "Lý Tu, cậu đừng kích động."
Cánh cổng sắt vừa hé ra một khe nhỏ, Lý Tu lập tức dùng sức đẩy mạnh cánh cổng, bước vào trong. Theo phản xạ, y quay sang bên phải, thấy Mạc Doãn đang lặng lẽ dựa vào tường. Khi nhìn thấy vết thương trên trán Lý Tu, ánh mắt Mạc Doãn thoáng dao động.
Chung Gia Minh khéo léo liếc mắt nhìn về phía camera giám sát trên đầu: "Lý Tu, có gì cứ bình tĩnh nói, đừng làm tổn thương Mạc Doãn..."
Lời còn chưa dứt, Lý Tu đã vươn tay, nắm lấy cánh tay Mạc Doãn, kéo cậu lại gần, bàn tay trượt xuống, nắm chặt lấy tay cậu và kéo đi thẳng.
"Lý Tu—"
"Mạc Doãn—"
Chung Gia Minh liên tục gọi tên hai người họ, vội vàng chạy ra chặn trước mặt họ. Camera hồng ngoại bên ngoài bức tường xoay theo chuyển động, hướng thẳng về phía ba người.
"Lý Tu, cậu không thể tiếp tục đối xử với Mạc Doãn như vậy được!" Chung Gia Minh lo lắng nói.
Khi Mạc Doãn vừa nhấc chân định bước đi, Lý Tu buông tay cậu ra, vung tay đấm thẳng vào mặt Chung Gia Minh, khiến cậu ta ngã lăn ra đất.
Chung Gia Minh khẽ rên lên, cảm thấy mũi mình bỏng rát vì đau: "Lý Tu, cậu điên rồi..."
"Đi thôi."
Lý Tu lại nắm lấy tay Mạc Doãn, kéo cậu đi. Mạc Doãn khẽ nói: "Cậu trúng bẫy rồi, có camera theo dõi đấy."
"Tôi biết."
Lý Tu nắm chặt tay Mạc Doãn, chạy nhanh hơn trên con đường nhỏ rợp bóng cây. Cả hai bắt đầu chạy thục mạng, trong tiếng thở dốc, Mạc Doãn nghe thấy giọng cười nhẹ tênh của Lý Tu: "Không sao đâu."
"Sao lại không sao chứ?"
Mạc Doãn nhíu mày: "Cậu không hiểu à? Bọn họ muốn huỷ hoại cậu đấy."
Lý Tu khẽ cười, lại nói: "Không sao đâu."
Ánh hoàng hôn sắp tắt hẳn, màn đêm buông xuống. Lý Tu kéo cậu lại gần, Mạc Doãn khẽ loạng choạng, bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau.
"Đừng quay đầu lại."
Lý Tu nói.
Mạc Doãn nhanh chóng nói: "Dừng lại đi, bọn họ muốn tôi quay video chứng minh rằng cậu ép buộc tôi, nhưng tôi chưa quay, tôi có thể giúp cậu chứng minh... Bọn họ sẽ không làm gì được đâu."
"Không phải người của Chung Tắc Ung."
Lý Tu siết chặt tay Mạc Doãn, nói: "Là người của ba tôi."
Cậu kéo Mạc Doãn len qua dòng người đông đúc trên phố, lao lên cầu vượt. Ở giữa cầu, hai người dừng lại, nhóm người đuổi theo đã đến gần. Nhưng vì nơi này quá đông, khác hoàn toàn với kế hoạch ban đầu là một nơi vắng vẻ, bọn họ lúng túng tản ra, không biết phải làm gì.
Mạc Doãn nhìn nhóm người kia với vẻ nghi hoặc rồi quay sang Lý Tu. Cậu cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt đầy câu hỏi.
Lý Tu nhìn sâu vào mắt Mạc Doãn, cười nhẹ và nói: "Những ngày qua ở nhà, tôi cứ nghĩ mãi, nếu không phải là tôi, nếu người cậu thích không phải là tôi, có lẽ tất cả chuyện này đã không xảy ra."
"Thực ra, cách giải quyết rất đơn giản," Lý Tu siết tay Mạc Doãn, "chỉ cần tôi không bận tâm đến những thứ mà họ cho là quan trọng. Và sự thật là," Lý Tu lại cười, "tôi thực sự không quan tâm."
Mạc Doãn dường như hiểu mà cũng không hoàn toàn hiểu.
Khi cậu còn đang cố suy nghĩ, Lý Tu bất ngờ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu.
Trên cầu vượt đông người qua lại, hành động thân mật của hai chàng trai đương nhiên thu hút không ít ánh nhìn. Hơn nữa, cả hai đều có ngoại hình xuất chúng, khiến không ít người đi ngang phải ngoái đầu nhìn vài lần.
Nhóm người ẩn trong đám đông bắt đầu hoảng loạn, nghe lệnh từ tai nghe liền vây lại gần hai người họ.
Mạc Doãn nhìn Lý Tu, cậu quay người dang tay che chở Mạc Doãn, nhìn nhóm người đã bao vây xung quanh và nói: "Vô ích thôi, có quá nhiều người đang nhìn, không giấu được đâu."
Người cầm đầu dường như đang trao đổi với ai đó qua tai nghe.
Mạc Doãn nắm chặt cánh tay Lý Tu, định hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại nghe thấy tiếng còi báo động quen thuộc. Cậu quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc xe cấp cứu đỗ dưới chân cầu từ lúc nào. Từ vị trí của cậu có thể thấy rõ, đó là xe của một bệnh viện tâm thần.
Bàn tay Mạc Doãn khẽ siết chặt.
Lý Tu quay lại nhìn cậu.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Lần đầu tiên, Lý Tu thấy trong mắt Mạc Doãn sự căng thẳng và sợ hãi rõ ràng.
Y khẽ cười với Mạc Doãn, "Không sao đâu, mọi chuyện xong rồi."
Mạc Doãn nhìn nụ cười nơi khoé môi cậu, dường như đã hiểu ý Lý Tu.
Màn đêm hoàn toàn bao phủ, trong lòng Mạc Doãn thoáng dâng lên một nỗi buồn, nhưng ngay sau đó, nỗi buồn ấy tan biến, bị một cảm xúc khác lấp đầy. Cậu không biết phải gọi cảm xúc ấy là gì, chỉ biết tim mình dường như đã được lấp đầy. Cậu cũng khẽ cười, nói: "Ừ."
14/O2/2O25
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro