Ai quan tâm
Đông Cảm Siêu Nhân
2025-02-28 09:22:09
Chiếc xe len lỏi vào khu vực trung tâm thành phố, rẽ qua vài ngã tư đông đúc rồi đột ngột chuyển hướng vào một con đường rợp bóng cây, không gian xung quanh trở nên yên tĩnh và thanh bình lạ thường, tách biệt hẳn với sự náo nhiệt của phố thị.
Những bóng cây lướt qua phản chiếu trong đôi mắt trầm tĩnh của Mạc Doãn, cậu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng Chung Gia Minh lại quay sang liếc nhìn cậu.
"Cậu ổn chứ?" Chung Gia Minh hỏi.
Mạc Doãn khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài.
"Đừng lo lắng, mọi thủ tục sẽ được đơn giản hóa, sắp xếp rất nhanh, sáng sớm mai là có thể đi rồi." Chung Gia Minh trấn an.
"Ừm." Mạc Doãn đáp nhẹ.
Chắc chắn Chung Tắc Ung đang ngày càng hài lòng với đề nghị của cậu.
Cậu rời khỏi trong im lặng, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với trong nước, đến lúc đó, Chung Tắc Ung muốn thao túng cậu thế nào cũng được.
Việc ông ta có thể đại diện cho nhà họ Lý để "xử lý" chuyện của cậu chứng tỏ mối quan hệ giữa hai gia đình không hề tầm thường. Trong mắt gia đình Lý Tu, bọn họ có lẽ là cộng sự cùng chung lợi ích, hoàn toàn đáng tin cậy.
Sáng mai là phải đi rồi.
Liệu Lý Tu có nhận được tín hiệu của cậu không? Y có thể thuyết phục gia đình trước khi trời sáng để nghe theo kế hoạch của hai đứa học sinh cấp ba không?
Mạc Doãn đã làm tất cả những gì có thể, cậu tin Lý Tu cũng sẽ làm được.
Người có thể trở thành đối thủ của cậu chắc chắn không thể là người tầm thường.
Chung Gia Minh bắt gặp khóe môi Mạc Doãn khẽ nhếch lên, dường như cậu đang cười, nhưng nụ cười ấy thoáng qua nhanh đến mức khiến cậu ta không chắc mình có nhìn nhầm hay không.
*
"Bây giờ con phải liên lạc với cậu ấy ngay." Lý Tu vươn tay, "Điện thoại."
Lý Thanh bật cười nhạt đầy tức giận trước sự bướng bỉnh đột ngột của Lý Tu, "Ba đã nói với con rồi, trước khi mọi chuyện được giải quyết, con không được liên lạc với cậu ta. Tốt nhất là sau này cũng đừng liên lạc. Ba đang rất bận, làm ơn ngoan ngoãn ở yên trong phòng, đừng gây thêm rắc rối cho ba nữa."
"Vì chuyện của con, ba đã phải bận tâm rất nhiều... Thôi bỏ đi—" Lý Thanh giơ tay lên, hít sâu một hơi rồi ra hiệu dừng lại, "Mấy chuyện này con không hiểu đâu, ba không giải thích nữa, về phòng đi."
Có thể Lý Thanh đã nhận ra mình hiểu sai về Lý Tu khá nhiều, nhưng sự thấu hiểu của Lý Tu về cha mình lại chính xác vô cùng.
Dù là thuyết phục hay đối đầu, kết quả cuối cùng đều chẳng hề dễ chịu.
Giọng Lý Tu bình tĩnh lạ thường, "Ai là người sắp xếp cho cậu ấy ra nước ngoài?"
"Con không cần biết chuyện đó." Lý Thanh dứt khoát, "Về phòng đi. Ba không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu ba phải nhắc con nữa, Lý Tu, đủ rồi, nếu còn coi ba là ba thì về đi."
"Cậu ấy sẽ không đi đâu, cậu ấy còn phải thi đấu. Cậu ấy đã rất nỗ lực, ngày nào cũng học đến tận khi tắt đèn. Bây giờ ra nước ngoài chẳng khác nào từ bỏ cuộc thi cuối cùng, cậu ấy sẽ không làm vậy."
"Cậu ấy đã nói sẽ đánh bại con trong kỳ thi và các cuộc thi đấu, cậu ấy nhất định sẽ làm được."
"Đủ rồi, đủ rồi..."
Lý Thanh đưa tay đẩy vai Lý Tu, mặt ông căng thẳng, "Ba không muốn nghe thêm gì nữa..."
Lý Tu vẫn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, tiếp tục nói, "Việc cậu ấy chủ động đưa ra yêu cầu đó rất vô lý, chắc chắn cậu ấy đang cố gắng nhắn nhủ với con rằng có điều gì đó không ổn..."
"Đủ rồi!"
Tiếng gào gần như khàn đặc.
Đôi mắt Lý Thanh đỏ ngầu, "Có vẻ như sự bảo vệ của ba chỉ khiến con ngày càng cố chấp hơn. Nghe cho rõ đây, con hoàn toàn không biết người mà con đang dính vào là kiểu người gì đâu! Ba đã bảo vệ con quá tốt rồi, đến mức biến con thành một cậu công tử sống xa rời thực tế!"
"Người vừa gọi cho ba là ai?" Lý Tu đứng giữa cơn giông bão dữ dội, bướng bỉnh, không từ bỏ, chỉ nói những gì cậu muốn nói, "Ba nói cậu ấy phải ra nước ngoài thì mới chịu buông tha cho con, ý đó là sao? Ai đã nói với ba rằng cậu ấy muốn tố cáo con?"
"Được thôi, bây giờ cái gì con cũng không chịu nghe phải không?"
Lý Thanh bước qua lại hai vòng tại chỗ, "Lại đây, nghe đi."
"Nghe cho rõ vào!"
Ông mở đoạn ghi âm trong điện thoại.
Giọng Chu Nhận run rẩy, ngập ngừng, thẳng thắn đến mức không thể là giả dối được.
Lý Tu nghe xong, thoáng khựng lại, rồi nói: "Con hiểu rồi."
"Oh?" Lý Thanh nhướn mày, gật đầu, cười lạnh, "Giờ thì con hiểu rồi."
"Có người đang lừa ba."
Lý Tu bình tĩnh nói, "Hắn ta dùng đoạn ghi âm này để cố tình đánh lạc hướng ba, khiến ba nghĩ rằng cậu ấy đang lợi dụng chuyện này để tống tiền."
Lý Thanh lắc đầu, không còn gì để nói nữa. Ông tắt ghi âm, quay lưng đi, thất vọng hoàn toàn với cậu con trai.
"Là Chung Tắc Ung đúng không?"
Bước chân Lý Thanh khựng lại ngay lập tức.
"Là ông ta," Lý Tu lạnh lùng lên tiếng, "Ba, có phải nội bộ của ba đang gặp vấn đề gì đó không?"
Lý Thanh quay phắt lại.
"Người vừa gọi cho ba là Chung Tắc Ung, đúng không? Ngoài ông ta ra, ba sẽ không tin tưởng ai khác để giao chuyện này. Chính Chung Tắc Ung đã báo với ba rằng Mạc Doãn yêu cầu phải ra nước ngoài ngay lập tức. Nhưng ba, nếu đó không phải là yêu cầu của Mạc Doãn, thì có nghĩa là Chung Tắc Ung đã phản bội ba. Còn nếu thật sự là Mạc Doãn yêu cầu như vậy, thì cậu ấy đang cố nhắc nhở chúng ta rằng: Chung Tắc Ung đã phản bội."
"Gần đây ba bận đến mức tối tăm mặt mũi, chắc chắn không chỉ vì chuyện của con. Chuyện này không thể khiến ba mất nhiều thời gian giải quyết đến thế. Vấn đề của con chỉ phiền phức ở mức độ cá nhân với ba thôi."
"Hãy thử nghĩ xem, nếu chuyện quan trọng nhất mà ba đang làm hiện tại được giải quyết xong, mà rồi chuyện của con lại bùng lên theo một cách khác, truyền thông, mạng xã hội, ba hiểu mà, lúc đó ba sẽ phải trả giá đắt. Chung Tắc Ung đã làm việc với ba bao năm, chắc chắn ông ta sẽ không muốn bỏ lỡ cơ hội dùng chuyện này để leo lên vị trí cao hơn."
Lý Thanh im lặng rất lâu.
Mối quan hệ giữa ông và Chung Tắc Ung không hề tầm thường. Khi còn trẻ, hai người từng gặp phải một vụ khủng bố ở nước ngoài, có thể nói là tình cảm sinh tử có nhau.
Bao năm mưa gió, hai gia đình luôn đồng cam cộng khổ, cùng tiến cùng lùi trong mọi việc.
Lần này, ông muốn tiến thêm một bước, chủ động nhảy vào vòng xoáy tranh đấu, và Chung Tắc Ung cũng đồng ý. Ở độ tuổi này, không tiến thì lùi, con cái đều đã trưởng thành, là lúc cần liều một phen rồi.
Nhưng không ngờ, ngay thời khắc then chốt lại xảy ra chuyện như thế này.
Lý Thanh chìm trong suy nghĩ.
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu ông.
Nếu không phải Lý Tu gây ra chuyện này, thì liệu có phải rắc rối sẽ xuất hiện từ một nơi khác?
Người có thể gây rắc rối cho ông, nhất định phải là người rất thân cận.
Càng thân thiết, càng dễ bị phản bội.
Ý nghĩ này khiến Lý Thanh như bị một cơn ớn lạnh giữa đêm đông. Mọi cảm xúc của ông lập tức được thu lại gọn gàng, sự giận dữ và bực bội dành cho đứa con trai bướng bỉnh phút chốc biến mất. Ánh mắt ông dán chặt vào gương mặt bình tĩnh đến lạ thường của Lý Tu, khẽ vẫy tay, nói: "Vào thư phòng với ba."
*
Trong phòng làm việc của Chung Tắc Dung, Mạc Doãn đối diện với ánh mắt ôn hòa đầy ung dung của ông ta.
"Gia Minh nói với chú là con muốn xuất ngoại trước?"
"Phải."
Chung Tắc Dung gật gù, nở nụ cười hiền từ. "Con đúng là một đứa trẻ suy nghĩ chu toàn."
"Muốn đi đâu? Có nơi nào con mong muốn không? Nếu không thì chú có vài lựa chọn cho con đây."
Ông ta đẩy tập tài liệu bên cạnh về phía Mạc Doãn.
Mạc Doãn đón lấy, mở ra, đập vào mắt là một bức ảnh tuyệt đẹp: những tòa nhà nhọn đỏ rực vươn cao giữa một thảm cỏ xanh mướt bạt ngàn.
"Thủ tục chuyển trường có thể làm sau, con yên tâm, mọi thứ sẽ nhanh chóng thôi. Chú sẽ cử một quản gia đi cùng để hỗ trợ con, tất nhiên bao gồm cả việc chi trả các khoản phí."
"Còn về cha con, đừng lo, ông ấy sẽ ở lại Thạch Viện."
"Chú là người biết trân trọng nhân tài. Gia Minh bảo cháu rất thông minh. Ở nước ngoài cố gắng học hành, chú thường xuyên ra nước ngoài, có cơ hội sẽ đến thăm con. Nếu con muốn, tương lai có thể phát triển thật tốt ở đó, ta sẽ luôn tài trợ cho cháu."
Mạc Doãn lật từng trang tài liệu, rồi ngẩng lên: "Cái cuối cùng đi."
"Được, không thành vấn đề."
Chung Tắc Dung cầm lại tập hồ sơ, mỉm cười dịu dàng. "Hôm nay cứ ở đây nhé. Hộ chiếu và visa mai là có, con có thể lên máy bay ngay. Đến nơi sẽ có người đón và sắp xếp hành lý cho con."
Mạc Doãn nhẹ giọng: "Video tôi sẽ gửi sau khi đến nơi và hoàn tất thủ tục nhập học."
Nụ cười của Chung Tắc Dung càng thêm ôn hòa: "Tốt."
Mạc Doãn tiếp lời: "Học ở nước ngoài tốn rất nhiều tiền, tôi không có tiền. Ngoài học phí ra, chi phí sinh hoạt của tôi thì sao?"
"Quản gia sẽ lo."
Mạc Doãn hít sâu một hơi, im lặng như đang suy nghĩ.
Cậu biết, càng tỏ ra cẩn trọng và nghiêm túc thì càng khiến Chung Tắc Dung yên tâm. Dù một học sinh trung học vốn dĩ cũng dễ làm người lớn mất cảnh giác, nhưng cậu vẫn muốn làm tốt nhất có thể.
"Nếu tôi đưa video cho ông rồi, lỡ ông cắt tiền học phí và sinh hoạt thì tôi biết làm sao?"
Mạc Doãn cố tình bày ra dáng vẻ tham lam và thiển cận, trong khi Chung Tắc Dung chỉ mỉm cười trấn an. "Yên tâm, chú sẽ lo cho con đến khi hoàn thành việc học."
"Nhưng tôi không có gì đảm bảo cả."
Mạc Doãn nhấn mạnh: "Ông phải cho tôi chút gì đó đảm bảo chứ."
Chung Tắc Dung trầm ngâm, rồi hỏi lại với nụ cười bí ẩn: "Vậy con muốn chú đảm bảo thế nào?"
Mạc Doãn ý thức được rằng nếu quá mức, có thể khiến Chung Tắc Dung nghi ngờ, bèn nói: "Chuyển tiền cho tôi đi, đưa trước cho tôi một khoản."
Chung Tắc Dung ngả người ra sau, nụ cười vẫn dịu dàng, "Được thôi, chú sẽ làm vậy."
"Còn yêu cầu gì khác không?" Mặc dù đầu cúi thấp như thể còn đang đắn đo, sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ điều gì, cuối cùng, Mạc Doãn mới chậm rãi nói: "Tạm thời thì không còn gì nữa."
Người hầu dẫn Mạc Doãn đến một căn phòng để nghỉ ngơi. Cậu ngồi xuống bên cửa sổ, tựa lưng vào ghế. Một lát sau, Chung Gia Minh bước vào, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện: "Ba tôi nói cậu muốn đi du học ở Anh."
Mạc Doãn cúi đầu, khẽ đáp: "Tôi không rành những chuyện đó, chọn bừa thôi."
"Anh cũng được đấy," Chung Gia Minh mỉm cười, "Cậu giỏi tiếng Anh mà."
Mạc Doãn im lặng, không đáp lại.
Chung Gia Minh cũng im lặng.
Căn phòng rơi vào sự tĩnh lặng kỳ lạ.
Một lúc sau, Chung Gia Minh cất giọng: "Câu hỏi lần trước tôi hỏi cậu, cậu vẫn chưa trả lời."
"Câu gì?"
"Cậu thích Lý Tu không?"
Mạc Doãn lướt ánh mắt hờ hững qua Chung Gia Minh, nhàn nhạt nói: "Tôi nói rồi, tôi ghét cậu ta."
"Ghét không có nghĩa là không thích," Chung Gia Minh nở một nụ cười nhẹ, "Mạc Doãn, thật ra cậu thích Lý Tu, đúng không?"
Mạc Doãn không trả lời.
"Cậu có biết nếu cậu thật sự quay video đó, Lý Tu sẽ ra sao không?" Chung Gia Minh nói, giọng điệu chẳng rõ là đang thuyết phục Mạc Doãn đừng làm vậy, hay đơn giản chỉ là đang nhấm nháp trước viễn cảnh thảm hại của người khác, "Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng thấy Lý Tu thất bại bao giờ. Với cậu ta, đây có lẽ sẽ là một cú sốc lớn."
"Cậu ta chắc là thích cậu lắm. Thật ra hai người khá giống nhau đấy, đều ít khi để tâm đến người khác. Lý Tu thì khéo che giấu hơn chút thôi. Nhưng tôi thấy cậu vẫn hơn, cậu chẳng cần giả vờ. Đó là điều tốt."
Mạc Doãn quay mặt ra cửa sổ, trên bãi cỏ xanh mướt có vài người bảo vệ mặc vest đen đang đứng, bốn chiếc xe đỗ ngay ngắn bên ngoài. Tất cả những thứ này đều lạ lẫm với cậu, nhưng kỳ lạ là cậu chẳng thấy sợ hãi.
Những lời của Chung Gia Minh trôi qua tai cậu, chẳng để lại chút dấu vết nào.
Lý Tu.
Cậu đang nghĩ về Lý Tu.
*
"Nếu đúng như vậy thì mọi chuyện phức tạp hơn rồi."
Lý Thanh đặt tay lên mặt bàn, khẽ siết chặt, giọng trầm xuống: "Có khả năng, ngay từ đầu, đoạn video đó vốn không phải lộ ra từ nguồn mà chúng ta nghĩ. Con hiểu ý ba chứ?"
"Con hiểu."
"Tốt, hiểu là được," Lý Thanh nghiêng đầu nhìn Lý Tu, sự giận dữ và thất vọng trong mắt dần bị thay thế bởi một cảm xúc khác, "Bây giờ, ba cần con hợp tác để giải quyết chuyện này. Quan trọng là phải bảo toàn con trước."
Lý Tu lặng lẽ nhìn cha mình, chậm rãi nói: "Bảo toàn con, vậy còn ai phải hy sinh?"
"Trước đây ba cứ nghĩ con không hiểu những chuyện này, nhưng sau cuộc nói chuyện vừa rồi, ba nghĩ chắc con hiểu rồi."
Y hiểu.
Không chỉ hiểu chuyện, y còn hiểu rõ cha mình.
Bảo toàn y, cũng là để bảo toàn chính ông ấy.
Họ không quan tâm. Lý Thanh không quan tâm đến Mạc Doãn, và Chung Tắc Dung cũng vậy.
Y và Mạc Doãn, mối quan hệ giữa hai người bọn họ, thật ra chẳng ai bận tâm cả.
Y đã nhận được tín hiệu từ Mạc Doãn, bây giờ, đến lượt y rồi.
Mạc Doãn, đợi tôi.
"Được," Lý Tu nói, "Con đồng ý."
14/O2/2O25
Những bóng cây lướt qua phản chiếu trong đôi mắt trầm tĩnh của Mạc Doãn, cậu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng Chung Gia Minh lại quay sang liếc nhìn cậu.
"Cậu ổn chứ?" Chung Gia Minh hỏi.
Mạc Doãn khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài.
"Đừng lo lắng, mọi thủ tục sẽ được đơn giản hóa, sắp xếp rất nhanh, sáng sớm mai là có thể đi rồi." Chung Gia Minh trấn an.
"Ừm." Mạc Doãn đáp nhẹ.
Chắc chắn Chung Tắc Ung đang ngày càng hài lòng với đề nghị của cậu.
Cậu rời khỏi trong im lặng, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với trong nước, đến lúc đó, Chung Tắc Ung muốn thao túng cậu thế nào cũng được.
Việc ông ta có thể đại diện cho nhà họ Lý để "xử lý" chuyện của cậu chứng tỏ mối quan hệ giữa hai gia đình không hề tầm thường. Trong mắt gia đình Lý Tu, bọn họ có lẽ là cộng sự cùng chung lợi ích, hoàn toàn đáng tin cậy.
Sáng mai là phải đi rồi.
Liệu Lý Tu có nhận được tín hiệu của cậu không? Y có thể thuyết phục gia đình trước khi trời sáng để nghe theo kế hoạch của hai đứa học sinh cấp ba không?
Mạc Doãn đã làm tất cả những gì có thể, cậu tin Lý Tu cũng sẽ làm được.
Người có thể trở thành đối thủ của cậu chắc chắn không thể là người tầm thường.
Chung Gia Minh bắt gặp khóe môi Mạc Doãn khẽ nhếch lên, dường như cậu đang cười, nhưng nụ cười ấy thoáng qua nhanh đến mức khiến cậu ta không chắc mình có nhìn nhầm hay không.
*
"Bây giờ con phải liên lạc với cậu ấy ngay." Lý Tu vươn tay, "Điện thoại."
Lý Thanh bật cười nhạt đầy tức giận trước sự bướng bỉnh đột ngột của Lý Tu, "Ba đã nói với con rồi, trước khi mọi chuyện được giải quyết, con không được liên lạc với cậu ta. Tốt nhất là sau này cũng đừng liên lạc. Ba đang rất bận, làm ơn ngoan ngoãn ở yên trong phòng, đừng gây thêm rắc rối cho ba nữa."
"Vì chuyện của con, ba đã phải bận tâm rất nhiều... Thôi bỏ đi—" Lý Thanh giơ tay lên, hít sâu một hơi rồi ra hiệu dừng lại, "Mấy chuyện này con không hiểu đâu, ba không giải thích nữa, về phòng đi."
Có thể Lý Thanh đã nhận ra mình hiểu sai về Lý Tu khá nhiều, nhưng sự thấu hiểu của Lý Tu về cha mình lại chính xác vô cùng.
Dù là thuyết phục hay đối đầu, kết quả cuối cùng đều chẳng hề dễ chịu.
Giọng Lý Tu bình tĩnh lạ thường, "Ai là người sắp xếp cho cậu ấy ra nước ngoài?"
"Con không cần biết chuyện đó." Lý Thanh dứt khoát, "Về phòng đi. Ba không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu ba phải nhắc con nữa, Lý Tu, đủ rồi, nếu còn coi ba là ba thì về đi."
"Cậu ấy sẽ không đi đâu, cậu ấy còn phải thi đấu. Cậu ấy đã rất nỗ lực, ngày nào cũng học đến tận khi tắt đèn. Bây giờ ra nước ngoài chẳng khác nào từ bỏ cuộc thi cuối cùng, cậu ấy sẽ không làm vậy."
"Cậu ấy đã nói sẽ đánh bại con trong kỳ thi và các cuộc thi đấu, cậu ấy nhất định sẽ làm được."
"Đủ rồi, đủ rồi..."
Lý Thanh đưa tay đẩy vai Lý Tu, mặt ông căng thẳng, "Ba không muốn nghe thêm gì nữa..."
Lý Tu vẫn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, tiếp tục nói, "Việc cậu ấy chủ động đưa ra yêu cầu đó rất vô lý, chắc chắn cậu ấy đang cố gắng nhắn nhủ với con rằng có điều gì đó không ổn..."
"Đủ rồi!"
Tiếng gào gần như khàn đặc.
Đôi mắt Lý Thanh đỏ ngầu, "Có vẻ như sự bảo vệ của ba chỉ khiến con ngày càng cố chấp hơn. Nghe cho rõ đây, con hoàn toàn không biết người mà con đang dính vào là kiểu người gì đâu! Ba đã bảo vệ con quá tốt rồi, đến mức biến con thành một cậu công tử sống xa rời thực tế!"
"Người vừa gọi cho ba là ai?" Lý Tu đứng giữa cơn giông bão dữ dội, bướng bỉnh, không từ bỏ, chỉ nói những gì cậu muốn nói, "Ba nói cậu ấy phải ra nước ngoài thì mới chịu buông tha cho con, ý đó là sao? Ai đã nói với ba rằng cậu ấy muốn tố cáo con?"
"Được thôi, bây giờ cái gì con cũng không chịu nghe phải không?"
Lý Thanh bước qua lại hai vòng tại chỗ, "Lại đây, nghe đi."
"Nghe cho rõ vào!"
Ông mở đoạn ghi âm trong điện thoại.
Giọng Chu Nhận run rẩy, ngập ngừng, thẳng thắn đến mức không thể là giả dối được.
Lý Tu nghe xong, thoáng khựng lại, rồi nói: "Con hiểu rồi."
"Oh?" Lý Thanh nhướn mày, gật đầu, cười lạnh, "Giờ thì con hiểu rồi."
"Có người đang lừa ba."
Lý Tu bình tĩnh nói, "Hắn ta dùng đoạn ghi âm này để cố tình đánh lạc hướng ba, khiến ba nghĩ rằng cậu ấy đang lợi dụng chuyện này để tống tiền."
Lý Thanh lắc đầu, không còn gì để nói nữa. Ông tắt ghi âm, quay lưng đi, thất vọng hoàn toàn với cậu con trai.
"Là Chung Tắc Ung đúng không?"
Bước chân Lý Thanh khựng lại ngay lập tức.
"Là ông ta," Lý Tu lạnh lùng lên tiếng, "Ba, có phải nội bộ của ba đang gặp vấn đề gì đó không?"
Lý Thanh quay phắt lại.
"Người vừa gọi cho ba là Chung Tắc Ung, đúng không? Ngoài ông ta ra, ba sẽ không tin tưởng ai khác để giao chuyện này. Chính Chung Tắc Ung đã báo với ba rằng Mạc Doãn yêu cầu phải ra nước ngoài ngay lập tức. Nhưng ba, nếu đó không phải là yêu cầu của Mạc Doãn, thì có nghĩa là Chung Tắc Ung đã phản bội ba. Còn nếu thật sự là Mạc Doãn yêu cầu như vậy, thì cậu ấy đang cố nhắc nhở chúng ta rằng: Chung Tắc Ung đã phản bội."
"Gần đây ba bận đến mức tối tăm mặt mũi, chắc chắn không chỉ vì chuyện của con. Chuyện này không thể khiến ba mất nhiều thời gian giải quyết đến thế. Vấn đề của con chỉ phiền phức ở mức độ cá nhân với ba thôi."
"Hãy thử nghĩ xem, nếu chuyện quan trọng nhất mà ba đang làm hiện tại được giải quyết xong, mà rồi chuyện của con lại bùng lên theo một cách khác, truyền thông, mạng xã hội, ba hiểu mà, lúc đó ba sẽ phải trả giá đắt. Chung Tắc Ung đã làm việc với ba bao năm, chắc chắn ông ta sẽ không muốn bỏ lỡ cơ hội dùng chuyện này để leo lên vị trí cao hơn."
Lý Thanh im lặng rất lâu.
Mối quan hệ giữa ông và Chung Tắc Ung không hề tầm thường. Khi còn trẻ, hai người từng gặp phải một vụ khủng bố ở nước ngoài, có thể nói là tình cảm sinh tử có nhau.
Bao năm mưa gió, hai gia đình luôn đồng cam cộng khổ, cùng tiến cùng lùi trong mọi việc.
Lần này, ông muốn tiến thêm một bước, chủ động nhảy vào vòng xoáy tranh đấu, và Chung Tắc Ung cũng đồng ý. Ở độ tuổi này, không tiến thì lùi, con cái đều đã trưởng thành, là lúc cần liều một phen rồi.
Nhưng không ngờ, ngay thời khắc then chốt lại xảy ra chuyện như thế này.
Lý Thanh chìm trong suy nghĩ.
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu ông.
Nếu không phải Lý Tu gây ra chuyện này, thì liệu có phải rắc rối sẽ xuất hiện từ một nơi khác?
Người có thể gây rắc rối cho ông, nhất định phải là người rất thân cận.
Càng thân thiết, càng dễ bị phản bội.
Ý nghĩ này khiến Lý Thanh như bị một cơn ớn lạnh giữa đêm đông. Mọi cảm xúc của ông lập tức được thu lại gọn gàng, sự giận dữ và bực bội dành cho đứa con trai bướng bỉnh phút chốc biến mất. Ánh mắt ông dán chặt vào gương mặt bình tĩnh đến lạ thường của Lý Tu, khẽ vẫy tay, nói: "Vào thư phòng với ba."
*
Trong phòng làm việc của Chung Tắc Dung, Mạc Doãn đối diện với ánh mắt ôn hòa đầy ung dung của ông ta.
"Gia Minh nói với chú là con muốn xuất ngoại trước?"
"Phải."
Chung Tắc Dung gật gù, nở nụ cười hiền từ. "Con đúng là một đứa trẻ suy nghĩ chu toàn."
"Muốn đi đâu? Có nơi nào con mong muốn không? Nếu không thì chú có vài lựa chọn cho con đây."
Ông ta đẩy tập tài liệu bên cạnh về phía Mạc Doãn.
Mạc Doãn đón lấy, mở ra, đập vào mắt là một bức ảnh tuyệt đẹp: những tòa nhà nhọn đỏ rực vươn cao giữa một thảm cỏ xanh mướt bạt ngàn.
"Thủ tục chuyển trường có thể làm sau, con yên tâm, mọi thứ sẽ nhanh chóng thôi. Chú sẽ cử một quản gia đi cùng để hỗ trợ con, tất nhiên bao gồm cả việc chi trả các khoản phí."
"Còn về cha con, đừng lo, ông ấy sẽ ở lại Thạch Viện."
"Chú là người biết trân trọng nhân tài. Gia Minh bảo cháu rất thông minh. Ở nước ngoài cố gắng học hành, chú thường xuyên ra nước ngoài, có cơ hội sẽ đến thăm con. Nếu con muốn, tương lai có thể phát triển thật tốt ở đó, ta sẽ luôn tài trợ cho cháu."
Mạc Doãn lật từng trang tài liệu, rồi ngẩng lên: "Cái cuối cùng đi."
"Được, không thành vấn đề."
Chung Tắc Dung cầm lại tập hồ sơ, mỉm cười dịu dàng. "Hôm nay cứ ở đây nhé. Hộ chiếu và visa mai là có, con có thể lên máy bay ngay. Đến nơi sẽ có người đón và sắp xếp hành lý cho con."
Mạc Doãn nhẹ giọng: "Video tôi sẽ gửi sau khi đến nơi và hoàn tất thủ tục nhập học."
Nụ cười của Chung Tắc Dung càng thêm ôn hòa: "Tốt."
Mạc Doãn tiếp lời: "Học ở nước ngoài tốn rất nhiều tiền, tôi không có tiền. Ngoài học phí ra, chi phí sinh hoạt của tôi thì sao?"
"Quản gia sẽ lo."
Mạc Doãn hít sâu một hơi, im lặng như đang suy nghĩ.
Cậu biết, càng tỏ ra cẩn trọng và nghiêm túc thì càng khiến Chung Tắc Dung yên tâm. Dù một học sinh trung học vốn dĩ cũng dễ làm người lớn mất cảnh giác, nhưng cậu vẫn muốn làm tốt nhất có thể.
"Nếu tôi đưa video cho ông rồi, lỡ ông cắt tiền học phí và sinh hoạt thì tôi biết làm sao?"
Mạc Doãn cố tình bày ra dáng vẻ tham lam và thiển cận, trong khi Chung Tắc Dung chỉ mỉm cười trấn an. "Yên tâm, chú sẽ lo cho con đến khi hoàn thành việc học."
"Nhưng tôi không có gì đảm bảo cả."
Mạc Doãn nhấn mạnh: "Ông phải cho tôi chút gì đó đảm bảo chứ."
Chung Tắc Dung trầm ngâm, rồi hỏi lại với nụ cười bí ẩn: "Vậy con muốn chú đảm bảo thế nào?"
Mạc Doãn ý thức được rằng nếu quá mức, có thể khiến Chung Tắc Dung nghi ngờ, bèn nói: "Chuyển tiền cho tôi đi, đưa trước cho tôi một khoản."
Chung Tắc Dung ngả người ra sau, nụ cười vẫn dịu dàng, "Được thôi, chú sẽ làm vậy."
"Còn yêu cầu gì khác không?" Mặc dù đầu cúi thấp như thể còn đang đắn đo, sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ điều gì, cuối cùng, Mạc Doãn mới chậm rãi nói: "Tạm thời thì không còn gì nữa."
Người hầu dẫn Mạc Doãn đến một căn phòng để nghỉ ngơi. Cậu ngồi xuống bên cửa sổ, tựa lưng vào ghế. Một lát sau, Chung Gia Minh bước vào, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện: "Ba tôi nói cậu muốn đi du học ở Anh."
Mạc Doãn cúi đầu, khẽ đáp: "Tôi không rành những chuyện đó, chọn bừa thôi."
"Anh cũng được đấy," Chung Gia Minh mỉm cười, "Cậu giỏi tiếng Anh mà."
Mạc Doãn im lặng, không đáp lại.
Chung Gia Minh cũng im lặng.
Căn phòng rơi vào sự tĩnh lặng kỳ lạ.
Một lúc sau, Chung Gia Minh cất giọng: "Câu hỏi lần trước tôi hỏi cậu, cậu vẫn chưa trả lời."
"Câu gì?"
"Cậu thích Lý Tu không?"
Mạc Doãn lướt ánh mắt hờ hững qua Chung Gia Minh, nhàn nhạt nói: "Tôi nói rồi, tôi ghét cậu ta."
"Ghét không có nghĩa là không thích," Chung Gia Minh nở một nụ cười nhẹ, "Mạc Doãn, thật ra cậu thích Lý Tu, đúng không?"
Mạc Doãn không trả lời.
"Cậu có biết nếu cậu thật sự quay video đó, Lý Tu sẽ ra sao không?" Chung Gia Minh nói, giọng điệu chẳng rõ là đang thuyết phục Mạc Doãn đừng làm vậy, hay đơn giản chỉ là đang nhấm nháp trước viễn cảnh thảm hại của người khác, "Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng thấy Lý Tu thất bại bao giờ. Với cậu ta, đây có lẽ sẽ là một cú sốc lớn."
"Cậu ta chắc là thích cậu lắm. Thật ra hai người khá giống nhau đấy, đều ít khi để tâm đến người khác. Lý Tu thì khéo che giấu hơn chút thôi. Nhưng tôi thấy cậu vẫn hơn, cậu chẳng cần giả vờ. Đó là điều tốt."
Mạc Doãn quay mặt ra cửa sổ, trên bãi cỏ xanh mướt có vài người bảo vệ mặc vest đen đang đứng, bốn chiếc xe đỗ ngay ngắn bên ngoài. Tất cả những thứ này đều lạ lẫm với cậu, nhưng kỳ lạ là cậu chẳng thấy sợ hãi.
Những lời của Chung Gia Minh trôi qua tai cậu, chẳng để lại chút dấu vết nào.
Lý Tu.
Cậu đang nghĩ về Lý Tu.
*
"Nếu đúng như vậy thì mọi chuyện phức tạp hơn rồi."
Lý Thanh đặt tay lên mặt bàn, khẽ siết chặt, giọng trầm xuống: "Có khả năng, ngay từ đầu, đoạn video đó vốn không phải lộ ra từ nguồn mà chúng ta nghĩ. Con hiểu ý ba chứ?"
"Con hiểu."
"Tốt, hiểu là được," Lý Thanh nghiêng đầu nhìn Lý Tu, sự giận dữ và thất vọng trong mắt dần bị thay thế bởi một cảm xúc khác, "Bây giờ, ba cần con hợp tác để giải quyết chuyện này. Quan trọng là phải bảo toàn con trước."
Lý Tu lặng lẽ nhìn cha mình, chậm rãi nói: "Bảo toàn con, vậy còn ai phải hy sinh?"
"Trước đây ba cứ nghĩ con không hiểu những chuyện này, nhưng sau cuộc nói chuyện vừa rồi, ba nghĩ chắc con hiểu rồi."
Y hiểu.
Không chỉ hiểu chuyện, y còn hiểu rõ cha mình.
Bảo toàn y, cũng là để bảo toàn chính ông ấy.
Họ không quan tâm. Lý Thanh không quan tâm đến Mạc Doãn, và Chung Tắc Dung cũng vậy.
Y và Mạc Doãn, mối quan hệ giữa hai người bọn họ, thật ra chẳng ai bận tâm cả.
Y đã nhận được tín hiệu từ Mạc Doãn, bây giờ, đến lượt y rồi.
Mạc Doãn, đợi tôi.
"Được," Lý Tu nói, "Con đồng ý."
14/O2/2O25
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro