Đừng quay lại (...
Đông Cảm Siêu Nhân
2025-02-28 09:22:09
Trên cầu vượt, khung cảnh kỳ lạ thu hút ngày càng nhiều ánh mắt tò mò. Đã có người dừng lại, ngơ ngác nhìn hai chàng trai đang bị bao vây mơ hồ.
Thời gian đối đầu không kéo dài lâu, Mạc Doãn để ý thấy người đứng đầu khẽ nói gì đó với người ở đầu bên kia tai nghe, vừa nói vừa gật đầu. Vài người trong nhóm trao đổi ánh mắt, rồi dừng bước tiến về phía hai người, vờ như không có chuyện gì, lặng lẽ đi xuống khỏi cầu vượt, bước chân vội vã chẳng khác gì những người đang gấp rút đuổi theo chuyến tàu điện ngầm.
Đợi đến khi bóng họ hoàn toàn biến mất dưới chân cầu, chiếc xe bệnh viện tâm thần dưới đó cũng nhanh chóng rời đi.
Mạc Doãn buông tay khỏi cánh tay Lý Tu, quay lại bám lấy lan can cầu, nhìn theo ánh đèn xanh nhấp nháy xa dần.
"Ở lại thêm chút nữa nhé."
Mạc Doãn quay sang nhìn Lý Tu bên cạnh. Tính ra, cậu chỉ mới xa Lý Tu vài ngày, nhưng không hiểu sao, dáng vẻ của Lý Tu trong mắt cậu dường như đã khác đi.
Cậu vươn tay chạm nhẹ lên trán Lý Tu.
Trán y bị trầy, vết máu khô khẽ ẩn dưới lớp tóc đen, chạm vào có chút sần sùi.
Mạc Doãn không hỏi, Lý Tu cũng không nói.
Ngón tay Mạc Doãn khẽ vuốt vài lần, Lý Tu liền nắm lấy tay cậu.
Trời đã tối hẳn, đèn đường dưới chân cầu sáng lên.
"Đói không?" Lý Tu hỏi.
Mạc Doãn lắc đầu: "Còn cậu?"
Lý Tu cũng lắc đầu.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Mạc Doãn hỏi tiếp.
Lý Tu mỉm cười, đáp: "Không biết nữa."
Trong khung cảnh hỗn loạn này, nụ cười bất ngờ của Mạc Doãn dường như là một phản ứng đầy cảm hứng, một nụ cười tự nhiên và vui vẻ hơn bất kỳ lần nào trước đây.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt sáng bừng. Họ cứ cười như thế, cho đến khi Lý Tu cúi đầu, trán chạm vào trán Mạc Doãn. Không hiểu sao, Mạc Doãn lại thấy một nỗi buồn len lỏi trong tim. Không phải do Lý Tu mang lại, mà là một nỗi buồn vốn ngủ yên sâu trong lòng cậu, đột ngột trào dâng trong đêm nay.
"Chắc chúng ta chỉ còn một đêm nay thôi," Lý Tu khẽ nói.
Mạc Doãn hiểu ý y.
Cậu đã phá hỏng kế hoạch của Chung Tắc Dung.
Lý Tu cũng phá hỏng kế hoạch của cha mình.
Hai phe chắc chắn sẽ không ngủ yên đêm nay, họ sẽ tung toàn bộ sức lực để xâu xé nhau. Trong khoảnh khắc gay cấn này, hai kẻ "ngoài luồng" như họ cuối cùng cũng có được chút tự do ngắn ngủi.
Có lẽ khi trời sáng, Lý Tu sẽ bị người cha giận dữ đưa đi, còn Mạc Doãn sẽ phải đối mặt với màn tính sổ sau cơn giận của cha con nhà họ Chung.
Không ai biết trước, tương lai mờ mịt khó lường. Chỉ có đêm nay, họ vẫn còn là những kẻ tự do.
Mạc Doãn đột nhiên ôm chầm lấy Lý Tu, y cũng giơ tay ôm chặt lấy cậu.
"Mạc Doãn, tôi luôn nhớ cậu," Lý Tu khẽ nói.
Cánh tay Lý Tu siết chặt hơn một chút. "Xin lỗi," y thì thầm.
Mạc Doãn ngạc nhiên: "Xin lỗi? Xin lỗi vì điều gì?"
"Vì tất cả."
Mạc Doãn chưa kịp hiểu, liền nghiêng đầu nhìn Lý Tu.
Lý Tu cũng hơi nghiêng mặt, làn gió đêm khẽ thổi bay tóc mái, đôi mắt y dường như ánh lên tia sáng ướt át.
Mạc Doãn khẽ nói: "Không sao đâu."
Cậu chẳng cần biết Lý Tu đang xin lỗi về điều gì, chỉ cần là y, chỉ cần là người cậu yêu, thì mọi thứ đều có thể tha thứ.
Lý Tu khẽ cười: "Cảm ơn cậu."
Đêm nay, họ nên đi đâu đây?
Về trường sao?
Trong một đêm tự do như thế này, về trường học dường như hơi lãng phí. Ai biết được ngày mai sẽ ra sao chứ?
Mạc Doãn và Lý Tu nhìn nhau, khẽ cười:
"Hay là," Mạc Doãn nói, "tôi đưa cậu về nhà nhé."
Hai người đi xuống tàu điện ngầm ngay dưới cầu vượt, cùng nhau lên tàu, rồi lại đổi sang xe buýt. Hai tiếng sau, Lý Tu đến một nơi hoàn toàn xa lạ với cậu.
Con hẻm nhỏ hẹp, mặt đất ẩm ướt, Mạc Doãn nắm tay Lý Tu dẫn vào trong. Cậu chỉ về tòa nhà loang lổ phía trước, nói: "Nhà tôi ở đó."
Trên bức tường ngoài của tòa nhà có một chữ "PHÁ DỠ" to đùng.
Dù vậy, dường như vẫn còn một vài hộ gia đình sinh sống ở đây. Ngẩng đầu lên, Mạc Doãn thấy quần áo phơi trên ban công, có bộ quên chưa thu vào buổi tối, hoặc có lẽ là bận rộn bên ngoài, chưa kịp về.
Mạc Doãn dắt Lý Tu đi lên.
Cầu thang bê tông phủ đầy bụi, mỗi bước chân đều làm bụi bay lên mờ mịt.
Hành lang tối om không có đèn, họ cũng chẳng lấy điện thoại ra soi, cứ thế men theo bóng tối mà đi.
Con đường này, Mạc Doãn đã đi không biết bao nhiêu lần hồi nhỏ. Mùi hương, nhiệt độ nơi đây dường như vẫn khắc sâu trong ký ức của cậu, vừa như xa cách ngàn đời, lại như mới chỉ ngày hôm qua.
Họ dừng lại ở tầng mười một.
Cũng là tầng cao nhất của tòa nhà này.
Cánh cửa đồng xanh loang lổ vết gỉ, đầy mạng nhện. Mắt đã quen với bóng tối, Mạc Doãn vươn tay chạm nhẹ vào cửa, cánh cửa khẽ kêu "kẽo kẹt" một tiếng.
Mạc Doãn quay đầu lại, trong bóng tối, đôi mắt cậu lấp lánh ánh sáng: "Cậu sợ không?"
Lý Tu trả lời bằng cách bước lên kéo cửa ra.
"Đây không còn là nhà tôi nữa. Hai năm trước, nơi này bị lên kế hoạch giải tỏa, nên bọn tôi đã dọn đi."
"Không biết có thể coi đây là nhà của tôi không, nhưng dù sao tôi cũng sinh ra ở đây, sống hơn mười năm, chắc tính là nhà nhỉ."
Ngôi nhà hiển nhiên đã lâu không có người ở.
Nhà đầu tư sau khi trúng thầu dường như đã quên mất nơi này. Những tòa nhà xung quanh đều đã bị tháo dỡ, chỉ còn lại đống đổ nát, duy nhất tòa nhà này vẫn đứng lặng lẽ nơi rìa thành phố.
Trong căn phòng chưa đến sáu mươi mét vuông trống huơ trống hoác, chẳng còn lại gì ngoài bụi bặm và bóng tối.
Cửa sổ bếp không biết vỡ từ bao giờ, gió thổi tạo luồng đối lưu với cánh cửa mở, khiến bụi bay mù mịt khắp nơi. Mạc Doãn nắm tay Lý Tu bước ra ban công.
Bầu trời bên ngoài đầy sao sáng, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ gương mặt nhau.
Tâm trạng Mạc Doãn dường như rất tốt, Lý Tu cũng mỉm cười.
"Chỗ này cũng không tệ nhỉ?" Mạc Doãn hỏi.
Lý Tu gật đầu: "Ừ, khá ổn đấy."
Mạc Doãn tựa lưng vào ban công, tay chỉ vào trong phòng.
Bên trong vẫn tối đen như mực, ánh sao yếu ớt chỉ đủ chiếu lên ban công.
"Ở đây từng có một cái sofa, tôi mua từ chợ đồ cũ. À không, tất cả đồ trong nhà tôi đều là đồ cũ mua về. Trước sofa là một bàn trà kính, trên bàn trải khăn, nhà tôi không có tivi, âm thanh và hình ảnh từ tivi rất dễ kích thích người bị bệnh tâm thần. Mẹ tôi cũng là một bệnh nhân tâm thần, tôi từng nói với cậu chưa nhỉ?"
Mạc Doãn quay sang nhìn Lý Tu.
Khuôn mặt Lý Tu dưới ánh sao thật đẹp: "Giờ cậu vừa nói rồi."
Mạc Doãn cười khẽ, cúi đầu, nói: "Ồ, đúng rồi, tôi thường dùng chuyện này để dọa người ta đấy."
"Cậu có sợ không?" Mạc Doãn hỏi.
Lý Tu đáp: "Không sợ."
"Cậu đúng là không nên sợ," Mạc Doãn nhìn cậu, "Tôi luôn cảm thấy tinh thần cậu cũng có chút vấn đề."
Lý Tu bật cười, mím môi, khóe miệng cong lên, gật gù: "Thật ra tôi cũng nghĩ vậy."
Mạc Doãn "chậc" một tiếng, cúi đầu, đan hai tay vào nhau, ngón tay khẽ chạm, "Thật ra tôi luôn rất sợ, sợ mình sẽ trở nên không bình thường. Bệnh tâm thần có tỷ lệ di truyền cao, hơn nữa tôi biết..." Cậu ngừng lại một lúc, rồi cười khẽ: "Tôi đúng là cũng hơi bất thường thật."
Lý Tu không an ủi cậu rằng cậu không bị di truyền, mà nói: "Không bình thường cũng chẳng sao cả."
Mạc Doãn bật cười: "Câu này, từ miệng một người vốn đã không bình thường như cậu, nghe chả thuyết phục gì cả." Cậu ngẩng đầu nhìn Lý Tu: "Nhưng giờ, tôi thấy cậu nói đúng."
Lý Tu lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt làm Mạc Doãn cảm thấy một loại cảm xúc khác lạ. Cậu khẽ nghiêng mặt lại gần, Lý Tu cũng từ từ tiến tới, nhẹ nhàng nắm lấy vai Mạc Doãn, đặt một nụ hôn lên môi cậu.
Mạc Doãn không hiểu sao, trong lòng lại trào dâng một nỗi buồn khó tả.
Mắt cậu nóng lên.
Cậu cố ép bản thân không được khóc, rồi nói: "Nhưng mà, có lẽ tôi còn bất thường hơn cậu tưởng."
"Ngay tại đây."
Giọng Mạc Doãn rất bình thản: "Mẹ tôi nhảy xuống từ chỗ này."
"Hôm đó, Mạc Học Dân ra ngoài làm việc vặt, chỉ còn lại tôi và mẹ ở nhà. Bình thường, khi mẹ phát bệnh chỉ đập phá đồ đạc hoặc đánh người thôi. Nhưng hôm đó, mẹ đập vỡ tất cả những gì có thể, dưới đất toàn là mảnh vỡ, rồi mẹ mệt quá, ngồi bệt xuống đất khóc. Tiếng khóc của mẹ giống như tiếng gào thét của một con thú hoang vậy. Tôi nhìn mẹ, tớ nghĩ, mẹ chắc là thật sự rất đau khổ."
"Sau đó, đột nhiên mẹ ngừng khóc."
"Mẹ đi ra đây."
Mạc Doãn dậm chân xuống sàn: "Chính là chỗ này."
Theo bản năng, cậu cũng bước theo mẹ ra ban công.
Mẹ ngồi lên thành ban công, quay đầu nhìn cậu.
Trong vài phút dài đằng đẵng, cậu chẳng nói một lời, cũng không đưa tay kéo bà lại. Giữa hai người chỉ có sự im lặng trĩu nặng vang vọng. Đó là người mẹ dịu dàng và lặng lẽ nhất mà cậu từng biết.
Rồi bà khẽ mỉm cười với cậu, và nhảy xuống từ tầng cao.
Cậu nằm rạp người trên lan can nhìn xuống dưới. Giữa những tiếng thét kinh hoàng, Mạc Học Dân run rẩy quỳ sụp dưới đất, ngước lên và thấy một bóng người vẫn đang đứng trên ban công.
"Chẳng hiểu sao tôi lại không thấy áy náy chút nào." Mạc Doãn lạnh nhạt nói, "Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhớ lại ngày hôm đó. Cậu biết tôi nghĩ gì không?"
Mạc Doãn nhìn Lý Tu, cũng khẽ cười, "Nếu hôm đó bà ấy không nhảy xuống, biết đâu tôi thật sự sẽ làm như Mạc Học Dân nói, đẩy bà xuống."
"Việc tôi đưa Mạc Học Dân vào bệnh viện tâm thần, ngoài chuyện muốn sống cuộc đời của riêng mình, lý do lớn hơn là... tôi sợ một ngày nào đó, tôi sẽ không kiềm được mà đẩy ông ta xuống từ nơi này."
"Tôi sẽ không rơi một giọt nước mắt nào cả."
"Tôi không có những cảm xúc vui buồn giận hờn bình thường."
"Lý Tu, tôi không bình thường."
Lý Tu lại hôn cậu, đôi môi khô ráp khẽ chạm vào môi Mạc Doãn. Cậu như một bức tượng, bất động, nhưng sự dịu dàng của Lý Tu khiến cậu dần hé môi đáp lại.
Họ ôm chặt lấy nhau.
Lý Tu nói khẽ: "Xin lỗi."
Mạc Doãn không hiểu y đang xin lỗi vì điều gì, chỉ cảm thấy nỗi buồn sâu thẳm trong lòng mình càng lúc càng dâng lên mãnh liệt, gần như không thể kiểm soát được hơi nóng rực nơi khóe mắt. Và cuối cùng, cậu cũng chẳng thể kiềm chế, nước mắt cứ thế rơi xuống, từng giọt từng giọt, khiến cậu thở dốc như thể linh hồn sắp thoát ra khỏi thân xác.
Cậu ôm chặt lấy Lý Tu, nước mắt thấm ướt vai áo y. Một lúc sau, cậu cảm nhận được vai mình cũng ướt đẫm.
Họ ngồi xuống, dựa lưng vào lan can đầy bụi bặm, nắm chặt tay nhau.
Có lẽ lúc này, bên ngoài đang vô cùng hỗn loạn.
Trong đầu Mạc Doãn chợt hiện lên hình ảnh người đàn ông nho nhã đang giận dữ hét vào điện thoại, Chung Gia Minh ôm lấy cái mũi đầy máu, lồm cồm bò dậy, giơ tay chỉ trỏ về phía camera giám sát, ra sức ra lệnh. Ở trường học, mọi thứ vẫn yên tĩnh, học sinh đang trong giờ tự học buổi tối, dì quản lý ký túc xá đang vừa cắn hạt dưa vừa xem phim.
Cả thế giới như hiện ra rõ ràng trước mắt cậu, nhưng tất cả những điều đó chẳng còn liên quan gì đến cậu nữa.
Mạc Doãn còn chưa kịp hiểu cảm giác kỳ lạ này là gì.
Lý Tu khẽ nói: "Tôi đã tích thuốc trong một thời gian dài."
Mạc Doãn quay sang nhìn y.
Lý Tu vẫn nhìn về phía trước, dù chỉ là góc nghiêng cũng thấy được nụ cười trên môi cậu ấy, "Ban đầu số thuốc đủ dùng, nhưng cậu ăn mất vài viên, giờ thì không đủ nữa."
Y quay sang nhìn Mạc Doãn, "Mạc Doãn, tôi thích cậu. Là cậu đã cứu tôi."
Mạc Doãn không biết mình có nên nói: "Tôi cũng thích cậu, và là cậu đã cứu tôi," hay không. Trong lòng cậu vẫn ngập tràn nỗi buồn khó hiểu. Cậu nhìn Lý Tu, chợt nhận ra trong mắt y cũng đầy nỗi buồn.
Trong đầu Mạc Doãn lại hiện lên một cảnh tượng kỳ lạ: vài người đàn ông đội mũ bảo hộ, miệng ngậm thuốc lá, đứng túm tụm nói chuyện.
"Chắc chắn không còn ai trong đó chứ?"
"Chắc rồi, bên kia đã ghi danh đầy đủ."
"Cái tòa nhà này thật khó xử lý, nhà có người tự sát mà vẫn không chịu dọn đi."
"Thôi im đi, làm cho xong nhanh lên, nếu mấy người kia nhận xong tiền mà quay lại thì phiền lắm."
"Tầng trệt kiểm tra kỹ rồi, không có ai, có cần lên trên xem lại không?"
"Lên làm gì? Chỗ này từng có người nhảy lầu, đáng sợ lắm. Mấy người lang thang cũng chẳng rảnh mà trèo lên đây. Làm nhanh đi."
Mạc Doãn không thể giải thích tại sao trong đầu mình lại bất ngờ tràn ngập những hình ảnh kỳ quặc như vậy. Cậu nhíu mày, nhắm chặt mắt lại, cảm thấy một cơn đau nhói buốt nơi thái dương, tai ù đi bởi âm thanh chói tai, cậu đưa tay ôm lấy đầu, cúi thấp xuống. Lý Tu ôm lấy cậu, giọng nói xa xăm vang lên bên tai: "Không sao đâu," bàn tay y đặt lên trán Mạc Doãn, hơi thở ấm áp phả lên má cậu.
"Rầm——"
Cảm giác cả thế giới sụp đổ ập đến, bụi mù cuộn lên quanh họ, tay Mạc Doãn bị hất ra, cậu rơi xuống, nhưng cảm giác đó chỉ kéo dài trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Không, đừng mà——
Cậu bừng tỉnh, mở to mắt.
Gương mặt Lý Tu ở rất gần, đang yên lặng nhìn cậu.
Dưới mái vòm của thế giới đang dần sụp đổ, hai luồng sức mạnh tinh thần—một đen, một trắng—quấn lấy nhau, chậm rãi tỏa ra từ hai cơ thể, đan xen thành một mạng lưới đen trắng lấp lánh, gắng gượng chống đỡ sự sụp đổ không thể tránh khỏi này. Mọi thứ như ngưng lại. Thành phố vẫn ồn ã với tham vọng và quyền lực, trường học nơi những học sinh đang vùi đầu vào sách vở, tất cả đều dừng lại trong khoảnh khắc bất động.
"Cậu là ai?" Mạc Doãn lên tiếng.
"Lý Tu." Người đối diện khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười đó tuyệt đối không thể thuộc về Lý Tu, cũng như vẻ mặt bình thản đến siêu thoát của Mạc Doãn lúc này chẳng thể nào thuộc về cậu học sinh trung học Mạc Doãn.
Y cười, nụ cười nhẹ nhõm xen lẫn sự day dứt: "Xin lỗi."
Khoảnh khắc tiếp theo, cảm giác mất trọng lực ập đến lần nữa.
Gần như theo phản xạ, Mạc Doãn đưa tay túm chặt cổ áo "Lý Tu". Cậu đã nhớ ra tất cả! Trong khoảnh khắc thế giới sắp vỡ vụn, cuối cùng cậu cũng nhớ ra mình là Mạc Doãn, một Người Tự Nhiên, chứ không phải cậu học sinh trung học Mạc Doãn. Và người trước mặt cậu, chắc chắn không thể nào là cậu học sinh Lý Tu!
Dòng suy nghĩ hỗn loạn tràn ngập trong đầu. Mạc Doãn nghiến chặt răng, cố gắng chống lại sự giằng xé của sức mạnh tinh thần để hỏi bằng được:
"Rốt cuộc anh là ai? Là Người Tự Nhiên? Hay một thứ quái vật nào khác?"
"Lý Tu" vẫn chỉ mỉm cười, như thể đang lưu luyến điều gì đó, rồi khẽ chạm vào tai Mạc Doãn như một lời tạm biệt.
Trong thế giới đang bùng nổ, y thì thầm: "Em thắng rồi. Lần nào, em cũng thắng."
"Đừng quay lại nữa."
Hết Quyển 4 - Chuẩn bị qua Quyển 5 : Vương Bất Kiến Vương
Tèng tenggg ~~
14/O2/2O25
Thời gian đối đầu không kéo dài lâu, Mạc Doãn để ý thấy người đứng đầu khẽ nói gì đó với người ở đầu bên kia tai nghe, vừa nói vừa gật đầu. Vài người trong nhóm trao đổi ánh mắt, rồi dừng bước tiến về phía hai người, vờ như không có chuyện gì, lặng lẽ đi xuống khỏi cầu vượt, bước chân vội vã chẳng khác gì những người đang gấp rút đuổi theo chuyến tàu điện ngầm.
Đợi đến khi bóng họ hoàn toàn biến mất dưới chân cầu, chiếc xe bệnh viện tâm thần dưới đó cũng nhanh chóng rời đi.
Mạc Doãn buông tay khỏi cánh tay Lý Tu, quay lại bám lấy lan can cầu, nhìn theo ánh đèn xanh nhấp nháy xa dần.
"Ở lại thêm chút nữa nhé."
Mạc Doãn quay sang nhìn Lý Tu bên cạnh. Tính ra, cậu chỉ mới xa Lý Tu vài ngày, nhưng không hiểu sao, dáng vẻ của Lý Tu trong mắt cậu dường như đã khác đi.
Cậu vươn tay chạm nhẹ lên trán Lý Tu.
Trán y bị trầy, vết máu khô khẽ ẩn dưới lớp tóc đen, chạm vào có chút sần sùi.
Mạc Doãn không hỏi, Lý Tu cũng không nói.
Ngón tay Mạc Doãn khẽ vuốt vài lần, Lý Tu liền nắm lấy tay cậu.
Trời đã tối hẳn, đèn đường dưới chân cầu sáng lên.
"Đói không?" Lý Tu hỏi.
Mạc Doãn lắc đầu: "Còn cậu?"
Lý Tu cũng lắc đầu.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Mạc Doãn hỏi tiếp.
Lý Tu mỉm cười, đáp: "Không biết nữa."
Trong khung cảnh hỗn loạn này, nụ cười bất ngờ của Mạc Doãn dường như là một phản ứng đầy cảm hứng, một nụ cười tự nhiên và vui vẻ hơn bất kỳ lần nào trước đây.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt sáng bừng. Họ cứ cười như thế, cho đến khi Lý Tu cúi đầu, trán chạm vào trán Mạc Doãn. Không hiểu sao, Mạc Doãn lại thấy một nỗi buồn len lỏi trong tim. Không phải do Lý Tu mang lại, mà là một nỗi buồn vốn ngủ yên sâu trong lòng cậu, đột ngột trào dâng trong đêm nay.
"Chắc chúng ta chỉ còn một đêm nay thôi," Lý Tu khẽ nói.
Mạc Doãn hiểu ý y.
Cậu đã phá hỏng kế hoạch của Chung Tắc Dung.
Lý Tu cũng phá hỏng kế hoạch của cha mình.
Hai phe chắc chắn sẽ không ngủ yên đêm nay, họ sẽ tung toàn bộ sức lực để xâu xé nhau. Trong khoảnh khắc gay cấn này, hai kẻ "ngoài luồng" như họ cuối cùng cũng có được chút tự do ngắn ngủi.
Có lẽ khi trời sáng, Lý Tu sẽ bị người cha giận dữ đưa đi, còn Mạc Doãn sẽ phải đối mặt với màn tính sổ sau cơn giận của cha con nhà họ Chung.
Không ai biết trước, tương lai mờ mịt khó lường. Chỉ có đêm nay, họ vẫn còn là những kẻ tự do.
Mạc Doãn đột nhiên ôm chầm lấy Lý Tu, y cũng giơ tay ôm chặt lấy cậu.
"Mạc Doãn, tôi luôn nhớ cậu," Lý Tu khẽ nói.
Cánh tay Lý Tu siết chặt hơn một chút. "Xin lỗi," y thì thầm.
Mạc Doãn ngạc nhiên: "Xin lỗi? Xin lỗi vì điều gì?"
"Vì tất cả."
Mạc Doãn chưa kịp hiểu, liền nghiêng đầu nhìn Lý Tu.
Lý Tu cũng hơi nghiêng mặt, làn gió đêm khẽ thổi bay tóc mái, đôi mắt y dường như ánh lên tia sáng ướt át.
Mạc Doãn khẽ nói: "Không sao đâu."
Cậu chẳng cần biết Lý Tu đang xin lỗi về điều gì, chỉ cần là y, chỉ cần là người cậu yêu, thì mọi thứ đều có thể tha thứ.
Lý Tu khẽ cười: "Cảm ơn cậu."
Đêm nay, họ nên đi đâu đây?
Về trường sao?
Trong một đêm tự do như thế này, về trường học dường như hơi lãng phí. Ai biết được ngày mai sẽ ra sao chứ?
Mạc Doãn và Lý Tu nhìn nhau, khẽ cười:
"Hay là," Mạc Doãn nói, "tôi đưa cậu về nhà nhé."
Hai người đi xuống tàu điện ngầm ngay dưới cầu vượt, cùng nhau lên tàu, rồi lại đổi sang xe buýt. Hai tiếng sau, Lý Tu đến một nơi hoàn toàn xa lạ với cậu.
Con hẻm nhỏ hẹp, mặt đất ẩm ướt, Mạc Doãn nắm tay Lý Tu dẫn vào trong. Cậu chỉ về tòa nhà loang lổ phía trước, nói: "Nhà tôi ở đó."
Trên bức tường ngoài của tòa nhà có một chữ "PHÁ DỠ" to đùng.
Dù vậy, dường như vẫn còn một vài hộ gia đình sinh sống ở đây. Ngẩng đầu lên, Mạc Doãn thấy quần áo phơi trên ban công, có bộ quên chưa thu vào buổi tối, hoặc có lẽ là bận rộn bên ngoài, chưa kịp về.
Mạc Doãn dắt Lý Tu đi lên.
Cầu thang bê tông phủ đầy bụi, mỗi bước chân đều làm bụi bay lên mờ mịt.
Hành lang tối om không có đèn, họ cũng chẳng lấy điện thoại ra soi, cứ thế men theo bóng tối mà đi.
Con đường này, Mạc Doãn đã đi không biết bao nhiêu lần hồi nhỏ. Mùi hương, nhiệt độ nơi đây dường như vẫn khắc sâu trong ký ức của cậu, vừa như xa cách ngàn đời, lại như mới chỉ ngày hôm qua.
Họ dừng lại ở tầng mười một.
Cũng là tầng cao nhất của tòa nhà này.
Cánh cửa đồng xanh loang lổ vết gỉ, đầy mạng nhện. Mắt đã quen với bóng tối, Mạc Doãn vươn tay chạm nhẹ vào cửa, cánh cửa khẽ kêu "kẽo kẹt" một tiếng.
Mạc Doãn quay đầu lại, trong bóng tối, đôi mắt cậu lấp lánh ánh sáng: "Cậu sợ không?"
Lý Tu trả lời bằng cách bước lên kéo cửa ra.
"Đây không còn là nhà tôi nữa. Hai năm trước, nơi này bị lên kế hoạch giải tỏa, nên bọn tôi đã dọn đi."
"Không biết có thể coi đây là nhà của tôi không, nhưng dù sao tôi cũng sinh ra ở đây, sống hơn mười năm, chắc tính là nhà nhỉ."
Ngôi nhà hiển nhiên đã lâu không có người ở.
Nhà đầu tư sau khi trúng thầu dường như đã quên mất nơi này. Những tòa nhà xung quanh đều đã bị tháo dỡ, chỉ còn lại đống đổ nát, duy nhất tòa nhà này vẫn đứng lặng lẽ nơi rìa thành phố.
Trong căn phòng chưa đến sáu mươi mét vuông trống huơ trống hoác, chẳng còn lại gì ngoài bụi bặm và bóng tối.
Cửa sổ bếp không biết vỡ từ bao giờ, gió thổi tạo luồng đối lưu với cánh cửa mở, khiến bụi bay mù mịt khắp nơi. Mạc Doãn nắm tay Lý Tu bước ra ban công.
Bầu trời bên ngoài đầy sao sáng, cuối cùng cũng có thể nhìn rõ gương mặt nhau.
Tâm trạng Mạc Doãn dường như rất tốt, Lý Tu cũng mỉm cười.
"Chỗ này cũng không tệ nhỉ?" Mạc Doãn hỏi.
Lý Tu gật đầu: "Ừ, khá ổn đấy."
Mạc Doãn tựa lưng vào ban công, tay chỉ vào trong phòng.
Bên trong vẫn tối đen như mực, ánh sao yếu ớt chỉ đủ chiếu lên ban công.
"Ở đây từng có một cái sofa, tôi mua từ chợ đồ cũ. À không, tất cả đồ trong nhà tôi đều là đồ cũ mua về. Trước sofa là một bàn trà kính, trên bàn trải khăn, nhà tôi không có tivi, âm thanh và hình ảnh từ tivi rất dễ kích thích người bị bệnh tâm thần. Mẹ tôi cũng là một bệnh nhân tâm thần, tôi từng nói với cậu chưa nhỉ?"
Mạc Doãn quay sang nhìn Lý Tu.
Khuôn mặt Lý Tu dưới ánh sao thật đẹp: "Giờ cậu vừa nói rồi."
Mạc Doãn cười khẽ, cúi đầu, nói: "Ồ, đúng rồi, tôi thường dùng chuyện này để dọa người ta đấy."
"Cậu có sợ không?" Mạc Doãn hỏi.
Lý Tu đáp: "Không sợ."
"Cậu đúng là không nên sợ," Mạc Doãn nhìn cậu, "Tôi luôn cảm thấy tinh thần cậu cũng có chút vấn đề."
Lý Tu bật cười, mím môi, khóe miệng cong lên, gật gù: "Thật ra tôi cũng nghĩ vậy."
Mạc Doãn "chậc" một tiếng, cúi đầu, đan hai tay vào nhau, ngón tay khẽ chạm, "Thật ra tôi luôn rất sợ, sợ mình sẽ trở nên không bình thường. Bệnh tâm thần có tỷ lệ di truyền cao, hơn nữa tôi biết..." Cậu ngừng lại một lúc, rồi cười khẽ: "Tôi đúng là cũng hơi bất thường thật."
Lý Tu không an ủi cậu rằng cậu không bị di truyền, mà nói: "Không bình thường cũng chẳng sao cả."
Mạc Doãn bật cười: "Câu này, từ miệng một người vốn đã không bình thường như cậu, nghe chả thuyết phục gì cả." Cậu ngẩng đầu nhìn Lý Tu: "Nhưng giờ, tôi thấy cậu nói đúng."
Lý Tu lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt làm Mạc Doãn cảm thấy một loại cảm xúc khác lạ. Cậu khẽ nghiêng mặt lại gần, Lý Tu cũng từ từ tiến tới, nhẹ nhàng nắm lấy vai Mạc Doãn, đặt một nụ hôn lên môi cậu.
Mạc Doãn không hiểu sao, trong lòng lại trào dâng một nỗi buồn khó tả.
Mắt cậu nóng lên.
Cậu cố ép bản thân không được khóc, rồi nói: "Nhưng mà, có lẽ tôi còn bất thường hơn cậu tưởng."
"Ngay tại đây."
Giọng Mạc Doãn rất bình thản: "Mẹ tôi nhảy xuống từ chỗ này."
"Hôm đó, Mạc Học Dân ra ngoài làm việc vặt, chỉ còn lại tôi và mẹ ở nhà. Bình thường, khi mẹ phát bệnh chỉ đập phá đồ đạc hoặc đánh người thôi. Nhưng hôm đó, mẹ đập vỡ tất cả những gì có thể, dưới đất toàn là mảnh vỡ, rồi mẹ mệt quá, ngồi bệt xuống đất khóc. Tiếng khóc của mẹ giống như tiếng gào thét của một con thú hoang vậy. Tôi nhìn mẹ, tớ nghĩ, mẹ chắc là thật sự rất đau khổ."
"Sau đó, đột nhiên mẹ ngừng khóc."
"Mẹ đi ra đây."
Mạc Doãn dậm chân xuống sàn: "Chính là chỗ này."
Theo bản năng, cậu cũng bước theo mẹ ra ban công.
Mẹ ngồi lên thành ban công, quay đầu nhìn cậu.
Trong vài phút dài đằng đẵng, cậu chẳng nói một lời, cũng không đưa tay kéo bà lại. Giữa hai người chỉ có sự im lặng trĩu nặng vang vọng. Đó là người mẹ dịu dàng và lặng lẽ nhất mà cậu từng biết.
Rồi bà khẽ mỉm cười với cậu, và nhảy xuống từ tầng cao.
Cậu nằm rạp người trên lan can nhìn xuống dưới. Giữa những tiếng thét kinh hoàng, Mạc Học Dân run rẩy quỳ sụp dưới đất, ngước lên và thấy một bóng người vẫn đang đứng trên ban công.
"Chẳng hiểu sao tôi lại không thấy áy náy chút nào." Mạc Doãn lạnh nhạt nói, "Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhớ lại ngày hôm đó. Cậu biết tôi nghĩ gì không?"
Mạc Doãn nhìn Lý Tu, cũng khẽ cười, "Nếu hôm đó bà ấy không nhảy xuống, biết đâu tôi thật sự sẽ làm như Mạc Học Dân nói, đẩy bà xuống."
"Việc tôi đưa Mạc Học Dân vào bệnh viện tâm thần, ngoài chuyện muốn sống cuộc đời của riêng mình, lý do lớn hơn là... tôi sợ một ngày nào đó, tôi sẽ không kiềm được mà đẩy ông ta xuống từ nơi này."
"Tôi sẽ không rơi một giọt nước mắt nào cả."
"Tôi không có những cảm xúc vui buồn giận hờn bình thường."
"Lý Tu, tôi không bình thường."
Lý Tu lại hôn cậu, đôi môi khô ráp khẽ chạm vào môi Mạc Doãn. Cậu như một bức tượng, bất động, nhưng sự dịu dàng của Lý Tu khiến cậu dần hé môi đáp lại.
Họ ôm chặt lấy nhau.
Lý Tu nói khẽ: "Xin lỗi."
Mạc Doãn không hiểu y đang xin lỗi vì điều gì, chỉ cảm thấy nỗi buồn sâu thẳm trong lòng mình càng lúc càng dâng lên mãnh liệt, gần như không thể kiểm soát được hơi nóng rực nơi khóe mắt. Và cuối cùng, cậu cũng chẳng thể kiềm chế, nước mắt cứ thế rơi xuống, từng giọt từng giọt, khiến cậu thở dốc như thể linh hồn sắp thoát ra khỏi thân xác.
Cậu ôm chặt lấy Lý Tu, nước mắt thấm ướt vai áo y. Một lúc sau, cậu cảm nhận được vai mình cũng ướt đẫm.
Họ ngồi xuống, dựa lưng vào lan can đầy bụi bặm, nắm chặt tay nhau.
Có lẽ lúc này, bên ngoài đang vô cùng hỗn loạn.
Trong đầu Mạc Doãn chợt hiện lên hình ảnh người đàn ông nho nhã đang giận dữ hét vào điện thoại, Chung Gia Minh ôm lấy cái mũi đầy máu, lồm cồm bò dậy, giơ tay chỉ trỏ về phía camera giám sát, ra sức ra lệnh. Ở trường học, mọi thứ vẫn yên tĩnh, học sinh đang trong giờ tự học buổi tối, dì quản lý ký túc xá đang vừa cắn hạt dưa vừa xem phim.
Cả thế giới như hiện ra rõ ràng trước mắt cậu, nhưng tất cả những điều đó chẳng còn liên quan gì đến cậu nữa.
Mạc Doãn còn chưa kịp hiểu cảm giác kỳ lạ này là gì.
Lý Tu khẽ nói: "Tôi đã tích thuốc trong một thời gian dài."
Mạc Doãn quay sang nhìn y.
Lý Tu vẫn nhìn về phía trước, dù chỉ là góc nghiêng cũng thấy được nụ cười trên môi cậu ấy, "Ban đầu số thuốc đủ dùng, nhưng cậu ăn mất vài viên, giờ thì không đủ nữa."
Y quay sang nhìn Mạc Doãn, "Mạc Doãn, tôi thích cậu. Là cậu đã cứu tôi."
Mạc Doãn không biết mình có nên nói: "Tôi cũng thích cậu, và là cậu đã cứu tôi," hay không. Trong lòng cậu vẫn ngập tràn nỗi buồn khó hiểu. Cậu nhìn Lý Tu, chợt nhận ra trong mắt y cũng đầy nỗi buồn.
Trong đầu Mạc Doãn lại hiện lên một cảnh tượng kỳ lạ: vài người đàn ông đội mũ bảo hộ, miệng ngậm thuốc lá, đứng túm tụm nói chuyện.
"Chắc chắn không còn ai trong đó chứ?"
"Chắc rồi, bên kia đã ghi danh đầy đủ."
"Cái tòa nhà này thật khó xử lý, nhà có người tự sát mà vẫn không chịu dọn đi."
"Thôi im đi, làm cho xong nhanh lên, nếu mấy người kia nhận xong tiền mà quay lại thì phiền lắm."
"Tầng trệt kiểm tra kỹ rồi, không có ai, có cần lên trên xem lại không?"
"Lên làm gì? Chỗ này từng có người nhảy lầu, đáng sợ lắm. Mấy người lang thang cũng chẳng rảnh mà trèo lên đây. Làm nhanh đi."
Mạc Doãn không thể giải thích tại sao trong đầu mình lại bất ngờ tràn ngập những hình ảnh kỳ quặc như vậy. Cậu nhíu mày, nhắm chặt mắt lại, cảm thấy một cơn đau nhói buốt nơi thái dương, tai ù đi bởi âm thanh chói tai, cậu đưa tay ôm lấy đầu, cúi thấp xuống. Lý Tu ôm lấy cậu, giọng nói xa xăm vang lên bên tai: "Không sao đâu," bàn tay y đặt lên trán Mạc Doãn, hơi thở ấm áp phả lên má cậu.
"Rầm——"
Cảm giác cả thế giới sụp đổ ập đến, bụi mù cuộn lên quanh họ, tay Mạc Doãn bị hất ra, cậu rơi xuống, nhưng cảm giác đó chỉ kéo dài trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Không, đừng mà——
Cậu bừng tỉnh, mở to mắt.
Gương mặt Lý Tu ở rất gần, đang yên lặng nhìn cậu.
Dưới mái vòm của thế giới đang dần sụp đổ, hai luồng sức mạnh tinh thần—một đen, một trắng—quấn lấy nhau, chậm rãi tỏa ra từ hai cơ thể, đan xen thành một mạng lưới đen trắng lấp lánh, gắng gượng chống đỡ sự sụp đổ không thể tránh khỏi này. Mọi thứ như ngưng lại. Thành phố vẫn ồn ã với tham vọng và quyền lực, trường học nơi những học sinh đang vùi đầu vào sách vở, tất cả đều dừng lại trong khoảnh khắc bất động.
"Cậu là ai?" Mạc Doãn lên tiếng.
"Lý Tu." Người đối diện khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười đó tuyệt đối không thể thuộc về Lý Tu, cũng như vẻ mặt bình thản đến siêu thoát của Mạc Doãn lúc này chẳng thể nào thuộc về cậu học sinh trung học Mạc Doãn.
Y cười, nụ cười nhẹ nhõm xen lẫn sự day dứt: "Xin lỗi."
Khoảnh khắc tiếp theo, cảm giác mất trọng lực ập đến lần nữa.
Gần như theo phản xạ, Mạc Doãn đưa tay túm chặt cổ áo "Lý Tu". Cậu đã nhớ ra tất cả! Trong khoảnh khắc thế giới sắp vỡ vụn, cuối cùng cậu cũng nhớ ra mình là Mạc Doãn, một Người Tự Nhiên, chứ không phải cậu học sinh trung học Mạc Doãn. Và người trước mặt cậu, chắc chắn không thể nào là cậu học sinh Lý Tu!
Dòng suy nghĩ hỗn loạn tràn ngập trong đầu. Mạc Doãn nghiến chặt răng, cố gắng chống lại sự giằng xé của sức mạnh tinh thần để hỏi bằng được:
"Rốt cuộc anh là ai? Là Người Tự Nhiên? Hay một thứ quái vật nào khác?"
"Lý Tu" vẫn chỉ mỉm cười, như thể đang lưu luyến điều gì đó, rồi khẽ chạm vào tai Mạc Doãn như một lời tạm biệt.
Trong thế giới đang bùng nổ, y thì thầm: "Em thắng rồi. Lần nào, em cũng thắng."
"Đừng quay lại nữa."
Hết Quyển 4 - Chuẩn bị qua Quyển 5 : Vương Bất Kiến Vương
Tèng tenggg ~~
14/O2/2O25
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro