Ngày Gió Ngừng Thổi

Chương 9

Cưu Sâm

2025-03-31 08:00:18

Anh vốn không hiểu rõ quá khứ của cô, chỉ biết rằng mỗi lần nhắc đến người thân, mắt cô luôn hoe đỏ.

 

Anh nhớ hai người từng trải qua rất nhiều khổ sở khi anh mới từ mặt gia đình.

 

Có lần anh vội bắt chuyến tàu cuối để đi gặp khách, bị ngã trầy cả đầu gối. Da thịt dính vào lớp quần rách, tối về cởi ra đau điếng.

 

Tô Lê vừa giúp anh bôi povidone vừa càu nhàu anh bất cẩn.

 

Anh thì trốn tránh, bảo: “Anh không đau đâu, đừng càm ràm nữa.”

 

Thế là cô bôi càng mạnh tay. Cồn sát trùng chạm vào vết thương, Giang Trì hét toáng lên.

 

Rõ ràng là anh đau, thế nhưng nước mắt lại rơi trên gương mặt Tô Lê.

 

“Này, đừng khóc nữa. Anh đùa đấy, thật sự không đau mà.”

 

Nhưng cô cứ khóc mãi.

 

Một cô gái nhỏ bé, gầy guộc, vậy mà có thể khóc ra nhiều nước mắt đến thế.

 

Cô lau nước mắt, ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe:

 

“Giang Trì, anh còn nhà, anh về đi. Đừng ở lại với em nữa.”

 

“Anh không về. Bọn họ không cần anh.”

 

“Làm gì có cha mẹ nào không yêu con. Chỉ là lúc tức giận mới nói thế thôi.”

 

Cô rõ ràng có bố mẹ tệ bạc như vậy nhưng vẫn nói ra lời tha thứ dễ dàng đến thế.

 

“Không được. Bọn họ không cần anh, thì anh cũng không cần bọn họ.” Anh cố chấp. “Em mà còn đuổi anh đi, anh sẽ giận thật đấy.”

 

Cô ngẩn người rồi bật cười.

 

Giữa nước mắt và nụ cười của con gái, ranh giới sao lại mong manh đến thế? Đôi lúc chính anh cũng chẳng hiểu nổi.

 

Nhưng đôi mắt đỏ hoe khi cô cười ấy thật sự rất đáng yêu.

 

Đó là năm họ 26 tuổi, trẻ trung, cố chấp. Anh quả thật đã không về nhà một lần nào.

 

Sau này, công ty dần ổn định.

 

“Anh mua ít quà rồi về nhà xin lỗi mẹ đi. Dì chắc cũng nhớ anh lắm.”

 

Tô Lê đã nói như vậy.

 

Cô chưa từng cảm nhận được tình thân nhưng lại dễ mềm lòng, dễ tha thứ cho người khác, dù người ta có nói những lời quá đáng đến nhường nào.

 

“Làm mẹ thì ai cũng khổ. Mười tháng mang nặng đẻ đau, nuôi anh khôn lớn rồi, đừng làm mẹ buồn.”

 

Chưa kịp cảm động xong, cô lại hừ mũi, phụng phịu nói thêm:

 

“Nhưng em thì không thèm gặp mẹ anh đâu.”

 

…Cũng biết ghi thù lâu phết.

 

Đầu thu mười tháng, gió đêm và hồi ức như những lưỡi d.a.o bén ngót, lần lượt cắt từng lớp nơi trái tim.

 

Trước mắt Giang Trì nhòe dần vì sương mắt.

 

Anh run tay bật lửa, nhưng chẳng sao thấy rõ được gì.

 

Cổ họng và n.g.ự.c như có một quả đá ngàn cân đè chặt, khó thở, nuốt không xuống, phun ra cũng chẳng xong.

 

Anh đã làm những chuyện khốn nạn gì thế này…

 

Đợi anh tìm được em, anh sẽ mua cho em một con mèo.

 

Sau đó, dù em có đồng ý hay không, anh cũng sẽ bế em đến Cục Dân Chính.

 

Rồi anh sẽ không bao giờ để em phải rửa bát nữa, không chơi oẳn tù tì xem ai nấu cơm. 

 

Cả đời, anh làm hết.

 

Giang Trì quỳ xuống trước ngôi mộ đất nhỏ, giọng nghẹn ngào:

 

“Bà… cháu xin lỗi. Cháu không chăm sóc tốt cho Tô Lê.”

 

“Cô ấy giận cháu rồi.”

 

“Cháu không biết… cô ấy còn tha thứ cho cháu không nữa.”

 

“Bà phù hộ cháu… tìm được cô ấy… được không ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

12

 

Cuối cùng, hành trình của Tô Lê dừng lại ở nơi này.

 

Cô không đặt vé xe nữa, cũng không thuê thêm bất kỳ phòng trọ nào.

 

Giang Trì đã đăng bài trên trang cá nhân, thậm chí còn viết lên cả Weibo.

 

Người giúp anh lần ra manh mối lại là giáo viên cố vấn năm xưa.

 

“Tôi nghe sinh viên nói… có người từng thấy Tô Lê.”

 

“Ở trong trường học.”

 

Cô trở về thành phố nơi họ từng học đại học.

 

“Nếu không thấy bài viết trên trang cá nhân của cậu, tôi còn tưởng hai người đã kết hôn rồi đấy.”

 

“Năm đó chuyện tình cảm của hai người nổi tiếng khắp trường, ai chẳng biết.”

 

Chưa kịp tới trường tìm thì tin dữ từ bệnh viện đã đến.

 

Những dòng tin nhắn ấy ập đến như thủy triều, dữ dội và không thể ngăn cản.

 

Bi thương không bao giờ báo trước.

 

Nó chỉ cần một giây để quật ngã cả thế giới của một người.

 

“Cô ấy mang theo cả giấy đăng ký hiến tạng bên mình.”

 

“Tiếc quá… còn trẻ như vậy…”

 

Người đến người đi, bệnh viện lúc nào cũng vội vã. Ở đây, nước mắt và tiếng khóc chưa bao giờ là điều hiếm thấy.

 

Ở nơi này, đến cả thần linh cũng đã quá quen với sinh ly tử biệt, lặng lẽ bước ngang mà chẳng buồn ngoái nhìn nhân gian.

 

Anh đã chạy theo cô, nhưng mãi mãi chậm hơn một bước.

 

Tô Lê chắc hẳn đã rất ghét anh.

 

Vậy nên, cô không để lại cho anh bất cứ thứ gì.

 

“Anh là gì của bệnh nhân?”

 

“Tôi là bạn trai cô ấy…”

 

“Theo quy định, anh không phải người thân. Những thứ này không thể trao cho anh.”

 

“Tôi xin chị…”

 

Giang Trì nắm c.h.ặ.t t.a.y áo nữ y tá, rồi bất ngờ quỳ sụp xuống sàn.

 

Cô y tá ôm hộp đựng di vật, vẻ mặt khó xử:

 

“Tôi xin chị…”

 

“Tôi thật sự không biết phải làm gì bây giờ…”

 

Người đi ngang bắt đầu dừng lại, ánh mắt hiếu kỳ đổ dồn.

 

“Anh đừng như vậy… tôi cũng khó xử lắm. Di vật này phải giao cho công an, để người nhà tới nhận.”

 

“Nếu không có người nhà thì sao?”

 

“Thì sẽ bị tiêu hủy. Dù thế nào cũng không thể giao bừa cho người khác.”

 

Trương Dương vội kéo Giang Trì đứng lên, vừa xin lỗi cô y tá, vừa khuyên nhủ:

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

“Đừng làm khó người ta. Họ cũng chỉ là đang làm công việc của mình thôi.”

 

“Chắc cũng chẳng có gì giá trị đâu. Để tôi nhờ người quen ở đồn cảnh sát xem có cách nào giải quyết không.”

 

“Nếu ông còn làm loạn thì tôi cũng chịu đấy…”

 

Trương Dương vừa dụ vừa dỗ, cuối cùng cũng đưa được Giang Trì ra khỏi bệnh viện.

 

“Ăn chút gì đi, được không? Ông không ăn, tôi nhìn không nổi nữa…”

 

“Chúng ta đến chỗ cũ kia ăn đi.”

 

Hai ngày rồi Giang Trì chưa ăn gì. Giờ chịu mở lời, Trương Dương mừng như bắt được vàng.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Gió Ngừng Thổi

Số ký tự: 0