Ngày Gió Ngừng Thổi

Chương 10

Cưu Sâm

2025-03-31 08:00:18

Xe dừng trước cổng trường đại học.

 

Quán mì bò năm xưa vẫn còn mở.

 

Hai vợ chồng chủ quán giờ đã có một cặp sinh đôi, đang đùa giỡn dưới ánh nắng mặt trời.

 

“A, Giang Trì hả?”  Bà chủ quán nhận ra anh, vui mừng gọi. “Lê Lê đâu? Không đi cùng cậu sao?”

 



 

Tô mì bò và bánh nóng hổi được bê lên bàn.

 

Trương Dương biết, vết thương năm xưa Giang Trì bị vì món mì bò đến giờ vẫn chưa lành.

 

Bởi vì Giang Trì ăn rất máy móc.

 

Cơn buồn nôn trào lên, anh chỉ biết cố nuốt xuống, ép mình phải ăn hết.

 

Trương Dương vài lần ngập ngừng muốn nói nhưng rồi lại thôi.

 

Anh chỉ biết nhíu mày nhìn Giang Trì ăn sạch sẽ.

 

Ăn xong, Giang Trì cúi đầu, im lặng không nói gì.

 

Trương Dương không nhìn thấy rõ gương mặt anh, chỉ thấy từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống bát mì trống rỗng.

 

Anh cúi đầu thật thấp, giọng nghẹn ngào, đứt quãng không thành tiếng:

 

“Tôi… thật sự muốn cưới cô ấy…”

 

“Chỉ là tôi không biết… liệu Lê Lê còn muốn gả cho tôi hay không…”

 

“Giờ thì… tôi mãi mãi… không thể biết được nữa…”

 

13

 

Trương Dương giúp Giang Trì lấy điện thoại của Tô Lê về.

 

Mật khẩu là sinh nhật anh. Anh biết.

 

Việc đầu tiên là mở WeChat. Tin nhắn đầu tiên hiện ra là tin anh gửi:

 

[Lê Lê, em đừng giận nữa. Chờ em về, mình cùng đi mua mèo, được không?]

 

Kéo lên là mấy tin nhắn không được đánh dấu chưa đọc — tức là, cô đã xem hết.

 

[Lê Lê, đừng ngốc mà. Em thấy tin nhắn thì gọi lại cho anh được không?]

 

[Lê Lê, anh sai rồi. Em để ý đến anh một chút được không?]

 

[Tô Lê, em đừng vô lý nữa được không?]

 

[Em có từng nghĩ đến cảm giác của anh khi phải xử lý dư luận trong công ty không?]

 

[Anh đang về nhà.]

 

Tất cả những tin nhắn đó — cô đều đã đọc.

 

Trong danh bạ có lưu một người tên ‘Bác sĩ An’.

 

Tin nhắn đầu tiên:

 

[Bác sĩ An, xin lỗi vì lại làm phiền chị.]

 

[Thật sự… em không còn ai để nói chuyện cùng.]

 

Nửa tiếng sau, cô nhắn tiếp:

 

[Bác sĩ ơi, em sợ lắm. Em không muốn chết.]

 

Có lẽ khi ấy bác sĩ đang ngủ, nên không trả lời.

 

Sau đó, là một khoảng im lặng dài thật dài.

 

Cô không nhắn thêm nữa.

 

Là đêm hôm hai người đi ăn lẩu. 3 giờ sáng, khi đó Giang Trì đang nằm bên cạnh cô, ngủ say.

 

Cô thà nhắn tin với một bác sĩ chỉ gặp vài lần chứ không muốn đánh thức anh.

 

Cô đã tuyệt vọng đến nhường nào?

 

[Bác sĩ, nếu không thấy đau, có phải bệnh chưa nghiêm trọng không ạ?]

 

[Không hẳn. Không đau cũng có thể là giai đoạn muộn, phản ứng của cơ thể mỗi người mỗi khác.]

 

[Vậy ạ… Em cảm ơn bác sĩ.]

 

Giang Trì ngồi bệt dưới đất, ngây người, lần lượt mở từng ứng dụng cô đã dùng.

 

Trên Taobao, cô từng tìm quần áo trẻ con, đồ nam mùa đông, cùng mẫu voan trùm đầu cô dâu.

 

Trên công cụ tìm kiếm, cô từng tra: 

 

Mang thai khi đang bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

 

Ung thư dạ dày sống được bao lâu.

 

Cô xin gia nhập nhóm nhật ký ung thư trên Douban. Quản trị viên chỉ vừa mới đồng ý hôm qua.

 

Cô còn bật định vị ở khu vực gần trường đại học, tìm vài chỗ trọ nhỏ để thuê.

 

Giang Trì bỗng nhớ lại câu cô nói hôm đó:

 

“Giang Trì… em thật sự rất muốn trở lại những ngày trước kia…”

 

Cô muốn quay lại quá khứ, bởi vì những năm tháng đó… cô đã từng có một Giang Trì rất khác.

 

Giang Trì năm đó sẵn sàng ăn mì bò suốt một năm chỉ để theo đuổi cô;

 

Là người luôn ở bên cô khi cô khổ sở nhất, không chút do dự;

 

Là người dù tay trắng cũng kiên định ôm cô vào lòng mà nói:

 

“Anh sẽ cho em một gia đình.”

 

“Không cần phải chạy khắp nơi tìm nhà nữa. Sẽ không ai đuổi chúng ta đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Anh còn nhớ cái ngày Tô Lê gật đầu đồng ý.

 

Hôm đó anh đứng chờ dưới ký túc xá của cô. Dự báo thời tiết phát cảnh báo có gió mạnh, gió thổi loạn đến mức làm anh chao đảo suýt ngã.

 

Đó là lần thứ chín anh tỏ tình.

 

Anh nghĩ cô sẽ lại từ chối như tám lần trước.

 

Nhưng Tô Lê hôm đó đỏ mặt… rồi gật đầu.

 

Luồng gió bốn phương tám hướng như bỗng bị chặn lại, cả thế giới đột nhiên trở nên tĩnh lặng.

 

Giang Trì ngày đó không giống Giang Trì của hiện tại.

 

Giang Trì của hiện tại nói yêu cô…

 

…nhưng cứ luôn để cô phải chờ mãi.

 

14

 

Người thực sự muốn rời đi sẽ không nói lời tạm biệt.

 

Cô ấy chỉ chọn một buổi chiều nắng nhẹ, khoác chiếc áo khoác quen thuộc nhất, mở cửa rời đi và không bao giờ quay trở lại.

 

Giang Trì bắt đầu mất ngủ.

 

Có lúc chính anh cũng không biết mình đang thức hay đang mơ.

 

Bác sĩ Ngô ở khoa thần kinh không chịu kê cho anh quá nhiều thuốc an thần.

 

Chỉ cho nửa viên mỗi lần, dứt khoát không nhiều hơn.

 

Trương Dương nghĩ Giang Trì điên rồi, bởi vì anh bắt đầu đổ tiền ra tìm cái gọi là ‘thầy gọi hồn’.

 

Dĩ nhiên, phần lớn chỉ là lừa đảo, nói ra toàn những lời bịa đặt.

 

Nghe nhiều đến mức Trương Dương cũng không thể chịu nổi.

 

Nào là Lê Lê đã tha thứ cho anh, Lê Lê đồng ý lấy anh, Lê Lê chưa bao giờ thật sự ghét bỏ anh…

 

Giang Trì lại hết sức chăm chú lắng nghe, khi nghe đến đoạn Lê Lê đồng ý lấy mình, anh còn mỉm cười dịu dàng:

 

“Vậy… làm phiền ngài bảo cô ấy từ từ đợi tôi với.”

 

Anh thường xuyên có ảo giác rằng Lê Lê vẫn còn ở đây.

 

Nước nóng vẫn còn chảy, lưỡi d.a.o vẫn sắc bén.

 

Dầu gội của cô vẫn chưa dùng hết, khăn tắm vẫn treo trong phòng tắm.

 

Anh vẫn nhớ rõ cô từng nói: loại dầu gội này vừa rẻ lại vừa tốt, tiếc là sắp ngừng sản xuất.

 

Lê Lê hay hỏi anh:

 

“Anh thích em ở điểm nào vậy?”

 

Anh lúc nào cũng trả lời:

 

“Anh thích mái tóc dài đen nhánh của em.”

 

Nhưng sự thật là, dù đánh c.h.ế.t anh cũng không chịu thừa nhận, anh thích cô từ cái nhìn đầu tiên.

 

Lúc đó anh vừa bước ra khỏi tiệm net, giữa đêm khuya, thấy cô đang đưa bát canh nóng cho một bà cụ nghèo.

 

Cô nói tặng bà cụ miễn phí. Nhưng thật ra, cô đã âm thầm trả tiền cho quán rồi.

 

Khi ấy là cuối thu, ánh đèn đường mờ nhòe xuyên qua lớp sương đêm mỏng, soi lên gương mặt cô.

 

Anh từng nghĩ có lẽ mình đã gặp được thiên sứ.

 

Tất nhiên, có đánh c.h.ế.t Giang Trì, anh cũng sẽ không thừa nhận rằng mình đã phải lòng một cô gái lương thiện.

 

Lũ bạn của anh suốt ngày nói thích gái n.g.ự.c to, da trắng, thân hình nóng bỏng. Anh mà mở miệng bảo thích lương thiện thì còn mặt mũi nào nữa.

 

Nên anh nói: Thích mái tóc dài của cô ấy.

 

Thật ra, tóc dài hay ngắn anh đều thích hết. Thậm chí… dù là đầu trọc cũng chẳng sao, anh vẫn thích cô.

 

Nhưng mà… Tô Lê lương thiện đến mấy cũng rất biết ghi thù.

 

Nên ngay cả khi đã ra đi, cô vẫn quyết tâm hiến hết những gì có thể, không để lại cho anh một tia lưu luyến.

 

Không cho anh một cơ hội nào để xin lỗi.

 

Hương của cô trong phòng ngày càng nhạt dần. Kỳ lạ thật, trên người con gái luôn có một mùi hương đặc trưng.

 

Người ta nói đó là mùi nước hoa hay mỹ phẩm, nhưng Giang Trì biết rõ — không phải.

 

Những cô gái khác trong công ty cũng dùng đồ giống vậy, nhưng mùi hương khiến anh cảm thấy bình yên chỉ có trên người cô ấy.

 

Giống như lông mèo được hong dưới ánh nắng sớm;

 

Giống như chiếc chăn mềm ấm trong ngày mưa;

 

Giống như những điều quen thuộc chẳng thể gọi tên.

 

Mỗi khi anh mệt mỏi, mất ngủ hay phát bệnh, chỉ cần vươn tay ôm cô vào lòng, chôn mặt nơi cổ cô như một con mèo tìm đến chủ nhân là lập tức mọi lo lắng đều tan biến.

 

Xung quanh vẫn còn đồ đạc của cô, căn phòng vẫn còn vương mùi hương của cô.

 

Tựa như một buổi chiều nắng nhẹ nào đó, cô sẽ mở cửa bước vào, mỉm cười nói:

 

“Sao? Bị em lừa rồi đúng không? Khóc thật đấy à?”

 

“Thôi nào, đừng giận nữa. Em rửa bát là được chứ gì?”

 

Khoảnh khắc người thân rời đi chưa chắc là lúc đau đớn nhất.

 

Cơn đau sẽ nhói nhất vào những buổi chiều yên ắng trống trải, những tối về nhà ngẩng đầu không thấy cửa sổ sáng đèn và những đêm khuya tỉnh giấc quay người chỉ thấy khoảng trống bên gối.

 

Trước khi mất ý thức, Giang Trì khẽ ước một điều:

 

Ước gì được quay lại ngày hôm đó. 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

Ngày gió ngừng thổi.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Gió Ngừng Thổi

Số ký tự: 0