Chương 8
Cưu Sâm
2025-03-31 08:00:18
“Thật sự là…” Giang Trì lẩm bẩm, không biết nên dùng từ nào để miêu tả chính mình.
Anh ngồi bệt ở bậc thềm trước cửa bệnh viện, mắt đỏ hoe, di chân giẫm lên đầu t.h.u.ố.c lá vừa hút dở.
Anh nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra lời nào để hình dung được cảm giác lúc này.
Thấy tên bác sĩ trong bệnh án, anh lập tức chạy đi tìm.
“Anh là gì của bệnh nhân?” Cô bác sĩ hỏi.
Cô tên là An Nhiên, còn khá trẻ, nói năng dứt khoát, ánh mắt đầy vẻ từng trải như thể đã quá quen với sinh ly tử biệt.
“Tôi là bạn trai cô ấy.”
“Bạn trai thì không phải người nhà. Đây là quyền riêng tư của bệnh nhân, tôi không thể tiết lộ.”
“Bác sĩ An, tôi xin cô… Bây giờ tôi không tìm thấy cô ấy…” Giang Trì bối rối, hoảng loạn, cố nắm lấy tia hy vọng mong manh từ người trước mặt.
“Tôi không thể nói.”
“Vậy ngày hôm đó cô ấy…”
“Người bệnh không nói thì tôi càng không thể.”
An Nhiên mặt không biểu cảm nhìn người đàn ông trước mắt — lôi thôi, rối bời, đôi mắt đỏ ngầu.
Cô không thương hại, chỉ thấy buồn cười.
Nếu anh ta thực sự là người đàn ông tốt thì khi đến đây Tô Lê đã chẳng nói rằng cô ấy chỉ có một mình.
“Cô ấy sẽ đi đâu, anh phải là người rõ hơn tôi.” An Nhiên bấm chuông gọi bệnh nhân tiếp theo.
“Anh Giang, đừng làm lỡ thời gian khám bệnh của người khác.”
Giang Trì ngồi lặng ở cửa bệnh viện, mắt dõi theo dòng người vội vã lướt qua.
Xe cộ nườm nượp, ai cũng cúi đầu bước đi thật nhanh. Ai cũng có nơi phải đến, có chuyện phải làm, còn anh thì… chẳng biết phải đi đâu.
Mắt anh dừng lại ở dòng thời gian sơ chẩn ghi trong bệnh án.
Chiều hôm đó…
Tô Lê đã biết hai tin cùng lúc.
Cô ấy đã cảm thấy thế nào nhỉ?
Cô ấy nhát gan… Có phải cô ấy đã rất sợ không?
Cô ấy hay khóc… Có phải đã ngồi một mình ở đây, khóc rất lâu?
Giang Trì không biết.
Anh đáng lẽ nên ở bên cô ấy.
Lúc đó anh đang làm gì? Hình như là đi xã giao. Khương Lâm rót rượu, dùng nước trái cây mời anh. Anh ngửa cổ uống cạn ly.
Anh nhớ rõ chiếc váy hai dây mà Khương Lâm mặc hôm đó.
Giang Trì thừa nhận — lòng mình không hoàn toàn quang minh lỗi lạc.
Sau đó, anh gọi điện cho Tô Lê, bảo chuyện kết hôn… để sau đi.
Chính anh là người từ chối cô trước.
Vì vậy cô ấy mới không nói gì.
Tô Lê là kiểu người như vậy. Một khi đã bị từ chối, cô sẽ không bao giờ nhắc lại nữa.
Có lẽ vì những tổn thương từ thời thơ ấu, Tô Lê rất nhạy cảm.
Nhạy cảm với tình yêu, và cả không yêu.
Giống như lần cô nói muốn nuôi mèo. Khi đó anh nói: “Giờ không tiện nuôi.”
Vậy là mỗi lần đi ngang qua mèo con, cô chỉ nhẹ nhàng xoa đầu chúng một cái hoặc đứng bên cửa kính tiệm thú cưng, dè dặt chạm ngón tay vào tấm kính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rõ ràng cô rất muốn nhưng cuối cùng vẫn tự ép mình rời đi.
Đáng ra anh nên mua cho cô một con.
Khi đó, tài chính của họ không còn quá eo hẹp. Chỉ là một con mèo thôi, muốn là mua được.
Cũng giống như chuyện kết hôn.
Thực ra muốn cưới thì cưới. Bao nhiêu vấn đề khác của phần đời còn lại có thể từ từ tính sau.
Nhưng khi đó, anh lại nghĩ: Tám năm hoạn nạn bên nhau, cuộc sống đã hòa vào nhau thành một thế, kết hôn hay không kết hôn… cũng giống nhau thôi.
Anh thật đúng là đồ khốn nạn.
Chỉ là một tờ giấy hôn thú thôi....
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Vậy mà…
Ngay cả thứ ấy, anh cũng keo kiệt với cô.
“Ông anh, vào xem tài khoản Meituan* và Huolala* của chị dâu đi, xem có đặt khách sạn hay vé xe ở đâu không.” Trương Dương nhắc.
(* hai nền tảng mua sắm của Trung Quốc dành cho các sản phẩm tiêu dùng và dịch vụ bán lẻ địa phương bao gồm giải trí, ăn uống, giao hàng, du lịch và các dịch vụ khác)
Tô Lê rời đến một thị trấn nhỏ hẻo lánh, lại còn bắt xe đến một siêu thị nằm sâu trong vùng quê đơn đặt hàng ghi rõ là một cửa hàng nhỏ ở vùng nông thôn.
Chân núi có một siêu thị xập xệ và xe buýt chạy qua đó chỉ nhõn hai chuyến mỗi ngày.
Giang Trì không hiểu vì sao cô lại đến nơi này.
Nhưng may mà dân làng ít, muốn hỏi tung tích của một người lạ cũng không quá khó.
Anh đưa ảnh Tô Lê cho chủ siêu thị xem.
“Vài hôm trước hình như có cô gái này đến thật đấy.”
“Không biết gặp chuyện gì, ngồi một mình ở đây cả buổi trưa, không nói câu nào, cũng chẳng để ý đến ai.” Vợ ông chủ bổ sung. “Sau đó hình như bắt xe buýt đi.”
“Cô ấy ngồi ở đâu?”
“Trên gò đất phía sau đồi ấy.” Bà chủ bĩu môi. “Phía sau đó có mấy ngôi mộ cũ, đều là của tổ tiên từ rất lâu rồi.”
Nói là núi, thực chất chỉ là một mô đất nhỏ. Vài bước là có thể trèo lên được.
Giang Trì dúi ít tiền cảm ơn cho bà chủ siêu thị, rồi theo bà đi lên đồi.
“Đây, cô ấy ngồi đây.” Bà chỉ.
Trước mắt là một ngôi mộ nhỏ, không có bia tên, chỉ có tro tàn còn sót lại từ đống giấy vàng đã cháy.
Tô Lê không có người thân, chỉ có một người bà đã mất từ khi cô học cấp ba.
Cô từng nói: sau này hai người lấy nhau rồi cô sẽ dẫn anh đến thăm bà.
“Giờ cũng dẫn được mà?”
“Không được, nhỡ hai ta chia tay thì sao?” Khi ấy Tô Lê nghiêm túc lắm. “Bà ngoại đối xử với em rất tốt, không thể tùy tiện dẫn đến gặp được.”
“Anh sẽ đối xử với em thật tốt. Đến lúc đó bà sẽ mắng em trong mơ, trách sao không dẫn cháu rể đến sớm hơn.”
“Xì, Giang Trì, anh mơ đi.”
“Tô Lê, em tự hỏi lương tâm xem anh có đối xử tệ với em không?”
Chính là mình đã đối xử không tốt với cô ấy.
Cô không còn ai thân thích trên đời nên mới chọn đến đây, gặp người cuối cùng cô coi là ‘gia đình’.
Cái buổi chiều ngồi trước ngôi mộ ấy, cô đã nghĩ gì?
Là tâm sự với bà? Hay im lặng không nhắc đến mình một lời?
Giang Trì không biết.
Anh ngồi bệt ở bậc thềm trước cửa bệnh viện, mắt đỏ hoe, di chân giẫm lên đầu t.h.u.ố.c lá vừa hút dở.
Anh nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra lời nào để hình dung được cảm giác lúc này.
Thấy tên bác sĩ trong bệnh án, anh lập tức chạy đi tìm.
“Anh là gì của bệnh nhân?” Cô bác sĩ hỏi.
Cô tên là An Nhiên, còn khá trẻ, nói năng dứt khoát, ánh mắt đầy vẻ từng trải như thể đã quá quen với sinh ly tử biệt.
“Tôi là bạn trai cô ấy.”
“Bạn trai thì không phải người nhà. Đây là quyền riêng tư của bệnh nhân, tôi không thể tiết lộ.”
“Bác sĩ An, tôi xin cô… Bây giờ tôi không tìm thấy cô ấy…” Giang Trì bối rối, hoảng loạn, cố nắm lấy tia hy vọng mong manh từ người trước mặt.
“Tôi không thể nói.”
“Vậy ngày hôm đó cô ấy…”
“Người bệnh không nói thì tôi càng không thể.”
An Nhiên mặt không biểu cảm nhìn người đàn ông trước mắt — lôi thôi, rối bời, đôi mắt đỏ ngầu.
Cô không thương hại, chỉ thấy buồn cười.
Nếu anh ta thực sự là người đàn ông tốt thì khi đến đây Tô Lê đã chẳng nói rằng cô ấy chỉ có một mình.
“Cô ấy sẽ đi đâu, anh phải là người rõ hơn tôi.” An Nhiên bấm chuông gọi bệnh nhân tiếp theo.
“Anh Giang, đừng làm lỡ thời gian khám bệnh của người khác.”
Giang Trì ngồi lặng ở cửa bệnh viện, mắt dõi theo dòng người vội vã lướt qua.
Xe cộ nườm nượp, ai cũng cúi đầu bước đi thật nhanh. Ai cũng có nơi phải đến, có chuyện phải làm, còn anh thì… chẳng biết phải đi đâu.
Mắt anh dừng lại ở dòng thời gian sơ chẩn ghi trong bệnh án.
Chiều hôm đó…
Tô Lê đã biết hai tin cùng lúc.
Cô ấy đã cảm thấy thế nào nhỉ?
Cô ấy nhát gan… Có phải cô ấy đã rất sợ không?
Cô ấy hay khóc… Có phải đã ngồi một mình ở đây, khóc rất lâu?
Giang Trì không biết.
Anh đáng lẽ nên ở bên cô ấy.
Lúc đó anh đang làm gì? Hình như là đi xã giao. Khương Lâm rót rượu, dùng nước trái cây mời anh. Anh ngửa cổ uống cạn ly.
Anh nhớ rõ chiếc váy hai dây mà Khương Lâm mặc hôm đó.
Giang Trì thừa nhận — lòng mình không hoàn toàn quang minh lỗi lạc.
Sau đó, anh gọi điện cho Tô Lê, bảo chuyện kết hôn… để sau đi.
Chính anh là người từ chối cô trước.
Vì vậy cô ấy mới không nói gì.
Tô Lê là kiểu người như vậy. Một khi đã bị từ chối, cô sẽ không bao giờ nhắc lại nữa.
Có lẽ vì những tổn thương từ thời thơ ấu, Tô Lê rất nhạy cảm.
Nhạy cảm với tình yêu, và cả không yêu.
Giống như lần cô nói muốn nuôi mèo. Khi đó anh nói: “Giờ không tiện nuôi.”
Vậy là mỗi lần đi ngang qua mèo con, cô chỉ nhẹ nhàng xoa đầu chúng một cái hoặc đứng bên cửa kính tiệm thú cưng, dè dặt chạm ngón tay vào tấm kính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rõ ràng cô rất muốn nhưng cuối cùng vẫn tự ép mình rời đi.
Đáng ra anh nên mua cho cô một con.
Khi đó, tài chính của họ không còn quá eo hẹp. Chỉ là một con mèo thôi, muốn là mua được.
Cũng giống như chuyện kết hôn.
Thực ra muốn cưới thì cưới. Bao nhiêu vấn đề khác của phần đời còn lại có thể từ từ tính sau.
Nhưng khi đó, anh lại nghĩ: Tám năm hoạn nạn bên nhau, cuộc sống đã hòa vào nhau thành một thế, kết hôn hay không kết hôn… cũng giống nhau thôi.
Anh thật đúng là đồ khốn nạn.
Chỉ là một tờ giấy hôn thú thôi....
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Vậy mà…
Ngay cả thứ ấy, anh cũng keo kiệt với cô.
“Ông anh, vào xem tài khoản Meituan* và Huolala* của chị dâu đi, xem có đặt khách sạn hay vé xe ở đâu không.” Trương Dương nhắc.
(* hai nền tảng mua sắm của Trung Quốc dành cho các sản phẩm tiêu dùng và dịch vụ bán lẻ địa phương bao gồm giải trí, ăn uống, giao hàng, du lịch và các dịch vụ khác)
Tô Lê rời đến một thị trấn nhỏ hẻo lánh, lại còn bắt xe đến một siêu thị nằm sâu trong vùng quê đơn đặt hàng ghi rõ là một cửa hàng nhỏ ở vùng nông thôn.
Chân núi có một siêu thị xập xệ và xe buýt chạy qua đó chỉ nhõn hai chuyến mỗi ngày.
Giang Trì không hiểu vì sao cô lại đến nơi này.
Nhưng may mà dân làng ít, muốn hỏi tung tích của một người lạ cũng không quá khó.
Anh đưa ảnh Tô Lê cho chủ siêu thị xem.
“Vài hôm trước hình như có cô gái này đến thật đấy.”
“Không biết gặp chuyện gì, ngồi một mình ở đây cả buổi trưa, không nói câu nào, cũng chẳng để ý đến ai.” Vợ ông chủ bổ sung. “Sau đó hình như bắt xe buýt đi.”
“Cô ấy ngồi ở đâu?”
“Trên gò đất phía sau đồi ấy.” Bà chủ bĩu môi. “Phía sau đó có mấy ngôi mộ cũ, đều là của tổ tiên từ rất lâu rồi.”
Nói là núi, thực chất chỉ là một mô đất nhỏ. Vài bước là có thể trèo lên được.
Giang Trì dúi ít tiền cảm ơn cho bà chủ siêu thị, rồi theo bà đi lên đồi.
“Đây, cô ấy ngồi đây.” Bà chỉ.
Trước mắt là một ngôi mộ nhỏ, không có bia tên, chỉ có tro tàn còn sót lại từ đống giấy vàng đã cháy.
Tô Lê không có người thân, chỉ có một người bà đã mất từ khi cô học cấp ba.
Cô từng nói: sau này hai người lấy nhau rồi cô sẽ dẫn anh đến thăm bà.
“Giờ cũng dẫn được mà?”
“Không được, nhỡ hai ta chia tay thì sao?” Khi ấy Tô Lê nghiêm túc lắm. “Bà ngoại đối xử với em rất tốt, không thể tùy tiện dẫn đến gặp được.”
“Anh sẽ đối xử với em thật tốt. Đến lúc đó bà sẽ mắng em trong mơ, trách sao không dẫn cháu rể đến sớm hơn.”
“Xì, Giang Trì, anh mơ đi.”
“Tô Lê, em tự hỏi lương tâm xem anh có đối xử tệ với em không?”
Chính là mình đã đối xử không tốt với cô ấy.
Cô không còn ai thân thích trên đời nên mới chọn đến đây, gặp người cuối cùng cô coi là ‘gia đình’.
Cái buổi chiều ngồi trước ngôi mộ ấy, cô đã nghĩ gì?
Là tâm sự với bà? Hay im lặng không nhắc đến mình một lời?
Giang Trì không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro