Ngày Gió Ngừng Thổi

Chương 7

Cưu Sâm

2025-03-31 08:00:18

Lúc ấy, điện thoại bỗng vang lên. Là Trương Dương phó tổng công ty, cũng là bạn học đại học kiêm đồng sáng lập công ty.

 

“Này ông anh, ông làm cái gì vậy hả? Đến thỏ còn không ăn cỏ gần hang đó! Con Khương Lâm ấy tôi cho nghỉ việc luôn rồi!”

 

“Mau xin lỗi chị dâu đi. Vợ Tào Khang* không thể bỏ được đâu! Đừng có mà mê muội quá đáng!”

 

(*Người vợ Tào Khang: người ở bên chồng lúc khó khăn hoạn nạn, cùng chồng vượt qua mọi thử thách)

 

Giang Trì bị nói đến phát cáu, gào lên:

 

“Tôi còn không biết cô ấy nổi điên cái gì! Tôi mẹ nó chẳng làm gì cả!”

 

“Giờ tôi còn chẳng tìm thấy cô ấy đâu!”

 

Trương Dương bên kia điện thoại khựng lại:

 

“Chị dâu bỏ đi à? Về nhà mẹ đẻ sao?”

 

“Thế này thì ông kiểm tra xem đồ đạc của chị ấy còn không: giấy tờ tùy thân, đồ vệ sinh cá nhân, quần áo, vali các thứ... Nếu không còn thì chắc chắn là chị ấy mua vé về nhà rồi. Mau gọi điện cho mẹ vợ xin lỗi, mang chút quà đến nhận lỗi.”

 

Bỏ nhà đi? Cô ấy sẽ làm thế sao?

 

Người khác thì có thể khóc lóc rồi về nhà mẹ đẻ, đợi chồng đến xin lỗi. 

 

Còn Tô Lê?

 

Giang Trì biết rõ thân thế của cô.

 

Ngay từ khi mới sinh ra, cô đã bị bỏ rơi rồi được một bà lão nhặt ve chai đem về nuôi lớn. Khi Tô Lê học đến cấp ba, bà mất. Từ đó cô vừa học vừa làm, tự nuôi bản thân.

 

Cô ấy… có thể đi đâu được?

 

Giang Trì lục tung khắp nhà, không thấy giấy tờ tùy thân, nhưng quần áo vẫn còn nguyên. Nghĩa là cô ấy chưa đi xa.

 

Có lẽ chỉ ra ngoài ăn gì đó, đi dạo, rồi sẽ về thôi. Xả giận xong là ổn.

 

24 tiếng trôi qua, Tô Lê vẫn chưa trở lại.

 

Giang Trì đi qua đi lại trong phòng, đứng ngồi không yên.

 

“Chờ thêm một ngày nữa, không thấy thì báo cảnh sát.” Trương Dương vỗ vai anh an ủi. “Tôi hiểu rõ kiểu này. Thường thì sẽ chặn số ông, ẩn nick WeChat, nhưng sẽ vẫn âm thầm xem tin nhắn đấy. Ông cứ gửi lời xin lỗi liên tục, spam cô ấy đi, kiểu gì cũng sẽ hồi âm thôi.”

 

Nhưng Giang Trì càng lúc càng cảm thấy bất an.

 

Chỉ là anh không thể nói rõ mình sợ điều gì.

 

Có lẽ vì dạo gần đây Tô Lê khác quá.

 

Đã lâu rồi cô không ôm lấy tay anh làm nũng, cũng chẳng còn cười rạng rỡ như trước.

 

Anh nhớ lại buổi sáng hôm đó, khi anh đẩy cửa phòng làm việc thấy cô đứng bên cửa sổ.

 

Bóng cô mờ ảo như làn sương, chỉ cần bước qua sẽ tan biến mất.

 

Anh vẫn nhớ rõ ánh mắt cô khi quay lại nhìn anh.

 

Vừa thất vọng, vừa luyến tiếc.

 

Đó là lần đầu tiên trong đời anh thấy Tô Lê có ánh mắt như thế.

 

48 tiếng trôi qua, Tô Lê vẫn không có tin tức.

 

“Ông báo cảnh sát đi.”

 

9

 

“Anh có quan hệ thế nào với cô Tô Lê, người mất tích? Chồng à?” Viên cảnh sát hỏi với ánh mắt dò xét.

 

Giang Trì bỗng nghẹn lời.

 

…Không phải chồng.

 

“…Là bạn trai.”  Anh đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Viên cảnh sát gật đầu ra vẻ đã hiểu — kiểu như: À, yêu đương cãi nhau tý thôi mà, bình thường.

 

“Anh nghĩ lại xem, dạo gần đây cô Tô Lê có nói gì đặc biệt không? Có nhắc tới nơi nào muốn đến không? Chúng tôi sẽ ghi lại.”

 

Ghi lại, có nghĩa là không thể lập án.

 

Trương Dương ở bên an ủi Giang Trì: “Trường hợp này không thể xem là mất tích được, ông đâu phải người thân trực hệ.”

 

Giang Trì cố gắng nhớ lại những gì Tô Lê từng nói. Anh nhớ có lúc nói đùa, cô từng bảo:

 

“Chúng ta quen nhau lâu vậy, nếu anh mà phản bội, chia tay thì em sẽ làm ầm lên, lấy hết tiền luôn. Gọi là phí tổn thất thanh xuân.”

 

Vậy nên, không phải giận dỗi.

 

Là chia tay thật.

 

Thì ra hôm cô ngồi lặng im trong phòng làm việc là đã phát hiện dấu vết và đang chuẩn bị đòi phí chia tay ư?

 

Giang Trì lập tức quay đầu xe, lao về nhà.

 

“Không hổ là chị dâu, giữa đàn ông và tiền, chị ấy chọn tiền một cách kiên định luôn.”  Trương Dương ngồi ghế phụ cười trêu chọc sau khi nghe xong lời giải thích.

 

“Đừng có giỡn nữa.”  Giang Trì đáp, giọng khàn hẳn đi.

 

Anh kéo ngăn kéo phòng làm việc ra.

 

Sổ tiết kiệm vẫn còn, thẻ ngân hàng cũng còn.

 

…Còn có…

 

Chỉ một ánh mắt, m.á.u toàn thân Giang Trì như dồn thẳng hết lên não.

 

“Chị ấy lấy bao nhiêu tiền đi trốn thế ông anh?”  Trương Dương vẫn còn cười, vỗ vai Giang Trì.

 

Giang Trì chẳng còn nghe thấy gì nữa.

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Anh run rẩy cầm điện thoại lên, gọi đi gại lại vẫn chỉ nhận được tín hiệu tắt máy.

 

Lê Lê, em nghe máy đi!

 

Tô Lê, anh xin em! Hãy bắt máy đi!

 

Trương Dương ngây người nhìn bạn mình đang hoảng loạn hoàn toàn mất phương hướng như ruồi mất đầu.

 

Chín năm làm bạn, anh từng thấy Giang Trì kiêu ngạo trên đỉnh cao nhân sinh, cũng từng thấy anh thất bại rơi xuống đáy vực, nhưng chưa bao giờ bắt gặp một Giang Trì như lúc này.

 

Giang Trì giống như bị rút mất linh hồn, ngồi bệt dưới sàn nhà không còn sức mà đứng lên.

 

…Tô Lê thật sự mang tiền đi hết sao?

 

Trương Dương nghĩ vậy, thử đẩy nhẹ cửa phòng ra.

 

Trong phòng, Giang Trì quay lưng về phía cửa, ngồi sụp trên sàn, một tay nắm chặt bệnh án, tay còn lại vò tóc đến rối tung.

 

Mắt anh đỏ hoe.

 

Giây tiếp theo, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

 

10

 

Với ý định tìm ra một tia hy vọng giữa những dòng chữ, Giang Trì tỉ mỉ lật đi lật lại từng dòng trong bệnh án, đọc đến mức dường như không còn nhận ra được mặt chữ nữa.

 

…Tô Lê bị bệnh sao?

 

…Cô ấy mắc bệnh?

 

…Cô ấy mang thai?

 

… Là từ khi nào?

 

…Tại sao cô ấy không nói gì cả?

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Gió Ngừng Thổi

Số ký tự: 0