Chương 9
Đang cập nhật
2025-03-21 21:46:09
Cũng đôi lúc, trong mơ, tôi vẫn tự hỏi:
“Không biết con gấu bông ngày xưa có còn nằm yên trên giường không?”
Chẳng rõ là lần thứ bao nhiêu tỉnh dậy giữa đêm, tôi mới chợt nhận ra:
Tôi đã lớn rồi.
Lớn đến mức… không còn cần ôm gấu bông để ngủ nữa.
Tôi trưởng thành trong bình dị, trong lặng lẽ — nhưng lại rất hạnh phúc.
Tôi chọn học ngành tài chính, bởi vì tôi biết rõ mình muốn gì.
Chẳng bao lâu sau khi tốt nghiệp, tôi lấy được chứng chỉ kế toán viên công chứng.
Tôi quay về bên dì út, chọn gắn bó với thành phố nhỏ này.
Và rồi, khi tôi đã trở thành giám đốc tài chính, tôi vẫn tranh thủ giúp dì đối soát sổ sách mỗi tối…Dì bỗng nhiên trưng ra kỹ năng ghi chép cực kỳ thành thạo.
Dì cười, nói:
“Cuối cùng cũng không cần phải giả vờ nữa.”
Dì đã mất hai mươi năm…
Để cho tôi hiểu rằng —
Tôi không phải là một đứa ngu ngốc.
…
Sau khi khỏi bệnh, dì út không cắt đứt liên lạc với chị gái mình.
Ngược lại, thỉnh thoảng còn qua bên đó giúp đỡ.
Tôi biết chứ — dì sợ tôi có vấn đề, sợ mẹ ruột lại tìm đến, sợ tôi bị tổn thương thêm lần nữa.
Dì đứng trước tôi, cố gắng một mình gánh lấy tất cả.
Mẹ ruột cuối cùng sau quãng thời gian dài cô độc và hụt hẫng, bắt đầu suy ngẫm về những việc mình đã làm năm xưa.
Đúng là, chỉ khi thiếu thốn tình cảm, con người ta mới thực sự hiểu được giá trị của yêu thương.
Nghe nói bà suốt ngày lật xem những tấm ảnh cũ.
Những tháng ngày vội vã mà bà chưa từng trân trọng, giờ đây bà muốn sống lại từng chút một.
Hồi đó tôi rời đi vội vã, chẳng mang theo gì — vừa hay để bà dễ bề hoài niệm.
Hôm ấy là trận tuyết đầu tiên trước Tết.
Tôi đang treo lồng đèn đỏ trước cửa tiệm quần áo, thì thấy bà đứng ngoài cửa, ôm theo một cái túi, lặng lẽ đứng giữa nền tuyết.
Khi ấy, tôi đang lén dùng thuốc chống lo âu — đã uống được vài tháng, đang trong giai đoạn giảm liều.
Vừa nhìn thấy bà, tôi theo bản năng siết chặt tay.
Mắt bà sưng đỏ, không còn ánh nhìn tự tin và toan tính như trước kia.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thay vào đó là nét hoảng hốt và chua xót — ánh mắt ấy, lần đầu tiên tôi thấy ở bà, lại khiến tôi nghĩ đến nét mặt dì út mỗi lần thương xót tôi.
Bà không tiến lại gần, chỉ đứng cách tôi vài bước, luống cuống lục trong túi ra một chiếc khăn quàng cổ.
Bà cẩn thận đưa về phía tôi, giọng run run:
“Con… đừng đi vội. Mẹ chỉ đến để đưa con cái khăn quàng.”
“Mẹ không có ý gì khác đâu, thật đấy. Mẹ chỉ muốn đưa con một cái khăn thôi.”
Chiếc khăn đỏ tua rua ấy khiến n.g.ự.c tôi đầy ắp một cảm xúc khó gọi tên — vừa tức giận, vừa xót xa.
Tôi hỏi:
“Bà xem mấy tấm thiệp sinh nhật tôi tự làm đúng không?”
Bà gật đầu liên tục, gần như không thể nói thành lời:
“Mẹ tìm thấy trong ngăn tủ nhỏ của con, mấy bức vẽ, vài tấm ảnh, cả những tấm thiệp con làm khi còn bé…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Mẹ sai rồi… mẹ thật sự sai rồi. Mẹ không biết… không biết một đứa bé lại có thể có nhiều suy nghĩ đến thế…”
Bà lấy từ túi ra một xấp thiệp nguệch ngoạc non nớt.
Tấm trên cùng, nét chữ nhòe nhoẹt, xiêu vẹo viết một dòng nguyện vọng vào ngày sinh nhật:
[Con muốn có một chiếc khăn quàng dài màu đỏ, có tua rua…]
Bà nâng niu che chắn đống thiệp như báu vật, sợ tuyết rơi dính vào làm ướt mất.
“Điềm Điềm… cho mẹ một cơ hội. Mẹ không chỉ muốn bù đắp cho con chiếc khăn sinh nhật ấy. Mẹ muốn bù đắp tất cả những điều con từng mong muốn. Chỉ cần mẹ làm được, mẹ đều sẽ làm cho con.”
Tôi bật cười khẽ — không ngờ bà còn nhớ sinh nhật tôi.
“Chiếc khăn này bà mang về đi. Tôi đã không cần nó từ lâu rồi.”
Bà vẫn cố chấp nói:
“Trời đang lạnh thế này, quàng vào là vừa đẹp.”
Tôi rút tấm thiệp trong tay bà, giơ lên trước mặt.
Dưới ánh đèn đường, dòng chữ mờ nhạt phía sau thiệp dần hiện rõ:
[Con muốn có một chiếc khăn quàng dài màu đỏ, có tua rua… để tặng cho người mẹ con yêu nhất.]
Mẹ sững người nhìn tấm thiệp, chưa kịp thốt ra lời nào, nước mắt đã lã chã rơi xuống.
Bà thở dốc, từng hơi từng hơi như bị bóp nghẹt.
Tình yêu tôi từng dành cho bà, vượt qua cả thời gian…
Giờ quay trở lại — như một cú đánh vào thẳng tim bà.
Tôi cúi mắt xuống. Không định làm bà tổn thương, nhưng vẫn không thể kìm được mình mà nói nhỏ:
“Bà cứ cầm về đi. Giờ tôi không còn tổ chức sinh nhật nữa.”
Bà nhìn tôi qua làn nước mắt, ánh mắt mơ hồ.
Tôi mỉm cười:
“Vì hai mươi mốt năm trước, ngay trong ngày sinh nhật, tôi đã bị vứt bỏ.”
Tuyết rơi ngày một dày, lặng lẽ mà trắng xóa.
Giống hệt hôm dì út cõng tôi chạy đến bệnh viện năm ấy.
Dáng người trong tuyết trước mặt tôi bỗng chốc co rúm lại.
Tôi hiểu cảm giác đó — nỗi đau đến mức không thể đứng vững.
Đau… không chỉ ở tim, mà như có ai đang bóp nghẹt cả ruột gan.
Mẹ siết chặt chiếc khăn trong tay, ép lên n.g.ự.c như thể muốn giữ chặt lấy điều gì đó đang rời xa.
Bà run rẩy cho từng tấm thiệp nhỏ trở lại túi áo.
Bà không tiếp tục dây dưa nữa.
Nhưng lần này, chính tôi là người ngăn lại.
Tôi đưa tay ra, nhẹ nhàng nói:
“Mấy thứ đó… bà có thể trả lại cho tôi được không?”
Mẹ ruột nhìn chằm chằm vào những tấm thiệp như nhìn vào kho báu.
Nhưng cuối cùng, bà vẫn khẽ gật đầu.
Tôi cẩn thận lật xem từng tấm.
Tình yêu của một đứa trẻ dành cho mẹ mình — từng nét bút nguệch ngoạc, non nớt — in đầy lên những tấm thiệp nhỏ bé ấy.
Có cái là từ hồi còn mẫu giáo.
Những hình người que lảo đảo, đầu tóc tô đủ sắc màu — vì trong mắt tôi, mẹ là người đẹp nhất thế gian, xứng đáng với mọi màu sắc rực rỡ nhất.
Những chiếc lá cắt hình trái tim, dán kín cả trang giấy —
Tất cả trái tim ấy, đều dành cho mẹ.
“Không biết con gấu bông ngày xưa có còn nằm yên trên giường không?”
Chẳng rõ là lần thứ bao nhiêu tỉnh dậy giữa đêm, tôi mới chợt nhận ra:
Tôi đã lớn rồi.
Lớn đến mức… không còn cần ôm gấu bông để ngủ nữa.
Tôi trưởng thành trong bình dị, trong lặng lẽ — nhưng lại rất hạnh phúc.
Tôi chọn học ngành tài chính, bởi vì tôi biết rõ mình muốn gì.
Chẳng bao lâu sau khi tốt nghiệp, tôi lấy được chứng chỉ kế toán viên công chứng.
Tôi quay về bên dì út, chọn gắn bó với thành phố nhỏ này.
Và rồi, khi tôi đã trở thành giám đốc tài chính, tôi vẫn tranh thủ giúp dì đối soát sổ sách mỗi tối…Dì bỗng nhiên trưng ra kỹ năng ghi chép cực kỳ thành thạo.
Dì cười, nói:
“Cuối cùng cũng không cần phải giả vờ nữa.”
Dì đã mất hai mươi năm…
Để cho tôi hiểu rằng —
Tôi không phải là một đứa ngu ngốc.
…
Sau khi khỏi bệnh, dì út không cắt đứt liên lạc với chị gái mình.
Ngược lại, thỉnh thoảng còn qua bên đó giúp đỡ.
Tôi biết chứ — dì sợ tôi có vấn đề, sợ mẹ ruột lại tìm đến, sợ tôi bị tổn thương thêm lần nữa.
Dì đứng trước tôi, cố gắng một mình gánh lấy tất cả.
Mẹ ruột cuối cùng sau quãng thời gian dài cô độc và hụt hẫng, bắt đầu suy ngẫm về những việc mình đã làm năm xưa.
Đúng là, chỉ khi thiếu thốn tình cảm, con người ta mới thực sự hiểu được giá trị của yêu thương.
Nghe nói bà suốt ngày lật xem những tấm ảnh cũ.
Những tháng ngày vội vã mà bà chưa từng trân trọng, giờ đây bà muốn sống lại từng chút một.
Hồi đó tôi rời đi vội vã, chẳng mang theo gì — vừa hay để bà dễ bề hoài niệm.
Hôm ấy là trận tuyết đầu tiên trước Tết.
Tôi đang treo lồng đèn đỏ trước cửa tiệm quần áo, thì thấy bà đứng ngoài cửa, ôm theo một cái túi, lặng lẽ đứng giữa nền tuyết.
Khi ấy, tôi đang lén dùng thuốc chống lo âu — đã uống được vài tháng, đang trong giai đoạn giảm liều.
Vừa nhìn thấy bà, tôi theo bản năng siết chặt tay.
Mắt bà sưng đỏ, không còn ánh nhìn tự tin và toan tính như trước kia.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thay vào đó là nét hoảng hốt và chua xót — ánh mắt ấy, lần đầu tiên tôi thấy ở bà, lại khiến tôi nghĩ đến nét mặt dì út mỗi lần thương xót tôi.
Bà không tiến lại gần, chỉ đứng cách tôi vài bước, luống cuống lục trong túi ra một chiếc khăn quàng cổ.
Bà cẩn thận đưa về phía tôi, giọng run run:
“Con… đừng đi vội. Mẹ chỉ đến để đưa con cái khăn quàng.”
“Mẹ không có ý gì khác đâu, thật đấy. Mẹ chỉ muốn đưa con một cái khăn thôi.”
Chiếc khăn đỏ tua rua ấy khiến n.g.ự.c tôi đầy ắp một cảm xúc khó gọi tên — vừa tức giận, vừa xót xa.
Tôi hỏi:
“Bà xem mấy tấm thiệp sinh nhật tôi tự làm đúng không?”
Bà gật đầu liên tục, gần như không thể nói thành lời:
“Mẹ tìm thấy trong ngăn tủ nhỏ của con, mấy bức vẽ, vài tấm ảnh, cả những tấm thiệp con làm khi còn bé…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Mẹ sai rồi… mẹ thật sự sai rồi. Mẹ không biết… không biết một đứa bé lại có thể có nhiều suy nghĩ đến thế…”
Bà lấy từ túi ra một xấp thiệp nguệch ngoạc non nớt.
Tấm trên cùng, nét chữ nhòe nhoẹt, xiêu vẹo viết một dòng nguyện vọng vào ngày sinh nhật:
[Con muốn có một chiếc khăn quàng dài màu đỏ, có tua rua…]
Bà nâng niu che chắn đống thiệp như báu vật, sợ tuyết rơi dính vào làm ướt mất.
“Điềm Điềm… cho mẹ một cơ hội. Mẹ không chỉ muốn bù đắp cho con chiếc khăn sinh nhật ấy. Mẹ muốn bù đắp tất cả những điều con từng mong muốn. Chỉ cần mẹ làm được, mẹ đều sẽ làm cho con.”
Tôi bật cười khẽ — không ngờ bà còn nhớ sinh nhật tôi.
“Chiếc khăn này bà mang về đi. Tôi đã không cần nó từ lâu rồi.”
Bà vẫn cố chấp nói:
“Trời đang lạnh thế này, quàng vào là vừa đẹp.”
Tôi rút tấm thiệp trong tay bà, giơ lên trước mặt.
Dưới ánh đèn đường, dòng chữ mờ nhạt phía sau thiệp dần hiện rõ:
[Con muốn có một chiếc khăn quàng dài màu đỏ, có tua rua… để tặng cho người mẹ con yêu nhất.]
Mẹ sững người nhìn tấm thiệp, chưa kịp thốt ra lời nào, nước mắt đã lã chã rơi xuống.
Bà thở dốc, từng hơi từng hơi như bị bóp nghẹt.
Tình yêu tôi từng dành cho bà, vượt qua cả thời gian…
Giờ quay trở lại — như một cú đánh vào thẳng tim bà.
Tôi cúi mắt xuống. Không định làm bà tổn thương, nhưng vẫn không thể kìm được mình mà nói nhỏ:
“Bà cứ cầm về đi. Giờ tôi không còn tổ chức sinh nhật nữa.”
Bà nhìn tôi qua làn nước mắt, ánh mắt mơ hồ.
Tôi mỉm cười:
“Vì hai mươi mốt năm trước, ngay trong ngày sinh nhật, tôi đã bị vứt bỏ.”
Tuyết rơi ngày một dày, lặng lẽ mà trắng xóa.
Giống hệt hôm dì út cõng tôi chạy đến bệnh viện năm ấy.
Dáng người trong tuyết trước mặt tôi bỗng chốc co rúm lại.
Tôi hiểu cảm giác đó — nỗi đau đến mức không thể đứng vững.
Đau… không chỉ ở tim, mà như có ai đang bóp nghẹt cả ruột gan.
Mẹ siết chặt chiếc khăn trong tay, ép lên n.g.ự.c như thể muốn giữ chặt lấy điều gì đó đang rời xa.
Bà run rẩy cho từng tấm thiệp nhỏ trở lại túi áo.
Bà không tiếp tục dây dưa nữa.
Nhưng lần này, chính tôi là người ngăn lại.
Tôi đưa tay ra, nhẹ nhàng nói:
“Mấy thứ đó… bà có thể trả lại cho tôi được không?”
Mẹ ruột nhìn chằm chằm vào những tấm thiệp như nhìn vào kho báu.
Nhưng cuối cùng, bà vẫn khẽ gật đầu.
Tôi cẩn thận lật xem từng tấm.
Tình yêu của một đứa trẻ dành cho mẹ mình — từng nét bút nguệch ngoạc, non nớt — in đầy lên những tấm thiệp nhỏ bé ấy.
Có cái là từ hồi còn mẫu giáo.
Những hình người que lảo đảo, đầu tóc tô đủ sắc màu — vì trong mắt tôi, mẹ là người đẹp nhất thế gian, xứng đáng với mọi màu sắc rực rỡ nhất.
Những chiếc lá cắt hình trái tim, dán kín cả trang giấy —
Tất cả trái tim ấy, đều dành cho mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro