Chương 10
Đang cập nhật
2025-03-21 21:46:09
Có một bức ảnh của mẹ, một phần trên ảnh được dán thêm ảnh thẻ của tôi vào.
Vì tôi từng muốn mãi mãi bám theo mẹ, không rời nửa bước.
Có tấm còn vẽ tôi đội mũ đầu bếp thật cao, đề dòng chữ:
[Ước mơ sau này: làm đầu bếp. Mẹ thích ăn cá nấu cay, con sẽ nấu cho mẹ mỗi ngày.]
Từng tấm thiệp nhỏ, nét chữ non nớt.
Từng ký ức hiện về — nghẹn đến khó thở.
Rất nhanh sau đó, tôi lật đến một quyển nhật ký hồi lớp Một.
Trang đầu tiên viết:
[Sắp được về nhà với mẹ rồi, đây là chuyện khiến con vui nhất, vui nhất, vui nhất luôn!]
Hôm đó, tôi đã vui vẻ bước vào… khởi đầu của cơn ác mộng.
Những trang sau bắt đầu trở nên khác lạ — hoảng loạn, đầy ám ảnh.
Mỗi trang viết đều là tiếng lòng cầu xin mẹ yêu mình thêm một chút.
Mỗi trang đều thấp thỏm sợ mẹ sẽ vì mình mà tức giận đến chết.
Mỗi trang đều cố gắng tìm ra “phép thuật” để khiến mẹ vui lên.
Mẹ ruột nghẹn ngào, thổn thức:
“Điềm Điềm… mẹ sai rồi… thật sự sai rồi. Mẹ không mong con tha thứ, mẹ chỉ xin được bù đắp cho con. Chỉ cần con vui, thế nào cũng được…Thế nào cũng được.”
Thế nào cũng được sao?
Vậy thì tôi quả thật không muốn… để bà ta cứ cầm những vết thương của tôi lặp đi lặp lại từng hồi — để gợi lên sự hối hận, để mong tôi lay động?
Trên giá hoa, dì út vừa đặt một lò than nhỏ — để con gái nhỏ của tôi đốt pháo mừng năm mới.
Tôi giơ cao những tấm thiệp, từng tấm, từng tấm… ném vào ngọn lửa.
Ký ức đau đớn — đáng lẽ nên thiêu rụi từ lâu.
Bằng không, chúng sẽ trở thành đòn bẩy trong tay người khác, lúc nào cũng có thể bị lôi ra thao túng.
Lửa bùng lên, ánh sáng hừng hực nuốt trọn từng mảnh hồi ức.
Mẹ ruột ngã ngồi xuống đất, lại vùng dậy như phát điên, lao tới muốn giật lại những tấm thiệp đang cháy.
Chồng tôi kịp thời giữ bà lại.
Bà khuỵu xuống, đôi chân mềm nhũn, không đứng dậy nổi —
Nhưng miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng.
Hướng về phía bếp than đỏ rực, bà gọi tha thiết như tiếng khóc:
“Điềm Điềm… con gái của mẹ… Điềm Điềm ơi…”
Tết cận kề, mẹ ruột không quay lại nữa.
Dì út có ghé qua thăm, nói bà đã bắt đầu ăn chay niệm Phật.
Lại có người đến khuyên tôi, bảo bà đã thay đổi đến mức ấy, thật lòng hối cải rồi, nên được tha thứ.
Nhưng tôi không cho là vậy.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ai nói ăn chay niệm Phật là hối lỗi?
Trong mắt tôi, đó chỉ là một kiểu tự cứu rỗi mình.
Một cách né tránh và bấu víu để giảm bớt cảm giác tội lỗi.
Xét cho cùng… cũng chỉ là một hình thức tự thương mình mà thôi.
Cuộc giằng co đầy cảm xúc ấy, đến đây xem như đã hạ màn.
Tôi có thắng không?
Không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù đã ngừng thuốc, nhưng có vô số khoảnh khắc, tôi vẫn không kìm được mà nhớ đến những tấm thiệp xưa kia đang bị thiêu rụi trong ánh lửa hừng hực.
Những tấm thiệp được lật qua mặt sau, hàng chữ mới nguệch ngoạc hiện lên:
[Xin lỗi, con yêu.]
[Mẹ cũng yêu con.]
Chưa kịp nhìn kỹ, thiệp đã thành tro.
Giống như những lời yêu thương đến quá muộn — không thể thấy rõ, cũng không thể nắm chắc.
…
Vết thương vẫn còn đó.
Nhưng sáng hôm sau, khi ánh mặt trời vẫn dịu dàng rọi vào cửa sổ,
Con gái tôi vươn bàn tay nhỏ trắng ngần, thủ thỉ nói lời yêu thương.
Tôi dang tay ôm con vào lòng.
Tôi tin rằng… rồi mình cũng sẽ được cứu rỗi mà thôi.
Hậu ký:
Những đứa trẻ bình thường rồi cũng sẽ trưởng thành.
Dù mang theo tình yêu thương hay sự khắt khe, dù vấp váp bao nhiêu lần, chúng vẫn sẽ tìm ra con đường của riêng mình.
Giống như một hạt giống —
Nó sẽ nở hoa.
Chỉ là, có hạt nở vào mùa xuân, có hạt nở vào mùa hạ.
Cũng có hạt, mãi mãi không nở hoa.
Nhưng đã một lần đặt chân đến cõi đời này —
Bạn không thể, cũng không có quyền ngăn cản chúng đón lấy ánh mặt trời.
Hết.
Những dòng dưới đây là của Gia nha mọi người, sẽ không có trong raw gốc nhé <3
Câu chuyện của Điềm Điềm không hiếm gặp.
Ở một góc nào đó trong cuộc sống này, vẫn có rất nhiều đứa trẻ như cô — từng yêu thương ba mẹ tha thiết, từng khao khát được thừa nhận, từng ra sức chạy theo kỳ vọng của ba mẹ cho đến khi mệt mỏi rã rời, rồi bị bỏ lại phía sau như một món đồ chơi bị hỏng.
Có ba mẹ nào mà chẳng mong con mình thành tài, nhưng đáng tiếc là, có những tình yêu mang danh hy sinh lại không xuất phát từ thấu hiểu, mà từ sự kiểm soát và áp đặt.
Nhiều người làm ba mẹ lại quên mất rằng:
Con cái là một cá thể độc lập, có suy nghĩ, cảm xúc và ước mơ riêng — chứ không phải bản sao để tiếp tục giấc mơ dang dở của họ.
Khi một đứa trẻ không đáp ứng được tiêu chuẩn, không mang lại “vinh quang” như mong muốn, chúng bị đánh giá là vô dụng, là ngu ngốc.
Tệ hơn nữa, có người sẵn sàng cắt đứt, vứt bỏ, mặc kệ con mình tổn thương ra sao, chỉ vì nó không giống "đứa con lý tưởng" trong tưởng tượng của họ.
Thứ tình yêu như vậy — không phải là yêu, mà là sự giao dịch có điều kiện.
Một đứa trẻ không cần phải giỏi giang hơn người.
Nó chỉ cần được sống đúng là mình, được yêu thương và công nhận dù thành tích có ra sao.
Vì một đứa trẻ được nuôi lớn trong yêu thương, tự khắc sẽ biết mình nên đi về đâu.
Còn một đứa trẻ bị tổn thương từ chính người thân, thì phải mất cả đời — hoặc hơn — để học lại cách tin vào tình yêu, vào bản thân, vào thế giới này.
Hãy nhớ: Con cái không nợ ba mẹ một tương lai rực rỡ.
Nhưng ba mẹ nợ con cái một tuổi thơ êm đềm, đủ đầy tình thương.
Bởi vì, có những vết thương, một khi đã in hằn trong những năm tháng non nớt, thì suốt đời… cũng khó mà xóa nhòa.
<3
Vì tôi từng muốn mãi mãi bám theo mẹ, không rời nửa bước.
Có tấm còn vẽ tôi đội mũ đầu bếp thật cao, đề dòng chữ:
[Ước mơ sau này: làm đầu bếp. Mẹ thích ăn cá nấu cay, con sẽ nấu cho mẹ mỗi ngày.]
Từng tấm thiệp nhỏ, nét chữ non nớt.
Từng ký ức hiện về — nghẹn đến khó thở.
Rất nhanh sau đó, tôi lật đến một quyển nhật ký hồi lớp Một.
Trang đầu tiên viết:
[Sắp được về nhà với mẹ rồi, đây là chuyện khiến con vui nhất, vui nhất, vui nhất luôn!]
Hôm đó, tôi đã vui vẻ bước vào… khởi đầu của cơn ác mộng.
Những trang sau bắt đầu trở nên khác lạ — hoảng loạn, đầy ám ảnh.
Mỗi trang viết đều là tiếng lòng cầu xin mẹ yêu mình thêm một chút.
Mỗi trang đều thấp thỏm sợ mẹ sẽ vì mình mà tức giận đến chết.
Mỗi trang đều cố gắng tìm ra “phép thuật” để khiến mẹ vui lên.
Mẹ ruột nghẹn ngào, thổn thức:
“Điềm Điềm… mẹ sai rồi… thật sự sai rồi. Mẹ không mong con tha thứ, mẹ chỉ xin được bù đắp cho con. Chỉ cần con vui, thế nào cũng được…Thế nào cũng được.”
Thế nào cũng được sao?
Vậy thì tôi quả thật không muốn… để bà ta cứ cầm những vết thương của tôi lặp đi lặp lại từng hồi — để gợi lên sự hối hận, để mong tôi lay động?
Trên giá hoa, dì út vừa đặt một lò than nhỏ — để con gái nhỏ của tôi đốt pháo mừng năm mới.
Tôi giơ cao những tấm thiệp, từng tấm, từng tấm… ném vào ngọn lửa.
Ký ức đau đớn — đáng lẽ nên thiêu rụi từ lâu.
Bằng không, chúng sẽ trở thành đòn bẩy trong tay người khác, lúc nào cũng có thể bị lôi ra thao túng.
Lửa bùng lên, ánh sáng hừng hực nuốt trọn từng mảnh hồi ức.
Mẹ ruột ngã ngồi xuống đất, lại vùng dậy như phát điên, lao tới muốn giật lại những tấm thiệp đang cháy.
Chồng tôi kịp thời giữ bà lại.
Bà khuỵu xuống, đôi chân mềm nhũn, không đứng dậy nổi —
Nhưng miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng.
Hướng về phía bếp than đỏ rực, bà gọi tha thiết như tiếng khóc:
“Điềm Điềm… con gái của mẹ… Điềm Điềm ơi…”
Tết cận kề, mẹ ruột không quay lại nữa.
Dì út có ghé qua thăm, nói bà đã bắt đầu ăn chay niệm Phật.
Lại có người đến khuyên tôi, bảo bà đã thay đổi đến mức ấy, thật lòng hối cải rồi, nên được tha thứ.
Nhưng tôi không cho là vậy.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ai nói ăn chay niệm Phật là hối lỗi?
Trong mắt tôi, đó chỉ là một kiểu tự cứu rỗi mình.
Một cách né tránh và bấu víu để giảm bớt cảm giác tội lỗi.
Xét cho cùng… cũng chỉ là một hình thức tự thương mình mà thôi.
Cuộc giằng co đầy cảm xúc ấy, đến đây xem như đã hạ màn.
Tôi có thắng không?
Không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù đã ngừng thuốc, nhưng có vô số khoảnh khắc, tôi vẫn không kìm được mà nhớ đến những tấm thiệp xưa kia đang bị thiêu rụi trong ánh lửa hừng hực.
Những tấm thiệp được lật qua mặt sau, hàng chữ mới nguệch ngoạc hiện lên:
[Xin lỗi, con yêu.]
[Mẹ cũng yêu con.]
Chưa kịp nhìn kỹ, thiệp đã thành tro.
Giống như những lời yêu thương đến quá muộn — không thể thấy rõ, cũng không thể nắm chắc.
…
Vết thương vẫn còn đó.
Nhưng sáng hôm sau, khi ánh mặt trời vẫn dịu dàng rọi vào cửa sổ,
Con gái tôi vươn bàn tay nhỏ trắng ngần, thủ thỉ nói lời yêu thương.
Tôi dang tay ôm con vào lòng.
Tôi tin rằng… rồi mình cũng sẽ được cứu rỗi mà thôi.
Hậu ký:
Những đứa trẻ bình thường rồi cũng sẽ trưởng thành.
Dù mang theo tình yêu thương hay sự khắt khe, dù vấp váp bao nhiêu lần, chúng vẫn sẽ tìm ra con đường của riêng mình.
Giống như một hạt giống —
Nó sẽ nở hoa.
Chỉ là, có hạt nở vào mùa xuân, có hạt nở vào mùa hạ.
Cũng có hạt, mãi mãi không nở hoa.
Nhưng đã một lần đặt chân đến cõi đời này —
Bạn không thể, cũng không có quyền ngăn cản chúng đón lấy ánh mặt trời.
Hết.
Những dòng dưới đây là của Gia nha mọi người, sẽ không có trong raw gốc nhé <3
Câu chuyện của Điềm Điềm không hiếm gặp.
Ở một góc nào đó trong cuộc sống này, vẫn có rất nhiều đứa trẻ như cô — từng yêu thương ba mẹ tha thiết, từng khao khát được thừa nhận, từng ra sức chạy theo kỳ vọng của ba mẹ cho đến khi mệt mỏi rã rời, rồi bị bỏ lại phía sau như một món đồ chơi bị hỏng.
Có ba mẹ nào mà chẳng mong con mình thành tài, nhưng đáng tiếc là, có những tình yêu mang danh hy sinh lại không xuất phát từ thấu hiểu, mà từ sự kiểm soát và áp đặt.
Nhiều người làm ba mẹ lại quên mất rằng:
Con cái là một cá thể độc lập, có suy nghĩ, cảm xúc và ước mơ riêng — chứ không phải bản sao để tiếp tục giấc mơ dang dở của họ.
Khi một đứa trẻ không đáp ứng được tiêu chuẩn, không mang lại “vinh quang” như mong muốn, chúng bị đánh giá là vô dụng, là ngu ngốc.
Tệ hơn nữa, có người sẵn sàng cắt đứt, vứt bỏ, mặc kệ con mình tổn thương ra sao, chỉ vì nó không giống "đứa con lý tưởng" trong tưởng tượng của họ.
Thứ tình yêu như vậy — không phải là yêu, mà là sự giao dịch có điều kiện.
Một đứa trẻ không cần phải giỏi giang hơn người.
Nó chỉ cần được sống đúng là mình, được yêu thương và công nhận dù thành tích có ra sao.
Vì một đứa trẻ được nuôi lớn trong yêu thương, tự khắc sẽ biết mình nên đi về đâu.
Còn một đứa trẻ bị tổn thương từ chính người thân, thì phải mất cả đời — hoặc hơn — để học lại cách tin vào tình yêu, vào bản thân, vào thế giới này.
Hãy nhớ: Con cái không nợ ba mẹ một tương lai rực rỡ.
Nhưng ba mẹ nợ con cái một tuổi thơ êm đềm, đủ đầy tình thương.
Bởi vì, có những vết thương, một khi đã in hằn trong những năm tháng non nớt, thì suốt đời… cũng khó mà xóa nhòa.
<3
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro