Chương 8
Đang cập nhật
2025-03-21 21:46:09
Nói xong, bà lại nhìn sang tôi, cười như rất vô tình:
“Tay nghề của Điềm Điềm học ở đâu vậy? Nhìn rất chuyên nghiệp đấy.”
Tôi nhìn bàn tay tê liệt của ba ruột, bất giác tai trái ù đi một trận.
Dì út nhận ra tôi có gì đó không ổn, liền lên tiếng trước để tìm cách đuổi khéo họ đi.
Dì nói sẽ giúp hỏi thăm xem có ai phù hợp, nếu có sẽ báo sau.
Nhưng mẹ ruột không chịu đứng dậy.
Bà nói:
“Chị chỉ nghĩ… của nhà thì nên để người nhà hưởng. Tiền công cũng không ít mà…”
Dì út đứng bật dậy, ra mở cửa:
“Tìm được người rồi em sẽ liên lạc lại.”
Mẹ ruột cắn môi, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Chị thấy Điềm Điềm suốt ngày ở cửa hàng chẳng có việc gì làm. Giờ con bé lớn rồi, cũng cần tiêu chỗ này chỗ kia, nếu nó chịu làm thì chị trả bao nhiêu cũng được. Để nó đưa con nó theo, chị cũng có thể tiện tay kèm cháu gái học luôn.”
Vừa nói, bà lại thò tay vào túi định móc tiền ra.
Lần này, người nổi giận là dì út.
Dì gào lên:
“Chị coi Điềm Điềm là cái gì? Hả? Tôi hỏi chị, rốt cuộc chị coi nó là cái gì?”
“Suốt ngày gọi điện cho tôi nhận lỗi, khóc lóc bảo hối hận.”
“Nhưng từ lúc chị quay về đến giờ, chị đã hỏi tôi lấy một câu: ‘Điềm Điềm bây giờ sống có tốt không’ chưa?”
“Nếu chị có một chút quan tâm thôi, chị cũng sẽ biết — con bé nhà tôi hiện tại sống rất tốt! Nó là giám đốc tài chính của một công ty lớn! Là giám đốc tài chính đó!”
“Con bé nhà tôi giỏi lắm!”
“Chị lúc nào cũng coi thường người khác. Trong mắt chị chỉ có người thông minh mới đáng sống tốt. Còn người bình thường như chúng tôi thì sao, hở ra đưa tiền là gọi đến, vẫy tay là bảo đi — chúng tôi là người giúp việc à?”
“Thuê con bé đi massage?”
“Chị có nghĩ đến cảm nhận của nó không?”
“Chị có biết năm xưa tôi mất bao nhiêu thời gian mới chữa khỏi trầm cảm cho con bé không?”
“Nếu chị còn dám làm nó tổn thương một lần nữa, đừng trách tôi trở mặt không nhận người thân.”
“Chị còn đòi giúp nó chăm con? Là chị bị điên hay tôi bị điên?”
“Người thông minh như chị mà cũng nói ra được câu đó, đầu óc chị để làm gì vậy?”
Mẹ ruột đứng sững, không biết là vì nghe thấy chữ “giám đốc tài chính” mà choáng váng, hay vì sự nổi giận dữ dội của dì út khiến bà sợ.
Bà túm lấy tay ba ruột, bật khóc không thành tiếng:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Tôi không biết… tôi không hề biết con bé từng bị trầm cảm…”
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy dì út nổi giận đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Không biết? Chị thông minh mà, chị là học bá mà — sao lại không biết được?”
Vừa nói, dì vừa cầm xấp tiền trên bàn, ném thẳng vào người ba ruột:
“Massage? Massage cái gì? Một người từng vung tay đánh con đến nỗi nó bị bệnh trầm cảm, bị liệt cũng là đáng đời!”
Hôm đó, mẹ ruột ngồi trước cửa tiệm quần áo khóc rất lâu.
Trông bà có vẻ rất đau lòng — không biết là vì những lời của dì út chạm đến tận đáy lòng, hay là vì cọng rơm cuối cùng trong lòng bà cuối cùng cũng bị gãy.
Dì út cũng khóc trong cửa tiệm.
Tôi thì gọi điện thuê người giúp việc cho họ.
Tiền massage tôi trả trước trọn một năm, chỉ mong từ nay về sau, gặp nhau càng ít càng tốt.
Dì út vì vừa bị thoái hóa đốt sống cổ vừa xúc động mạnh nên đổ bệnh.
Từ đó, phần lớn thời gian tôi ở nhà làm việc, vừa chăm sóc dì, vừa xử lý công việc từ xa.
Dì cảm thấy mình làm phiền tôi, cứ luôn miệng giục tôi quay lại công ty.
Nhưng tôi nhất quyết không đi.
Nếu không có dì, thì cái đứa từng ngốc nghếch đến mức làm toán chậm kinh khủng như tôi, sao có thể trở thành giám đốc tài chính hôm nay?
Năm xưa, dì vừa quản lý cửa hàng quần áo, vừa nuôi tôi.
Dì hủy hết các lớp học thêm của tôi, chỉ giữ lại lớp học vẽ — vì đó là thứ tôi vẫn còn chút hứng thú.
Dì nói với tôi:
“Trên đời có rất nhiều người không giỏi giang xuất chúng. Nhưng người bình thường cũng có thể sống một cuộc đời rất hạnh phúc.”
Dì bảo tôi không cần để tâm đến điểm số.
Tương lai không biết làm gì thì cứ về đây, kế thừa tiệm quần áo của dì.
Chính dì là người kéo tôi — một đứa trẻ bị bệnh tâm lý — từng chút một, thoát khỏi bóng tối.
Đợi đến khi tôi đỡ hơn, dì liền thường xuyên “than phiền” rằng bà lại tính sai sổ sách, suýt thì lỗ vốn.
Mỗi tối, dì mang sổ về, cố tình ngồi đối chiếu trước mặt tôi, rà từng cột số.
Tôi nhìn sốt ruột, thế là bắt đầu ngồi xuống phụ dì kiểm tra.
Ngày qua ngày, tôi dần tiến bộ.
Từ một đứa luôn xếp cuối lớp, tôi ngoi lên thành học sinh trung bình — rồi dần dần, điểm toán còn xếp vào loại khá.
Chứng ù tai, chóng mặt cũng dần biến mất.
Tự tin quay trở lại.
Tôi như trở thành một người hoàn toàn khác.
Nắng chiếu lên người, cũng khiến tôi thấy ấm áp.
Bị kéo khỏi chăn buổi sáng, tôi còn biết làm nũng ôm lấy dì út.
Những vết thương trong lòng được chôn thật sâu.
Chỉ thỉnh thoảng mới âm ỉ nhói lên, nhắc tôi nhớ — chúng từng tồn tại.
“Tay nghề của Điềm Điềm học ở đâu vậy? Nhìn rất chuyên nghiệp đấy.”
Tôi nhìn bàn tay tê liệt của ba ruột, bất giác tai trái ù đi một trận.
Dì út nhận ra tôi có gì đó không ổn, liền lên tiếng trước để tìm cách đuổi khéo họ đi.
Dì nói sẽ giúp hỏi thăm xem có ai phù hợp, nếu có sẽ báo sau.
Nhưng mẹ ruột không chịu đứng dậy.
Bà nói:
“Chị chỉ nghĩ… của nhà thì nên để người nhà hưởng. Tiền công cũng không ít mà…”
Dì út đứng bật dậy, ra mở cửa:
“Tìm được người rồi em sẽ liên lạc lại.”
Mẹ ruột cắn môi, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Chị thấy Điềm Điềm suốt ngày ở cửa hàng chẳng có việc gì làm. Giờ con bé lớn rồi, cũng cần tiêu chỗ này chỗ kia, nếu nó chịu làm thì chị trả bao nhiêu cũng được. Để nó đưa con nó theo, chị cũng có thể tiện tay kèm cháu gái học luôn.”
Vừa nói, bà lại thò tay vào túi định móc tiền ra.
Lần này, người nổi giận là dì út.
Dì gào lên:
“Chị coi Điềm Điềm là cái gì? Hả? Tôi hỏi chị, rốt cuộc chị coi nó là cái gì?”
“Suốt ngày gọi điện cho tôi nhận lỗi, khóc lóc bảo hối hận.”
“Nhưng từ lúc chị quay về đến giờ, chị đã hỏi tôi lấy một câu: ‘Điềm Điềm bây giờ sống có tốt không’ chưa?”
“Nếu chị có một chút quan tâm thôi, chị cũng sẽ biết — con bé nhà tôi hiện tại sống rất tốt! Nó là giám đốc tài chính của một công ty lớn! Là giám đốc tài chính đó!”
“Con bé nhà tôi giỏi lắm!”
“Chị lúc nào cũng coi thường người khác. Trong mắt chị chỉ có người thông minh mới đáng sống tốt. Còn người bình thường như chúng tôi thì sao, hở ra đưa tiền là gọi đến, vẫy tay là bảo đi — chúng tôi là người giúp việc à?”
“Thuê con bé đi massage?”
“Chị có nghĩ đến cảm nhận của nó không?”
“Chị có biết năm xưa tôi mất bao nhiêu thời gian mới chữa khỏi trầm cảm cho con bé không?”
“Nếu chị còn dám làm nó tổn thương một lần nữa, đừng trách tôi trở mặt không nhận người thân.”
“Chị còn đòi giúp nó chăm con? Là chị bị điên hay tôi bị điên?”
“Người thông minh như chị mà cũng nói ra được câu đó, đầu óc chị để làm gì vậy?”
Mẹ ruột đứng sững, không biết là vì nghe thấy chữ “giám đốc tài chính” mà choáng váng, hay vì sự nổi giận dữ dội của dì út khiến bà sợ.
Bà túm lấy tay ba ruột, bật khóc không thành tiếng:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Tôi không biết… tôi không hề biết con bé từng bị trầm cảm…”
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy dì út nổi giận đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Không biết? Chị thông minh mà, chị là học bá mà — sao lại không biết được?”
Vừa nói, dì vừa cầm xấp tiền trên bàn, ném thẳng vào người ba ruột:
“Massage? Massage cái gì? Một người từng vung tay đánh con đến nỗi nó bị bệnh trầm cảm, bị liệt cũng là đáng đời!”
Hôm đó, mẹ ruột ngồi trước cửa tiệm quần áo khóc rất lâu.
Trông bà có vẻ rất đau lòng — không biết là vì những lời của dì út chạm đến tận đáy lòng, hay là vì cọng rơm cuối cùng trong lòng bà cuối cùng cũng bị gãy.
Dì út cũng khóc trong cửa tiệm.
Tôi thì gọi điện thuê người giúp việc cho họ.
Tiền massage tôi trả trước trọn một năm, chỉ mong từ nay về sau, gặp nhau càng ít càng tốt.
Dì út vì vừa bị thoái hóa đốt sống cổ vừa xúc động mạnh nên đổ bệnh.
Từ đó, phần lớn thời gian tôi ở nhà làm việc, vừa chăm sóc dì, vừa xử lý công việc từ xa.
Dì cảm thấy mình làm phiền tôi, cứ luôn miệng giục tôi quay lại công ty.
Nhưng tôi nhất quyết không đi.
Nếu không có dì, thì cái đứa từng ngốc nghếch đến mức làm toán chậm kinh khủng như tôi, sao có thể trở thành giám đốc tài chính hôm nay?
Năm xưa, dì vừa quản lý cửa hàng quần áo, vừa nuôi tôi.
Dì hủy hết các lớp học thêm của tôi, chỉ giữ lại lớp học vẽ — vì đó là thứ tôi vẫn còn chút hứng thú.
Dì nói với tôi:
“Trên đời có rất nhiều người không giỏi giang xuất chúng. Nhưng người bình thường cũng có thể sống một cuộc đời rất hạnh phúc.”
Dì bảo tôi không cần để tâm đến điểm số.
Tương lai không biết làm gì thì cứ về đây, kế thừa tiệm quần áo của dì.
Chính dì là người kéo tôi — một đứa trẻ bị bệnh tâm lý — từng chút một, thoát khỏi bóng tối.
Đợi đến khi tôi đỡ hơn, dì liền thường xuyên “than phiền” rằng bà lại tính sai sổ sách, suýt thì lỗ vốn.
Mỗi tối, dì mang sổ về, cố tình ngồi đối chiếu trước mặt tôi, rà từng cột số.
Tôi nhìn sốt ruột, thế là bắt đầu ngồi xuống phụ dì kiểm tra.
Ngày qua ngày, tôi dần tiến bộ.
Từ một đứa luôn xếp cuối lớp, tôi ngoi lên thành học sinh trung bình — rồi dần dần, điểm toán còn xếp vào loại khá.
Chứng ù tai, chóng mặt cũng dần biến mất.
Tự tin quay trở lại.
Tôi như trở thành một người hoàn toàn khác.
Nắng chiếu lên người, cũng khiến tôi thấy ấm áp.
Bị kéo khỏi chăn buổi sáng, tôi còn biết làm nũng ôm lấy dì út.
Những vết thương trong lòng được chôn thật sâu.
Chỉ thỉnh thoảng mới âm ỉ nhói lên, nhắc tôi nhớ — chúng từng tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro