Chương 7
Đang cập nhật
2025-03-21 21:46:09
Nước mắt vẫn còn treo trên mặt mẹ ruột, bà lặng người, không biết nói gì, chỉ trân trân nhìn tôi.
Môi mẹ ruột bắt đầu run lên, nước mắt rơi từng giọt lớn.
Tôi nói:
“Hôm nay là lần cuối mẹ tôi mang cơm cho hai người. Tôi đã chuyển tiền vào tài khoản của hai người thay mẹ tôi rồi. Dưới lầu có rất nhiều chỗ bán suất ăn dinh dưỡng, đặt cũng tiện thôi.”
“Bà là người thông minh, chắc cũng hiểu rõ lập trường của tôi. Và chắc bà cũng biết rõ hơn một đứa ngu ngốc như tôi rằng — nước đổ rồi thì không thể hốt lại.”
Mẹ ruột lại đưa tay ôm ngực.
Ngực tôi cũng đau như bị đè một tảng đá, nặng đến mức không sao thở nổi.
Trên giường bệnh, tiếng “ư ử” mơ hồ của ba vang lên.
Khóe miệng ông méo xệch — không rõ là giận hay buồn.
Tôi vô thức nhìn về phía bàn tay to của ông.
Bàn tay ấy giờ đã co quắp đặt trước ngực, không còn giơ lên nổi nữa.
Tôi nghĩ, có lẽ thật tàn nhẫn, nhưng tôi không thể không thừa nhận:
Tôi sẽ không còn phải sợ những cái tát bất ngờ giáng xuống nữa.
Quả nhiên, từ sau hôm đó, mẹ ruột không nhờ dì út mang cơm đến nữa.
Chỉ thỉnh thoảng bà sẽ gọi điện bằng giọng yếu ớt và đầy oán trách:
“Đồ ăn bên ngoài vừa bẩn, lại lạnh tanh.”
Dì út chỉ đáp:
“Cơm nguội thì ráng đừng ăn, kẻo giống như Điềm Điềm — ăn xong rồi vào viện vì viêm ruột thừa.”
Nghe đến đó, mẹ ruột không nói gì thêm.
Dì út khẽ thở dài:
“Có người phải về già mới hiểu được vài điều. Thông minh cả đời… cũng là uổng phí nếu không biết dùng đúng chỗ.”
Sau khi rời bệnh viện về, tôi mất ngủ mấy đêm liên tiếp.
Thường giữa đêm, tôi lại đánh thức chồng, hỏi anh:
“Em làm vậy… có sai không?”
Chồng vừa an ủi vừa giúp tôi điều chỉnh tâm lý.
Tôi không rõ đó là lời động viên hay là góc nhìn chuyên môn của một bác sĩ.
Anh nói:
“Tốt nhất là em đừng tiếp xúc lại với mẹ ruột nữa. Cũng đừng gợi nhớ những chuyện cũ. Em đã từng bị trầm cảm, đừng để tái phát.”
Tôi nghĩ, chỉ cần tránh mặt là có thể yên lòng.
Chỉ cần không gặp, không nghĩ đến nữa… là có thể sống yên ổn.
Thế nhưng — họ vẫn không buông tha cho tôi, ngay cả trong mơ.
Trong mơ, tôi vẫn là cô bé năm nào — hoảng sợ, bất lực.
Lần này, mẹ ruột lại chủ động chìa tay về phía tôi, giọng đầy dịu dàng:
“Điềm Điềm, bảo bối của mẹ… mẹ sai rồi.”
Tôi suýt nữa đã lao vào vòng tay đó.
Nhưng bà đột ngột thay đổi nét mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà gằn giọng:
“Đồ ngu. Chỉ cần một miếng kẹo ngọt là mày mắc câu rồi à?”
Tôi choàng tỉnh, cả người lạnh toát.
Tai ù đi, đầu quay cuồng — cái cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp phải.
…
Ba ruột tôi xuất viện.
Chồng tôi sợ họ lại tìm đến làm phiền, nên chủ động nhờ người lo toàn bộ thủ tục xuất viện từ sớm.
Còn em gái tôi… cuối cùng cũng về nước.
Tôi cứ tưởng mọi chuyện đã đến hồi kết.
Không ngờ — sóng gió thật sự chỉ mới bắt đầu.
Nghe nói, sau một trận khóc lóc từ mẹ ruột, em gái ném lại một khoản tiền rồi quay đầu bước đi, không hề ngoảnh lại.
Em ấy về nước chỉ để lo thủ tục di cư.
Mẹ không hiểu. Người bị bỏ rơi là tôi cơ mà — sao ngay cả em gái cũng oán giận bà?
Em gái chỉ lạnh lùng đáp:
“Tôi chỉ là công cụ để ba mẹ đem ra khoe khoang, để đi so đo với thiên hạ mà thôi. Bây giờ tôi chịu đủ rồi.”
Hồi trước, khi bạn bè đồng nghiệp thi nhau khoe con, bà từng vì em gái mà được thỏa mãn lòng hư vinh đến tột cùng.
Còn bây giờ, khi mọi người bắt đầu khoe cháu, khoe tổ ấm, em gái lại nói em ấy sợ — sợ đến mức chỉ muốn trốn chạy.
Và em ấy thật sự đã chạy trốn khỏi bà.
Nhưng khoản tiền kia lại khiến mẹ tỉnh ngộ:
Với một đứa “vô dụng” như tôi, có lẽ… tiền là cách giải quyết tốt nhất.
Lần nữa, bà đẩy xe lăn của ba, xuất hiện ở cửa tiệm quần áo của dì út.
Khi ấy tôi đang xoa bóp cổ vai cho dì.
Dì út mấy ngày liền cắm đầu vào dọn kho, bệnh thoái hóa đốt sống cổ lại tái phát, tay trái còn chẳng nhấc lên nổi.
Mẹ ruột trông tiều tụy, nhếch nhác.
Nhưng trong mắt bà vẫn lộ rõ một loại tự tin đáng sợ — như thể mọi chuyện đều nằm trong tay mình.
Bà nhanh chóng tỏ rõ thái độ:
“Chị chỉ đến nhờ em tìm giúp một người phụ việc, chứ không có ý gì khác.”
Bà nói việc ngày ngày đưa ba tôi đến bệnh viện làm phục hồi chức năng rất bất tiện.
Bác sĩ đề nghị nên tập vật lý trị liệu tại nhà sẽ tốt hơn.
Cho nên… bà muốn thuê người.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tốt nhất là người biết xoa bóp.
Tay tôi đang xoa cho dì út bỗng khựng lại.
Dì lập tức nắm lấy tay tôi, siết chặt trong lòng bàn tay bà.
Mẹ ruột lấy ra một xấp tiền mặt.
Một xấp dày cộp.
Bà nói:
“Vợ chồng chị có lương hưu cao, em gái Điềm Điềm cũng để lại một khoản lớn. Đây chỉ là tiền lương của một tháng thôi. Nếu người đó làm tốt, tay nghề vững, chị sẽ trả thêm.”
Môi mẹ ruột bắt đầu run lên, nước mắt rơi từng giọt lớn.
Tôi nói:
“Hôm nay là lần cuối mẹ tôi mang cơm cho hai người. Tôi đã chuyển tiền vào tài khoản của hai người thay mẹ tôi rồi. Dưới lầu có rất nhiều chỗ bán suất ăn dinh dưỡng, đặt cũng tiện thôi.”
“Bà là người thông minh, chắc cũng hiểu rõ lập trường của tôi. Và chắc bà cũng biết rõ hơn một đứa ngu ngốc như tôi rằng — nước đổ rồi thì không thể hốt lại.”
Mẹ ruột lại đưa tay ôm ngực.
Ngực tôi cũng đau như bị đè một tảng đá, nặng đến mức không sao thở nổi.
Trên giường bệnh, tiếng “ư ử” mơ hồ của ba vang lên.
Khóe miệng ông méo xệch — không rõ là giận hay buồn.
Tôi vô thức nhìn về phía bàn tay to của ông.
Bàn tay ấy giờ đã co quắp đặt trước ngực, không còn giơ lên nổi nữa.
Tôi nghĩ, có lẽ thật tàn nhẫn, nhưng tôi không thể không thừa nhận:
Tôi sẽ không còn phải sợ những cái tát bất ngờ giáng xuống nữa.
Quả nhiên, từ sau hôm đó, mẹ ruột không nhờ dì út mang cơm đến nữa.
Chỉ thỉnh thoảng bà sẽ gọi điện bằng giọng yếu ớt và đầy oán trách:
“Đồ ăn bên ngoài vừa bẩn, lại lạnh tanh.”
Dì út chỉ đáp:
“Cơm nguội thì ráng đừng ăn, kẻo giống như Điềm Điềm — ăn xong rồi vào viện vì viêm ruột thừa.”
Nghe đến đó, mẹ ruột không nói gì thêm.
Dì út khẽ thở dài:
“Có người phải về già mới hiểu được vài điều. Thông minh cả đời… cũng là uổng phí nếu không biết dùng đúng chỗ.”
Sau khi rời bệnh viện về, tôi mất ngủ mấy đêm liên tiếp.
Thường giữa đêm, tôi lại đánh thức chồng, hỏi anh:
“Em làm vậy… có sai không?”
Chồng vừa an ủi vừa giúp tôi điều chỉnh tâm lý.
Tôi không rõ đó là lời động viên hay là góc nhìn chuyên môn của một bác sĩ.
Anh nói:
“Tốt nhất là em đừng tiếp xúc lại với mẹ ruột nữa. Cũng đừng gợi nhớ những chuyện cũ. Em đã từng bị trầm cảm, đừng để tái phát.”
Tôi nghĩ, chỉ cần tránh mặt là có thể yên lòng.
Chỉ cần không gặp, không nghĩ đến nữa… là có thể sống yên ổn.
Thế nhưng — họ vẫn không buông tha cho tôi, ngay cả trong mơ.
Trong mơ, tôi vẫn là cô bé năm nào — hoảng sợ, bất lực.
Lần này, mẹ ruột lại chủ động chìa tay về phía tôi, giọng đầy dịu dàng:
“Điềm Điềm, bảo bối của mẹ… mẹ sai rồi.”
Tôi suýt nữa đã lao vào vòng tay đó.
Nhưng bà đột ngột thay đổi nét mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà gằn giọng:
“Đồ ngu. Chỉ cần một miếng kẹo ngọt là mày mắc câu rồi à?”
Tôi choàng tỉnh, cả người lạnh toát.
Tai ù đi, đầu quay cuồng — cái cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp phải.
…
Ba ruột tôi xuất viện.
Chồng tôi sợ họ lại tìm đến làm phiền, nên chủ động nhờ người lo toàn bộ thủ tục xuất viện từ sớm.
Còn em gái tôi… cuối cùng cũng về nước.
Tôi cứ tưởng mọi chuyện đã đến hồi kết.
Không ngờ — sóng gió thật sự chỉ mới bắt đầu.
Nghe nói, sau một trận khóc lóc từ mẹ ruột, em gái ném lại một khoản tiền rồi quay đầu bước đi, không hề ngoảnh lại.
Em ấy về nước chỉ để lo thủ tục di cư.
Mẹ không hiểu. Người bị bỏ rơi là tôi cơ mà — sao ngay cả em gái cũng oán giận bà?
Em gái chỉ lạnh lùng đáp:
“Tôi chỉ là công cụ để ba mẹ đem ra khoe khoang, để đi so đo với thiên hạ mà thôi. Bây giờ tôi chịu đủ rồi.”
Hồi trước, khi bạn bè đồng nghiệp thi nhau khoe con, bà từng vì em gái mà được thỏa mãn lòng hư vinh đến tột cùng.
Còn bây giờ, khi mọi người bắt đầu khoe cháu, khoe tổ ấm, em gái lại nói em ấy sợ — sợ đến mức chỉ muốn trốn chạy.
Và em ấy thật sự đã chạy trốn khỏi bà.
Nhưng khoản tiền kia lại khiến mẹ tỉnh ngộ:
Với một đứa “vô dụng” như tôi, có lẽ… tiền là cách giải quyết tốt nhất.
Lần nữa, bà đẩy xe lăn của ba, xuất hiện ở cửa tiệm quần áo của dì út.
Khi ấy tôi đang xoa bóp cổ vai cho dì.
Dì út mấy ngày liền cắm đầu vào dọn kho, bệnh thoái hóa đốt sống cổ lại tái phát, tay trái còn chẳng nhấc lên nổi.
Mẹ ruột trông tiều tụy, nhếch nhác.
Nhưng trong mắt bà vẫn lộ rõ một loại tự tin đáng sợ — như thể mọi chuyện đều nằm trong tay mình.
Bà nhanh chóng tỏ rõ thái độ:
“Chị chỉ đến nhờ em tìm giúp một người phụ việc, chứ không có ý gì khác.”
Bà nói việc ngày ngày đưa ba tôi đến bệnh viện làm phục hồi chức năng rất bất tiện.
Bác sĩ đề nghị nên tập vật lý trị liệu tại nhà sẽ tốt hơn.
Cho nên… bà muốn thuê người.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tốt nhất là người biết xoa bóp.
Tay tôi đang xoa cho dì út bỗng khựng lại.
Dì lập tức nắm lấy tay tôi, siết chặt trong lòng bàn tay bà.
Mẹ ruột lấy ra một xấp tiền mặt.
Một xấp dày cộp.
Bà nói:
“Vợ chồng chị có lương hưu cao, em gái Điềm Điềm cũng để lại một khoản lớn. Đây chỉ là tiền lương của một tháng thôi. Nếu người đó làm tốt, tay nghề vững, chị sẽ trả thêm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro