Mùa Xuân Của Kẻ Ngốc

Chương 4

Đang cập nhật

2025-03-21 21:46:09

Tôi ôm lấy dì út, tiện tay giúp bà lau nước mắt:

“Nếu con là bảo bối của mẹ, thì tất nhiên con sẽ luôn ở bên mẹ. Nhưng lần sau nếu có người ngoài đến xía mũi vào chuyện nhà mình, mẹ của con có thể mạnh mẽ một chút được không?”

Câu nói vừa dứt, cả bàn ăn xôn xao.

Mẹ ruột đưa tay ôm ngực, run lên không ngừng.

Ba ruột thì vừa lục tìm thuốc trợ tim, vừa tìm vừa chửi tôi là súc sinh.

Cái dáng vẻ nổi điên vì “bảo vệ vợ” đó y hệt năm xưa — khiến người ta chỉ thấy ghê tởm.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tôi bình tĩnh nhìn mẹ ruột:

“Trước tiên cần sửa lại một chuyện — mẹ tôi không thay bà nuôi con. Từ cái ngày bà bỏ tôi đi, tôi đã không còn là con của bà nữa. Cho nên chuyện nhà tôi, không đến lượt bà can thiệp.”

“Còn việc tôi có về thăm hay không — dù mẹ tôi có đồng ý hay không, tôi cũng không về. Tôi sẽ không bao giờ về thăm. Nếu bà muốn kiện thì cứ kiện, nếu thắng kiện, tôi sẽ nộp một phần tiền chu cấp đúng theo luật.”

Ba ruột giận đến mức ném mạnh lọ thuốc xuống đất, giơ tay định lao vào đánh tôi.

“Súc sinh! Mày muốn chọc mẹ mày tức c.h.ế.t mới vừa lòng hả?!”

Lời nói vẫn y hệt trước đây, nhưng tôi theo phản xạ đã giơ tay lên bảo vệ đầu mình.

Chồng tôi đã bước lên từ lúc nào, chắn ngay trước mặt tôi, nắm chặt cổ tay ba ruột.

“Ông dám đụng vào cô ấy một cái, tôi không ngại mời ông đi ‘dưỡng lão’ trong trại giam đâu.”

Giọng anh lạnh như băng.

Mọi người bắt đầu kéo tới can ngăn.

Chồng tôi buông tay, hất ông ta lùi lại mấy bước.

“Hôm nay có mặt đông đủ họ hàng, tôi thay mặt Điềm Điềm nói rõ một lần cho xong.”

“Cô ấy từng bị bỏ rơi, chịu tổn thương tâm lý nghiêm trọng từ nhỏ. Nếu ai còn định lên mặt giảng đạo đức, ép cô ấy nhận lại ‘người thân’ — thì đừng trách tôi trở mặt tại chỗ.”

Không khí trở nên vô cùng căng thẳng.

Chồng tôi che chở cho tôi và dì út rời đi trước.

Mẹ ruột vừa khóc vừa nuốt vội viên thuốc trợ tim.

Dì út nhìn chị gái mình, trong mắt hiện rõ vẻ mềm lòng.

Nhưng nhìn tôi xong, bà lại nuốt hết mọi lời vào trong.

Bởi vì tất cả những chuyện tôi từng trải qua… bà hiểu hơn ai hết.



Năm đó, sau khi em gái được đón về, “cuộc thử nghiệm” kia cũng chấm dứt.

So với việc cố gắng biến một đứa ngu ngốc thành thông minh, họ chọn cách dốc toàn lực nuôi dưỡng một đứa trẻ vốn đã thông minh thành người tài.

Có lẽ sẽ có người nghĩ: tôi không còn bị ép học, chắc hẳn sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nhưng không.

Cảm giác bị phớt lờ, thậm chí bị quên lãng, khiến một đứa trẻ chưa đầy tám tuổi thức trắng không biết bao nhiêu đêm.

Ba mẹ bắt đầu đăng ký cho em gái đủ loại lớp học thêm, có nhiều thứ còn tự tay dạy nó.

Họ quá bận rộn, đến mức đôi lần… quên cả đón tôi tan học.

Tôi không dám đợi, sợ họ sẽ không đến.

Thế là một mình tôi gồng mình đi bộ về nhà.

Tôi cố gắng hoà nhập vào thế giới của họ.

Khi em gái cần giúp, tôi rụt rè lại gần, muốn làm thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng em ấy chỉ thản nhiên nói:

“Mẹ bảo không được học theo chị.”

Tôi lặng lẽ rút lui, như thể bị cả thế giới vứt bỏ.

Có một lần, ba mẹ dẫn em gái đi thi “trí nhớ siêu phàm” dành cho trẻ nhỏ.

Tôi ở nhà một mình, ăn cơm nguội suốt hai ngày thì bắt đầu bị tiêu chảy.

Sau đó tôi sốt.

Không chịu nổi nữa, tôi lấy điện thoại gọi cho mẹ.

“Mẹ ơi, con lạnh quá, người cứ run cầm cập…”

Đầu dây bên kia, mẹ tỏ ra mất kiên nhẫn, hạ giọng trách tôi:

“Con có phải đứa trẻ ba tuổi đâu, lạnh thì phải biết tự đắp chăn chứ.”

Rồi tôi nghe mẹ thì thầm với ba:

“Con bé này sao mà ngu thế không biết. Lạnh đến phát run mà không biết tự đắp chăn à.”

Tôi cuộn mình trong chăn, khó chịu đến mức nước mắt chảy ròng.

Tôi cố kìm tiếng nấc, khẽ hỏi:

“Mẹ ơi, mẹ khi nào về vậy?

Bụng con đau lắm…”

Ba là người bắt máy.

Giọng ông rất nghiêm khắc, nói tôi lúc thì kêu lạnh, lúc thì than đau bụng — chẳng học được gì cho ra hồn, chỉ giỏi nói dối.

Ông còn nói tôi không nên vì ghen tị với em gái mà giở mấy trò vặt vãnh này ra.

Họ đang tập trung nuôi dạy em gái thành tài, sau này nếu tôi thật sự không có cơm ăn, thì em ấy cũng không thể bỏ mặc tôi được.

Cuộc gọi bị dập máy.

Tôi chui vào chăn, tuyệt vọng đến nghẹt thở.

Tôi rất nhớ bà ngoại.

Nhưng lúc đó bà đã mất rồi.

Tôi nghĩ đến dì út.

Dì đến nơi thì hoảng hốt không thôi, vừa đến đã bế tôi chạy thẳng tới bệnh viện.

Viêm ruột thừa cấp tính.

May mà mổ kịp, nếu muộn chút nữa là đã bị thủng ruột rồi.

Nghe nói sau đó tôi sốt cao đến mức nói mê.

Lúc vào phòng phẫu thuật, tôi chẳng sợ d.a.o mổ, chỉ một mực lặp đi lặp lại một điều: “Đừng nói với mẹ… Mẹ biết sẽ thấy con phiền.”

Dì út khóc sưng cả mắt, vừa khóc vừa lẩm bẩm:

“Trời ơi, tôi tạo nghiệp gì mà con bé khổ đến mức này…”

Dù tôi ra sức ngăn cản, dì vẫn gọi báo cho mẹ.

Tôi sợ, nhưng cũng có chút hy vọng.

Hy vọng mẹ sẽ vì tôi bệnh nặng mà chạy tới.

Hy vọng mẹ sẽ giống như khi ôm em gái — cũng ôm tôi một cái.

Thế nhưng… cả lo lắng lẫn mong chờ đều tan thành mây khói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Xuân Của Kẻ Ngốc

Số ký tự: 0