Chương 3
Đang cập nhật
2025-03-21 21:46:09
Lúc bàn tay đó vung xuống, tôi thật sự đã nghĩ… liệu cái đầu của mình có lăn lông lốc xuống đất không.
Ba túm tôi lôi đến trước mặt mẹ.
Ông nói:
“Mày nhìn mẹ mày đi, vì mày mà suýt phát bệnh. Sáng dậy sớm, tối thức khuya để kèm mày học, vậy mà mày dám ngủ gật trong lớp?”
Tôi không còn tâm trí để để ý đến khuôn mặt đang rát bỏng của mình, chỉ hoảng loạn nhìn về phía mẹ.
Tôi sợ lắm, sợ mẹ sẽ vì tức giận mà thật sự xảy ra chuyện.
Tôi vội vàng đưa tay ôm lấy mẹ, miệng không ngừng nói:
“Mẹ đừng giận nữa, con không dám nữa đâu…”
Nhưng mẹ lại đẩy tôi ra thật mạnh.
Tối hôm đó, trong nhà yên lặng đến đáng sợ.
Trời đã tối mịt, nhưng chẳng ai buồn bật đèn.
Không ai nấu cơm.
Không ai nói chuyện với tôi.
Tôi cuộn tròn trong góc nhà, mắt díp lại vì buồn ngủ mà vẫn không dám ngủ, sợ nếu mình lỡ ngủ mất, mẹ sẽ tức giận mà… c.h.ế.t thật.
Cho đến khi dì út đến gõ cửa.
Khi dì nhìn thấy tôi mặt mày sưng vù co rúm trong góc, liền nổi giận, lớn tiếng cãi nhau với mẹ tôi.
Họ cãi nhau những gì, tôi không nhớ rõ.
Chỉ nhớ mẹ đã buông một câu khiến tôi không bao giờ quên:
“Tôi mặc kệ nó, chẳng lẽ muốn để nó giống cô, sau này đi bán quần áo kiếm sống sao?”
Tôi không hiểu bán quần áo thì có gì không tốt.
Nhưng dì út lại giận đến phát run, ôm chặt lấy tôi, vừa lau nước mắt vừa không ngừng lắc đầu.
Việc huấn luyện đó kéo dài suốt nửa năm.
Nửa năm trời, tôi — đứa ngu ngốc ấy — chẳng những không giỏi lên mà còn vì những trận mắng mỏ và cơn thịnh nộ triền miên, khiến thành tích từ mức trung bình tụt xuống hẳn loại kém.
Chứng ù tai, chóng mặt của tôi ngày một nặng hơn.
Không khí trong nhà thì ngột ngạt đến đáng sợ.
Cho đến một ngày… họ đón em gái tôi về.
Khi đó em chưa đầy ba tuổi, vẫn đang sống cùng bà nội.
Lúc em gái trở về, tôi đang ngồi học thuộc bài.
Một đoạn văn tôi học cả tiếng đồng hồ vẫn chưa thuộc được, thì đứa bé chưa đầy ba tuổi bên cạnh lại đọc vanh vách không sai một chữ.
Đó là lần đầu tiên tôi không bị đánh vì học không thuộc.
Nhưng cảm giác ấy còn đáng sợ hơn cả bị đánh.
Mẹ mừng rỡ ôm lấy em gái, xoay vòng vòng, gọi con bé là “bé cưng”.
Ba tôi cũng cười rạng rỡ, bế bổng em gái lên cao, rồi hôn nhẹ lên má con bé một cái.
Tôi đứng đó, nhìn mà thèm muốn đến phát đau…
Tôi thật sự… rất ghen tỵ.
Tôi bị chồng đánh thức dậy. Anh ấy nói hình như tôi đang gặp ác mộng, cứ nói mê không ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi đưa tay lau mặt, mới nhận ra mình đã khóc suốt trong mơ.
Chồng nhìn tôi đầy lo lắng, anh ấy nói tôi không nên gặp lại ba mẹ ruột nữa.
Anh ấy nói đúng.
Anh ấy là bác sĩ, anh ấy biết tôi từng bị tổn thương tâm lý nặng nề, phải mất cả năm trời điều trị mới ổn — là dì út đưa tôi đi chữa.
Nhưng có những người đâu phải cứ nói không gặp là không gặp được.
…
Ngày giỗ bà ngoại, họ hàng lại tề tựu đông đủ.
Năm xưa vì muốn tạo điều kiện tốt nhất để nuôi dạy em gái, mẹ ruột tôi đã dắt cả nhà chuyển lên Bắc Kinh.
Giờ thì em gái đã học hành thành tài, định cư ở nước ngoài.
Cuối cùng họ cũng có thời gian về quê viếng mộ bà.
Mọi người đều trầm trồ ngưỡng mộ mẹ ruột vì đã nuôi được con gái thành học bá.
Khuôn mặt mẹ ruột rạng rỡ, nụ cười tự hào không cách nào giấu được.
Tay tôi lạnh toát, chồng tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Có người hỏi:
“Con gái giỏi như thế, sao hai bác không sang nước ngoài với cháu luôn cho tiện?”
Nụ cười trên mặt mẹ ruột khựng lại.
Ba ruột cười gượng, nói rằng họ không quen sống ở nước ngoài.
Lại có người hỏi:
“Thế con gái không về thăm hai bác sao?”
Mẹ tôi vội vàng đáp:
“Con bé bận lắm, chẳng có thời gian rảnh đâu.”
Không biết là cố ý hay vô tình, có người vẫn tiếp tục hỏi tới:
“Hai bác không đi được, con bé cũng không về, thế sau này ai chăm sóc hai bác lúc tuổi già?”
Câu hỏi quá thẳng khiến cả bàn ăn đột ngột rơi vào im lặng.
Ánh mắt mọi người lần lượt dừng lại… trên người tôi.
Tôi làm như không nghe thấy gì, chỉ lặng lẽ gắp thức ăn cho dì út.
Mẹ ruột gượng cười, vẻ mặt đầy chừng mực.
Bà nắm tay dì út, vỗ nhẹ hai cái, dịu giọng nói:
“Em yên tâm, chị không tranh giành con gái với em đâu. Bọn chị có lương hưu, không thiếu tiền tiêu. Em vất vả nuôi lớn con bé bao nhiêu năm, sau này chắc chắn nó sẽ lo cho em lúc tuổi già. Bọn chị không mong gì hơn, chỉ mong con bé thỉnh thoảng về thăm nhà một chút thôi.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Một câu cuối cùng khiến m.á.u tôi như dồn hết lên đầu.
Khóe miệng dì út giật giật, bao nhiêu lời định nói đều nghẹn lại nơi cổ họng.
Tôi bước nhanh lên trước, nắm lấy tay dì út.
“Mẹ, con có phải là bảo bối của mẹ không?” Tôi hỏi dì út.
Dì út kinh ngạc, hơi đỏ mắt:
“Con bé này, hôm nay lại nổi gió gì đấy hả?”
“Phải không mẹ?” Tôi không chịu buông tha.
“Phải, phải.” Dì út quay mặt đi, né tránh.
Ba túm tôi lôi đến trước mặt mẹ.
Ông nói:
“Mày nhìn mẹ mày đi, vì mày mà suýt phát bệnh. Sáng dậy sớm, tối thức khuya để kèm mày học, vậy mà mày dám ngủ gật trong lớp?”
Tôi không còn tâm trí để để ý đến khuôn mặt đang rát bỏng của mình, chỉ hoảng loạn nhìn về phía mẹ.
Tôi sợ lắm, sợ mẹ sẽ vì tức giận mà thật sự xảy ra chuyện.
Tôi vội vàng đưa tay ôm lấy mẹ, miệng không ngừng nói:
“Mẹ đừng giận nữa, con không dám nữa đâu…”
Nhưng mẹ lại đẩy tôi ra thật mạnh.
Tối hôm đó, trong nhà yên lặng đến đáng sợ.
Trời đã tối mịt, nhưng chẳng ai buồn bật đèn.
Không ai nấu cơm.
Không ai nói chuyện với tôi.
Tôi cuộn tròn trong góc nhà, mắt díp lại vì buồn ngủ mà vẫn không dám ngủ, sợ nếu mình lỡ ngủ mất, mẹ sẽ tức giận mà… c.h.ế.t thật.
Cho đến khi dì út đến gõ cửa.
Khi dì nhìn thấy tôi mặt mày sưng vù co rúm trong góc, liền nổi giận, lớn tiếng cãi nhau với mẹ tôi.
Họ cãi nhau những gì, tôi không nhớ rõ.
Chỉ nhớ mẹ đã buông một câu khiến tôi không bao giờ quên:
“Tôi mặc kệ nó, chẳng lẽ muốn để nó giống cô, sau này đi bán quần áo kiếm sống sao?”
Tôi không hiểu bán quần áo thì có gì không tốt.
Nhưng dì út lại giận đến phát run, ôm chặt lấy tôi, vừa lau nước mắt vừa không ngừng lắc đầu.
Việc huấn luyện đó kéo dài suốt nửa năm.
Nửa năm trời, tôi — đứa ngu ngốc ấy — chẳng những không giỏi lên mà còn vì những trận mắng mỏ và cơn thịnh nộ triền miên, khiến thành tích từ mức trung bình tụt xuống hẳn loại kém.
Chứng ù tai, chóng mặt của tôi ngày một nặng hơn.
Không khí trong nhà thì ngột ngạt đến đáng sợ.
Cho đến một ngày… họ đón em gái tôi về.
Khi đó em chưa đầy ba tuổi, vẫn đang sống cùng bà nội.
Lúc em gái trở về, tôi đang ngồi học thuộc bài.
Một đoạn văn tôi học cả tiếng đồng hồ vẫn chưa thuộc được, thì đứa bé chưa đầy ba tuổi bên cạnh lại đọc vanh vách không sai một chữ.
Đó là lần đầu tiên tôi không bị đánh vì học không thuộc.
Nhưng cảm giác ấy còn đáng sợ hơn cả bị đánh.
Mẹ mừng rỡ ôm lấy em gái, xoay vòng vòng, gọi con bé là “bé cưng”.
Ba tôi cũng cười rạng rỡ, bế bổng em gái lên cao, rồi hôn nhẹ lên má con bé một cái.
Tôi đứng đó, nhìn mà thèm muốn đến phát đau…
Tôi thật sự… rất ghen tỵ.
Tôi bị chồng đánh thức dậy. Anh ấy nói hình như tôi đang gặp ác mộng, cứ nói mê không ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi đưa tay lau mặt, mới nhận ra mình đã khóc suốt trong mơ.
Chồng nhìn tôi đầy lo lắng, anh ấy nói tôi không nên gặp lại ba mẹ ruột nữa.
Anh ấy nói đúng.
Anh ấy là bác sĩ, anh ấy biết tôi từng bị tổn thương tâm lý nặng nề, phải mất cả năm trời điều trị mới ổn — là dì út đưa tôi đi chữa.
Nhưng có những người đâu phải cứ nói không gặp là không gặp được.
…
Ngày giỗ bà ngoại, họ hàng lại tề tựu đông đủ.
Năm xưa vì muốn tạo điều kiện tốt nhất để nuôi dạy em gái, mẹ ruột tôi đã dắt cả nhà chuyển lên Bắc Kinh.
Giờ thì em gái đã học hành thành tài, định cư ở nước ngoài.
Cuối cùng họ cũng có thời gian về quê viếng mộ bà.
Mọi người đều trầm trồ ngưỡng mộ mẹ ruột vì đã nuôi được con gái thành học bá.
Khuôn mặt mẹ ruột rạng rỡ, nụ cười tự hào không cách nào giấu được.
Tay tôi lạnh toát, chồng tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Có người hỏi:
“Con gái giỏi như thế, sao hai bác không sang nước ngoài với cháu luôn cho tiện?”
Nụ cười trên mặt mẹ ruột khựng lại.
Ba ruột cười gượng, nói rằng họ không quen sống ở nước ngoài.
Lại có người hỏi:
“Thế con gái không về thăm hai bác sao?”
Mẹ tôi vội vàng đáp:
“Con bé bận lắm, chẳng có thời gian rảnh đâu.”
Không biết là cố ý hay vô tình, có người vẫn tiếp tục hỏi tới:
“Hai bác không đi được, con bé cũng không về, thế sau này ai chăm sóc hai bác lúc tuổi già?”
Câu hỏi quá thẳng khiến cả bàn ăn đột ngột rơi vào im lặng.
Ánh mắt mọi người lần lượt dừng lại… trên người tôi.
Tôi làm như không nghe thấy gì, chỉ lặng lẽ gắp thức ăn cho dì út.
Mẹ ruột gượng cười, vẻ mặt đầy chừng mực.
Bà nắm tay dì út, vỗ nhẹ hai cái, dịu giọng nói:
“Em yên tâm, chị không tranh giành con gái với em đâu. Bọn chị có lương hưu, không thiếu tiền tiêu. Em vất vả nuôi lớn con bé bao nhiêu năm, sau này chắc chắn nó sẽ lo cho em lúc tuổi già. Bọn chị không mong gì hơn, chỉ mong con bé thỉnh thoảng về thăm nhà một chút thôi.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Một câu cuối cùng khiến m.á.u tôi như dồn hết lên đầu.
Khóe miệng dì út giật giật, bao nhiêu lời định nói đều nghẹn lại nơi cổ họng.
Tôi bước nhanh lên trước, nắm lấy tay dì út.
“Mẹ, con có phải là bảo bối của mẹ không?” Tôi hỏi dì út.
Dì út kinh ngạc, hơi đỏ mắt:
“Con bé này, hôm nay lại nổi gió gì đấy hả?”
“Phải không mẹ?” Tôi không chịu buông tha.
“Phải, phải.” Dì út quay mặt đi, né tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro