Mùa Xuân Của Kẻ Ngốc

Chương 2

Đang cập nhật

2025-03-21 21:46:09

Ba mẹ tôi cũng từng ôm hy vọng như vậy, cho tôi học đủ thứ lớp năng khiếu: múa, vẽ, piano, đủ cả.

Thế nhưng kết quả lại khiến người ta tuyệt vọng.

Người khác chỉ cần vài buổi là múa được bài solo, tôi thì phải học gấp đôi thời gian, tốn gấp đôi tiền mới bắt kịp.

Người ta vẽ tranh đầy sáng tạo, còn tôi thì chỉ biết vẽ mấy thứ ngây ngô như con nít.

Trí thông minh hạn chế của tôi bộc lộ rõ mồn một trên từng nét vẽ.

Piano hay bất kỳ môn nào khác, không có cái gì là không chứng minh rằng tôi đúng là… một đứa ngu ngốc.

Người ta nói, nhiều bậc cha mẹ cần một khoảng thời gian để chấp nhận rằng con mình không đặc biệt.

Còn tôi — thậm chí còn tệ hơn cả bình thường — chắc ba mẹ cần nhiều thời gian hơn nữa để chấp nhận điều đó.

Và họ thật sự đã chấp nhận rồi.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Sau này, tôi nghe thấy họ nói:

“Coi như là làm thí nghiệm vậy. Xem thử có thể dùng cách rèn luyện này để biến một đứa ngu ngốc thành người hay không.”

Lúc đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi không quan tâm việc họ gọi tôi là đồ ngu, chỉ cần họ đừng vứt bỏ tôi là được.

Năm đó tôi bảy tuổi. Nghe được cuộc đối thoại ấy, tôi vui đến mất ngủ cả đêm.

Đợi đến khi ba mẹ ngủ say, tôi lén lẻn vào phòng họ, nhẹ nhàng ôm lấy mặt mẹ, len lén đặt lên má bà một nụ hôn.

Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con nhé. Mẹ không biết con yêu mẹ đến nhường nào đâu.



“Mẹ ơi, con yêu mẹ. Mẹ không phải đồ ngốc, mẹ đừng khóc.”

Giọng non nớt của con gái kéo tôi trở về thực tại. Lúc này tôi mới nhận ra mặt mình đã ướt đẫm nước mắt từ bao giờ.

Tôi vội ôm chặt lấy con bé. Những tổn thương tôi từng trải qua, tôi tuyệt đối sẽ không để chúng lặp lại trên người con gái tôi.

Không biết cảnh tượng trước mắt đã chạm đến chỗ nào trong lòng mẹ ruột, bà bỗng đỏ hoe mắt, từ từ đứng dậy.

Bà nói: “Điềm Điềm à, con bé này trông giống hệt con hồi nhỏ…”

Tôi run giọng gọi: “Mẹ.”

Bà sững người, nước mắt lập tức trào ra, vừa mừng vừa tủi.

Dì út không nói gì. Tôi quay đầu, gọi thêm một tiếng nữa, rồi nói:

“Mẹ, sao lại để con nít chơi với người lạ? Về sau nếu còn ai đến cửa hàng con mà nói linh tinh trước mặt con bé, con cầm chổi đuổi thẳng tay.”

Mẹ ruột đang định cảm động tiến lên nắm tay tôi, vừa nghe xong câu đó thì c.h.ế.t sững tại chỗ.

Người đàn ông mà tôi từng gọi là ba đứng bên cạnh bà, như mọi lần trong quá khứ, lớn tiếng chửi tôi là súc sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi xách cây lau nhà lên, mở cửa, dứt khoát đuổi hết bọn họ ra ngoài.

Sau khi bọn họ rời đi, dì út nhìn tôi đầy ngập ngừng, như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.

Tôi biết dì út đang nghĩ gì.

Dì biết trước đây tôi từng khao khát được mẹ ruột yêu thương đến mức nào. Bây giờ mẹ ruột quay lại tìm, dì sẵn lòng nhường chỗ, để tôi có thể đoàn tụ.

Tôi vòng tay ôm lấy dì, nhẹ nhàng nói:

“Từ cái ngày bị bỏ rơi, con chỉ coi dì là mẹ ruột của mình.”

An ủi được dì út, dỗ yên con gái, nhưng đến tối, tôi lại rơi vào những ký ức nghẹt thở không thể thoát ra…

Sau khi xác nhận tôi đúng là một đứa ngu ngốc, ba mẹ bắt đầu “cuộc thí nghiệm” của họ — xem thử có thể biến một đứa ngốc thành người bằng cách rèn luyện này hay không.

Họ đều là học bá, sống trong môi trường toàn những người ưu tú. Con cái của bạn bè, ai cũng giỏi giang vượt trội.

Ba mẹ bắt đầu đi học hỏi khắp nơi, áp dụng mọi phương pháp học tập của những đứa trẻ xuất sắc lên người tôi.

Mỗi ngày, khi trời còn chưa sáng, tôi đã bị gọi dậy để học thuộc thơ cổ, luyện tính nhẩm.

Tối đến, khi người ta đã lên giường ngủ thì tôi vẫn còn cắm cúi làm đề ôn tập.

Ngoài các lớp năng khiếu, ba mẹ còn đăng ký cho tôi học thêm lớp “đọc nhanh – nhớ lâu”, nghe nói có thể giúp tăng cường trí nhớ.

Lịch trình của tôi đặc kín từ sáng đến tối, nhưng đầu óc lại ngày càng đờ đẫn.

Mỗi sáng khi thức dậy, tôi luôn cảm thấy đầu óc mơ màng, nhưng không dám nói.

Cứ thế cắn răng chịu đựng suốt hơn một tháng, cuối cùng cũng đến kỳ thi giữa kỳ.

Trước kỳ thi, ba mẹ hiếm hoi lắm mới nở nụ cười với tôi.

Họ gọi tôi là “bé cưng” — một tiếng gọi đã lâu rồi tôi không còn nghe thấy.

Họ nói:

“Bé cưng cố lên, đừng để công sức của ba mẹ bị uổng phí.”

Chỉ một tiếng “bé cưng” ấy thôi đã khiến tôi vừa chua xót vừa hoảng hốt.

Tôi khao khát biết bao được như kỳ vọng của họ, thi ra một kết quả tốt.

Tôi run lẩy bẩy bước vào phòng thi, thế nhưng lại không kiềm chế được việc ù tai, hoa mắt.

Đến ngày có kết quả, cô giáo gọi điện riêng cho mẹ tôi.

Cô nói thành tích của tôi sa sút nghiêm trọng, có thể là do… thường xuyên ngủ gật trong lớp.

Đó là một ngày mà cả đời tôi cũng không muốn nhớ lại.

Bạn có biết với một đứa trẻ, bàn tay của ba nó to cỡ nào không?

To hơn cả nửa khuôn mặt tôi.

Thậm chí còn che luôn cả tai.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Xuân Của Kẻ Ngốc

Số ký tự: 0