Chương 5
Đang cập nhật
2025-03-21 21:46:09
Mẹ không đến.
Thậm chí không gọi một cuộc điện thoại.
Vì em gái đã vào vòng thi bán kết, đang có hy vọng giành giải nhất.
Họ không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến tôi.
Phải đến ngày tôi xuất viện, tôi mới được gặp lại mẹ.
Tôi nghe thấy mẹ và dì út đang đứng nói chuyện bên ngoài phòng bệnh.
Qua cánh cửa khép hờ, tôi lờ mờ nghe được mấy từ như: “nội trú”… “trại trẻ mồ côi”…
Tôi bắt đầu căng thẳng, bồn chồn nghĩ xem lát nữa gặp mẹ mình nên cư xử thế nào cho đúng.
Nhưng mẹ không hề bước vào phòng.
Thậm chí không liếc nhìn tôi lấy một cái.
Hôm đó, dì út đến họp phụ huynh thay mẹ.
Rồi khi tôi được xuất viện, dì cũng không đưa tôi về nhà.
Dì chỉ nói:
“Mẹ con bận, tạm thời chưa tiện chăm con.”
Khi ấy, tôi vẫn chưa hiểu…
Rằng thật ra, tôi đã bị bỏ rơi rồi.
Tôi rất nhớ mẹ, thường xuyên hỏi dì út:
“Khi nào con được về nhà vậy ạ? Con có thể tự nấu ăn, sẽ không làm phiền mẹ nhiều đâu…”
Mỗi lần như vậy, dì út lại lau nước mắt, rồi khẽ hỏi tôi:
“Nếu được, con có muốn sống với dì mãi không?”
Đến một đứa ngốc như tôi cũng lờ mờ đoán ra điều gì đó.
Vì thế, tôi không dám hỏi nữa.
Sau này, tôi vô tình nghe mấy người hàng xóm dưới lầu bàn tán.
Họ nói dì út không sinh được con, may mà mẹ tôi đã “cho” tôi sang bên đó.
Khoảnh khắc ấy, tôi lại không buồn như mình tưởng.
Trái lại, trái tim lúc nào cũng lơ lửng bỗng chốc hạ xuống.
Cuối cùng thì mẹ cũng đem tôi đi thật rồi.
May mà không phải bán cho bọn buôn người.
Từ đó về sau, tôi không bao giờ nhắc đến chuyện muốn quay về nhà nữa.
Dì út cũng không hỏi thêm lần nào.
Không lâu sau, vì nhà có việc, họ hàng thân thích đến đông, dì út không còn cách nào khác đành dẫn tôi về nhà mẹ ruột.
Tôi còn nhỏ, nhưng cái cảm giác nghẹt thở ngày hôm ấy, cả đời tôi không thể quên.
Ngôi nhà của chính tôi.
Lần cuối tôi rời đi là để đến bệnh viện.
Lần quay lại… tôi đã là người ngoài.
Tôi đứng rụt rè bên cạnh dì út, không dám cử động, lần đầu tiên không gọi mẹ.
Tôi thật sự không biết phải gọi bà là gì nữa.
Qua khe cửa, tôi nhìn thấy căn phòng cũ của mình.
Trong đó vẫn còn chú gấu bông của tôi, vẫn ngồi vắt chân kiểu “ông cụ non” như ngày nào tôi để lại.
Thỏ bông của tôi vẫn nằm canh bên hòm kho báu, bên trong là những viên đá nhỏ tôi cẩn thận nhặt về.
Chỉ là… giờ tất cả những thứ đó, đã không còn thuộc về tôi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sticker công chúa tôi từng dán ở đầu giường đã bị bóc sạch.
Đèn ngủ cũng bị thay bằng đèn kỳ lân mà em gái thích.
Phòng không hề ngột ngạt, nhưng tôi lại cảm thấy không thể thở nổi.
Mẹ — à không, người từng là mẹ tôi — có lẽ nhận ra tôi đang rất gò bó.
Bà cười xã giao, bảo tôi cứ tự nhiên chơi.
Nói xong liền quay sang khoe thành tích của em gái với mấy người họ hàng.
Tôi không cử động.
Chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bà.
Tôi nghĩ, mình đã yêu bà đến thế.
Chỉ cần bà nói với tôi một câu — rằng bà quá bận, không có thời gian — tôi nhất định sẽ tha thứ.
Nhưng không.
Không có một lời giải thích.
Cũng chẳng có lấy một câu từ biệt.
Dì út không nán lại lâu.
Rất nhanh sau đó liền dẫn tôi rời đi.
Chúng tôi ngầm hiểu với nhau, không ai nhắc đến chuyện đã xảy ra.
Tối đó, khi đi ngủ, dì ôm tôi thật chặt.
Tôi không rơi lấy một giọt nước mắt, nhưng vẫn sốt.
Cơn sốt kéo dài, dì út không chợp mắt suốt hai ngày để chăm sóc tôi.
Đến khi khỏi bệnh, tôi gọi dì một tiếng: “Mẹ.”
Từ giây phút đó trở đi, tất cả tình yêu tôi từng dốc lòng dành cho người mẹ ruột ấy…
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi đều trao trọn cho dì.
Và dì cũng yêu tôi.
Tình yêu của dì, từng chút một, lấp đầy vết thương rỉ m.á.u trong lòng tôi.
Từng chút một, xoa dịu trái tim tôi — tưởng chừng đã nát vụn.
Sau ngày giỗ của bà ngoại, ba mẹ ruột không còn đến tìm tôi nữa.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài người thân cố ý hay vô tình nhắc tới tin tức của họ.
Có người kể rằng, họ nhiều lần gọi điện bảo em gái tôi về thăm nhưng đều bị từ chối.
Họ còn ngỏ ý muốn sang Mỹ gặp em gái, em gái cũng thẳng thừng từ chối, nói rằng dù họ có tới, cô ấy cũng không có thời gian tiếp.
Gọi điện nhiều quá, cuối cùng em gái mất kiên nhẫn.
Em ấy nói thẳng:
“Làm ơn đừng làm phiền con, con còn phải cống hiến cho sự phát triển của nhân loại.”
Từ đó trở đi, cô ấy rất hiếm khi bắt máy mỗi khi thấy cuộc gọi từ họ.
Lúc này, mẹ ruột lại bắt đầu nhớ đến tôi.
Bà nói:
“Dù sao cũng là Điềm Điềm tính tình tốt, từ nhỏ đã ngoan ngoãn rồi.”
Nghe đến đây, tôi cắt ngang lời người họ hàng.
Tôi nói:
“Tôi đúng là có tính tốt thật, mẹ tôi bây giờ vẫn hay khen tôi như vậy.”
Người kia thấy không tiện nói tiếp, cũng biết điều mà đổi chủ đề.
Nhưng tối hôm đó, mẹ ruột lại đích thân gọi điện cho tôi.
Thậm chí không gọi một cuộc điện thoại.
Vì em gái đã vào vòng thi bán kết, đang có hy vọng giành giải nhất.
Họ không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến tôi.
Phải đến ngày tôi xuất viện, tôi mới được gặp lại mẹ.
Tôi nghe thấy mẹ và dì út đang đứng nói chuyện bên ngoài phòng bệnh.
Qua cánh cửa khép hờ, tôi lờ mờ nghe được mấy từ như: “nội trú”… “trại trẻ mồ côi”…
Tôi bắt đầu căng thẳng, bồn chồn nghĩ xem lát nữa gặp mẹ mình nên cư xử thế nào cho đúng.
Nhưng mẹ không hề bước vào phòng.
Thậm chí không liếc nhìn tôi lấy một cái.
Hôm đó, dì út đến họp phụ huynh thay mẹ.
Rồi khi tôi được xuất viện, dì cũng không đưa tôi về nhà.
Dì chỉ nói:
“Mẹ con bận, tạm thời chưa tiện chăm con.”
Khi ấy, tôi vẫn chưa hiểu…
Rằng thật ra, tôi đã bị bỏ rơi rồi.
Tôi rất nhớ mẹ, thường xuyên hỏi dì út:
“Khi nào con được về nhà vậy ạ? Con có thể tự nấu ăn, sẽ không làm phiền mẹ nhiều đâu…”
Mỗi lần như vậy, dì út lại lau nước mắt, rồi khẽ hỏi tôi:
“Nếu được, con có muốn sống với dì mãi không?”
Đến một đứa ngốc như tôi cũng lờ mờ đoán ra điều gì đó.
Vì thế, tôi không dám hỏi nữa.
Sau này, tôi vô tình nghe mấy người hàng xóm dưới lầu bàn tán.
Họ nói dì út không sinh được con, may mà mẹ tôi đã “cho” tôi sang bên đó.
Khoảnh khắc ấy, tôi lại không buồn như mình tưởng.
Trái lại, trái tim lúc nào cũng lơ lửng bỗng chốc hạ xuống.
Cuối cùng thì mẹ cũng đem tôi đi thật rồi.
May mà không phải bán cho bọn buôn người.
Từ đó về sau, tôi không bao giờ nhắc đến chuyện muốn quay về nhà nữa.
Dì út cũng không hỏi thêm lần nào.
Không lâu sau, vì nhà có việc, họ hàng thân thích đến đông, dì út không còn cách nào khác đành dẫn tôi về nhà mẹ ruột.
Tôi còn nhỏ, nhưng cái cảm giác nghẹt thở ngày hôm ấy, cả đời tôi không thể quên.
Ngôi nhà của chính tôi.
Lần cuối tôi rời đi là để đến bệnh viện.
Lần quay lại… tôi đã là người ngoài.
Tôi đứng rụt rè bên cạnh dì út, không dám cử động, lần đầu tiên không gọi mẹ.
Tôi thật sự không biết phải gọi bà là gì nữa.
Qua khe cửa, tôi nhìn thấy căn phòng cũ của mình.
Trong đó vẫn còn chú gấu bông của tôi, vẫn ngồi vắt chân kiểu “ông cụ non” như ngày nào tôi để lại.
Thỏ bông của tôi vẫn nằm canh bên hòm kho báu, bên trong là những viên đá nhỏ tôi cẩn thận nhặt về.
Chỉ là… giờ tất cả những thứ đó, đã không còn thuộc về tôi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sticker công chúa tôi từng dán ở đầu giường đã bị bóc sạch.
Đèn ngủ cũng bị thay bằng đèn kỳ lân mà em gái thích.
Phòng không hề ngột ngạt, nhưng tôi lại cảm thấy không thể thở nổi.
Mẹ — à không, người từng là mẹ tôi — có lẽ nhận ra tôi đang rất gò bó.
Bà cười xã giao, bảo tôi cứ tự nhiên chơi.
Nói xong liền quay sang khoe thành tích của em gái với mấy người họ hàng.
Tôi không cử động.
Chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bà.
Tôi nghĩ, mình đã yêu bà đến thế.
Chỉ cần bà nói với tôi một câu — rằng bà quá bận, không có thời gian — tôi nhất định sẽ tha thứ.
Nhưng không.
Không có một lời giải thích.
Cũng chẳng có lấy một câu từ biệt.
Dì út không nán lại lâu.
Rất nhanh sau đó liền dẫn tôi rời đi.
Chúng tôi ngầm hiểu với nhau, không ai nhắc đến chuyện đã xảy ra.
Tối đó, khi đi ngủ, dì ôm tôi thật chặt.
Tôi không rơi lấy một giọt nước mắt, nhưng vẫn sốt.
Cơn sốt kéo dài, dì út không chợp mắt suốt hai ngày để chăm sóc tôi.
Đến khi khỏi bệnh, tôi gọi dì một tiếng: “Mẹ.”
Từ giây phút đó trở đi, tất cả tình yêu tôi từng dốc lòng dành cho người mẹ ruột ấy…
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi đều trao trọn cho dì.
Và dì cũng yêu tôi.
Tình yêu của dì, từng chút một, lấp đầy vết thương rỉ m.á.u trong lòng tôi.
Từng chút một, xoa dịu trái tim tôi — tưởng chừng đã nát vụn.
Sau ngày giỗ của bà ngoại, ba mẹ ruột không còn đến tìm tôi nữa.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài người thân cố ý hay vô tình nhắc tới tin tức của họ.
Có người kể rằng, họ nhiều lần gọi điện bảo em gái tôi về thăm nhưng đều bị từ chối.
Họ còn ngỏ ý muốn sang Mỹ gặp em gái, em gái cũng thẳng thừng từ chối, nói rằng dù họ có tới, cô ấy cũng không có thời gian tiếp.
Gọi điện nhiều quá, cuối cùng em gái mất kiên nhẫn.
Em ấy nói thẳng:
“Làm ơn đừng làm phiền con, con còn phải cống hiến cho sự phát triển của nhân loại.”
Từ đó trở đi, cô ấy rất hiếm khi bắt máy mỗi khi thấy cuộc gọi từ họ.
Lúc này, mẹ ruột lại bắt đầu nhớ đến tôi.
Bà nói:
“Dù sao cũng là Điềm Điềm tính tình tốt, từ nhỏ đã ngoan ngoãn rồi.”
Nghe đến đây, tôi cắt ngang lời người họ hàng.
Tôi nói:
“Tôi đúng là có tính tốt thật, mẹ tôi bây giờ vẫn hay khen tôi như vậy.”
Người kia thấy không tiện nói tiếp, cũng biết điều mà đổi chủ đề.
Nhưng tối hôm đó, mẹ ruột lại đích thân gọi điện cho tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro