Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Nhất Diệp Già T...

Vị Tiểu Hề

2025-03-24 09:52:16

Chỉ thấy hướng ngón tay của Diệp Linh Lang là về một cái cửa hàng bên cạnh đường lớn, cửa hàng rất lớn, hàng hóa trưng bày bên trong không phải là rất nhiều, nhưng đồ vật lại vô cùng quý giá, mới nhìn giá cả rất xa xỉ, cho nên người ra vào cũng không quá nhiều.

Lúc đó, chưởng quầy ở bên trong đang buồn chán tính bàn tính.

“Tiểu sư muội, vì sao muội lại đứng xa như thế mà chỉ vào đồ vật trong cửa hàng kia? Muội cụ thể muốn cái gì thì phải vào xem mới biết chứ!”

“Ngũ sư tỉ, đừng giả vờ nữa, lúc nãy rõ ràng tỉ đã rất kinh ngạc. Rõ ràng tỉ đã biết muội không muốn vào mua đồ vật bên trong."



Đúng là như thế, vừa nãy tiểu sư muội là chỉ vào cửa hiệu cửa hàng của người ta.

Năm người các nàng ra cửa, những người khác mua một ít đồ vật nhỏ thì thôi đi, Hoa Thi Tình tiêu tiền nhiều nhất cũng chỉ là mua chút ít dược liệu mà thôi, như thế nào vừa đến lượt tiểu sư muội, hoặc là không mua, đã mua là muốn nguyên một cái cửa hàng!

Đây cũng không phải là việc nhỏ đâu!

Cửa hàng trung tâm nhất của phố này nhất định là có giá rất cao, hơn nữa ông chủ sau lưng nó nhất định không phải bình thường, đúng là không phải có tiền là mua được, không biết phải vận dụng bao nhiêu quan hệ mới có thể làm được.

Lục Bạch Vi nhìn cửa hàng kia cả buổi, ước gì quay trở lại trước khi nàng đồng ý mua đồ vật cho tiểu sư muội.

“Sư tỉ, thật ra không phải là muội muốn tỉ mua cửa hàng cho muội.”

“Vậy thì…”

“Là muội muốn tìm tỉ làm đối tác làm ăn, tỉ mua cửa hàng, muội đến kinh doanh, tiếp theo tiền lãi của cửa hàng chúng ta sẽ phân chia, đây không phải là tỉ tiêu tiền cho muội, mà là muội với tỉ cùng nhau kiếm tiền!”

“Kiếm tiền ư?”

“Đúng vậy, cha của tỉ mỗi ngày đều ghét bỏ tỉ vô dụng chỗ này vô dụng chỗ khác chỉ biết tiêu tiền, sao tỉ không làm một việc gì đó tạo ra thật nhiều lợi ích cho ông ấy nhìn xem, chứng minh tỉ không những không tiêu tiền linh tinh mà còn biết kiếm tiền nữa!”

“Muốn chứ!”

“Hơn nữa, Thanh Huyền Tông tuy rằng không ai nghèo, nhưng lại không ai giàu đến mức đi ngang tu tiên giới, nếu thêm cái cửa hàng này, về sau ra ngoài hành tẩu không phải càng sung túc hơn sao?”

“Đúng vậy!”

“Vậy thì còn chờ gì nữa! Chúng ta mua nó thôi!”

“Được!”

….

Một màn lật ngược thế cờ khiến cho các sư tỉ khác ngạc nhiên không chịu nổi, nhưng lại cảm thấy rất có lý.

Vì thế, ba người khác cũng bắt đầu tìm linh thạch trong nhẫn.

“Như thế này đi, năm sư tỉ muội chúng ta cùng nhau mua cửa hàng này, chuyện kinh doanh để tiểu sư muội làm chủ, được không?”

“Ta đồng ý, mấy người chúng ta đều có tài năng riêng, đồ vật bình thường luyện chế ra cũng cần phải đi bán mới có thể đổi thành tiền, nếu là đi cửa hàng của người khác để bán, người ta sẽ ăn phần lớn lợi nhuận, nếu là cửa hàng của chúng ta, kiếm tiền sẽ nhiều hơn.”

“Ta cũng là nghĩ như vậy, cho nên khi tiểu sư muội nói muốn có một gian cửa hàng, ta cảm thấy ý kiến này rất hay, hơn nữa cửa hàng mở ở Cửu Hoa Sơn là một lựa chọn không tồi, nơi này không thuộc về bất kỳ thành trì nào, không chịu sự quản lý của ai, chúng ta lại càng tự do.”

“Đúng vậy, cửa hàng chỉ có mấy hàng hóa do chúng ta cung cấp, chúng ta chủ yếu là tu luyện mà không phải là làm kinh doanh, cho nên không thể kinh doanh thường xuyên, không cần phải mở một cửa hàng trong một thành trì lớn. Chỉ cần mỗi khi có hoạt động, nơi này có người đến người đi, mua hết hàng hóa trong kho trữ hàng của chúng ta là được!”

Những lời Diệp Linh Lang muốn nói đều được các sư tỉ nói hết, nàng chỉ cần gật gật đầu.

“Hơn nữa, nếu chỉ có một mình ngũ sư muội bỏ tiền, muội ấy khẳng định không lấy ra được nhiều như vậy, cho nên năm người chúng ta cùng nhau bỏ tiền đi!”

“Sư tỉ, câu cuối cùng của tỉ muội không đồng ý đâu!” Lục Bạch Vi nói: “Cửa hàng này chỉ cần một mình muội mua là được. Mọi người ai cũng có sở trường riêng, có thể tạo hàng hóa, chỉ có một mình muội là ngoài tiền ra chẳng có gì, cho nên muội bỏ tiền, mọi người bán đồ vật rồi chia nhau với muội, được không?”

Nghe xong lời này, Diệp Linh Lang giơ ngón tay cái với Lục Bạch Vi.

“Ngũ sư tỉ, rốt cuộc tỉ cũng thông suốt rồi!”



Khen, nhưng lại giống như không khen!

Cuối cùng, các nàng quyết định làm đúng như đã  bàn bạc, Lục Bạch Vi bỏ tiền, những người khác bỏ hàng hóa.

Sau khi quyết định, Lục Bạch Vi liền chạy tới mua cửa hàng, việc này đúng là không dễ dàng, rốt cuộc cửa hàng rất tốt nếu không có nguyên nhân đặc biệt thì không ai tùy tiện bỏ tiền cả.

Nhưng Lục Bạch Vi là tiểu thư Lục gia, nàng có tiền tài có nhân mạch lại có quan hệ có nhân tình, trên đường còn liên lạc cha nàng, bỏ ra một đống tiền và công sức rốt cuộc cũng mua được cửa hàng.

Khế ước cửa hàng đến tay, Lục Bạch Vi mở nó ra đưa cho Diệp Linh Lang.

“Này, giao cho tiểu sư muội bảo quản!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Diệp Linh Lang nhận lấy khế ước cửa hàng, cẩn thận nhìn một lần từ trên xuống dưới, trong lòng vui sướng vô cùng.

“Ngũ sư muội, muội thật sự quá lợi hại!”

“A? Thật vậy ư?”

“Thật sự, nếu không có muội thì chúng ta cũng không dám nghĩ đến chuyện này, mà một ngày muội đã làm xong xuôi!”

Lục Bạch Vi bị khen đến nỗi quay mòng mòng, khóe miệng cong cong, mặt muốn ngẩng lên trời!

Khi còn ở Lục gia, nàng không có được đãi ngộ này, đi đâu cũng bị cha nàng lải nhải, lại bị ca ca chê bai, chỉ có ở Thanh Huyền Tông, các sư tỉ sư muội sẽ không hề tiếc lời khen ngợi nàng, hơn nữa luôn luôn tìm ra được ưu điểm và sở trường.

“Làm bà chủ lớn đầu tiên của cửa hàng, tiểu sư muội, muội đặt tên cửa hàng đi!”

“Nhất Diệp Già Thiên”

Diệp Linh Lang vừa nói, các sư tỉ đều sửng sốt một chút.

Nhất Diệp Già Thiên, vô cùng khí phách nhưng lại không hẳn là một cái tên khí phách.

Trong khi các nàng còn nghĩ ngợi về cái tên này, Diệp Linh Lang đã lấy ra bút của nàng, loạt xoạt viết mấy cái chữ to ở trên tấm biển.

Bình thường chỉ nhìn thấy tiểu sư muội viết phù văn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng viết chữ đó!

Vốn tưởng là bởi vì nàng quen viết phù văn nên bút tích của nàng rõ ràng khoáng đạt, không nghĩ được khi nàng viết chữ cũng là rồng bay phượng múa, rộng rãi khoáng đạt, thật sự không phù hợp với tuổi tác của nàng.

Sau khi viết, nàng lại viết một đôi câu đối ở hai bên cửa.

Bên trái: Thiên linh địa linh bất như ngã linh

Bên phải: Tẩu quá lộ quá bất khả thác quá (1)

Xem nàng nhanh chóng viết xong, liền mạch lưu loát, Kha Tâm Lan bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng.

“Tiểu sư muội, có phải là muội đã lên kế hoạch rất lâu cho việc mở cửa hàng này không?”

Diệp Linh Lang quay đầu lại cười cười với nàng, lại nháy mắt.

“Nhị sư tỉ thật thông minh!”



Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Mặt tiền của cửa hàng nhanh chóng chuẩn bị xong, Diệp Linh Lang nhìn cửa hàng mới trống rỗng, vô cùng vừa lòng.

Nàng còn muốn sửa sang thêm, nhưng sắc trời không còn sớm, các nàng nên đến hội họp cùng với đại sư huynh.

“Ở bên trong ngày mai đến sắp xếp sau đi, ngày mai gọi cả các sư huynh nữa, nhiều người làm được nhiều việc.

“Cũng được, ngày mai ta lại đi thuê vài người trông cửa hàng.” Lục Bạch Vi nói.

“Không cần thuê người, tiền phí thuê người cao quá!”

Lời này vừa nói xong, bốn người khác nghi ngờ nhìn về phía nàng.

Diệp Linh Lang cười thần bí.

“Ngày mai các sư tỉ sẽ biết, đi thôi!”

Cửa hàng sau khi đóng cửa, năm sư tỉ sư muội quay đầu lại con phố bên cạnh đi tìm các sư huynh.

“Này? Thật là lạ, theo lý thuyết thì muộn thế này rồi chắc chắn bọn họ đã tìm xong khách sạn và truyền tin cho chúng ta mới đúng, vì sao đã qua một buổi chiều, mặt trời sắp lặn rồi, ta còn chưa nhận được hạc giấy truyền tin của đại sư huynh đâu? Các muội nhận được không?” Kha Tâm Lan hỏi.

“Không có!”

“Hay là có chuyện gì xảy ra rồi? Vậy trước tiên ta gửi hạc giấy truyền tin cho đại sư huynh, chúng ta vừa tìm vừa chờ trả lời.”

“Được.”

Sau khi Kha Tâm Lan gửi hạc giấy truyền tin, các nàng liền bắt đầu tìm kiếm hình ảnh của nhóm người Bùi Lạc Bạch khắp phố.

Cũng may là thị trấn nhỏ ở chân núi Cửu Hoa Sơn không lớn, tổng cộng chỉ có năm con phố, cứ thế tìm kiếm từng cái một sẽ tìm được người.

Tìm xong ở phố thứ nhất, đang chuẩn bị tìm đến con phố thứ hai, các nàng đã thấy mấy người Bùi Lạc Bạch đang ở khách điếm tranh chấp với người khác.

_______________________________

(1) Thiên linh địa linh không bằng ta linh,

Đi qua dạo qua không thể bỏ qua

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Số ký tự: 0