Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước
Chúng ta là dan...
Vị Tiểu Hề
2025-03-24 09:52:16
“Vì sao các ngươi lại như vậy? Chúng ta tới trước, phòng cũng đã đặt rồi, kết quả chỉ vì một đội chen ngang mà các ngươi muốn hủy phòng của chúng ta?
Đầu mi của Bùi Lạc Bạch nhíu chặt, cảm xúc vô cùng khó chịu.
“Nói cho rõ ràng, cái gì gọi là một đội chen ngang, ngươi biết bọn họ là ai không? Đó là Thất Tinh Tông, một trong tứ đại tông môn đó, các ngươi chỉ là một môn phái nhỏ không ai biết đến không thể trêu vào được, mau chóng thức thời mà đi nhanh đi, thừa dịp trời chưa tối, tìm xem có còn có quán trọ nào khác còn phòng cho khách không.”
Chưởng quầy của quán trọ phất phất tay về phía bọn họ, không kiên nhẫn mà khuyên bọn họ mau đi.
Sau khi khuyên thì ngay lập tức xoay người cúi đầu, khom lưng nói với đệ tử Thất Tinh Tông: “Tất cả phòng dư lại đều là của các ngươi.”
“Chưởng quầy đúng là rất có mắt nhìn, việc này ngươi làm rất tốt, quay đầu lại ta sẽ thay ngươi nói tốt vài câu trước mặt đại sư huynh của chúng ta.”
Nhìn vẻ mặt đắc ý của hai người bọn họ, đám người Bùi Lạc Bạch giận sôi máu.
Còn không phải là vì bọn họ chỉ là môn phái nhỏ không có danh tiếng nên mới bắt nạt bọn họ hay sao?
Chờ đấy! Chờ sau lần Võ Hội Đỉnh Phong này bọn họ sẽ đánh mà thành danh, xem có còn ai dám coi thường bọn họ.
“Đại sư huynh, bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ cứ như vậy nhường bọn họ hay sao? Chúng ta tìm cả buổi trưa mới thấy quán trọ này có phòng trống, đông người quá!” Mục Tiêu Nhiên hỏi.
Lời này vừa hỏi, ba người còn lại kinh ngạc nhìn hắn, ngũ sư huynh/đệ luôn luôn ôn nhu nhất lại là người không chịu phục nhất sao?
“Đúng là nên tranh giành một lần, nhưng như thế thì phải gây chiến với người Thất Tinh Tông hay sao?” Ninh Minh Thành do dự hỏi.
Lúc này, Quý Tử Trạc khẽ cười một tiếng: “Yên tâm, căn phòng này không tới phiên bọn họ cướp đi, Thất Tinh Tông ư, chuyện nhỏ!”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
Nói xong, hắn tiến lên một bước, đi đến trước mặt đệ tử kia.
“Vị đạo hữu này nhìn thật quen mắt, có phải là đệ tử dưới trướng của Triệu Dương Hoa trưởng lão của Thất Tinh Tông không?”
“Ồ, môn phái các ngươi không nổi danh, nhưng mắt nhìn rất là tốt, ta đúng là đệ tử dưới trướng của Triệu Dương Hoa trưởng lão của Thất Tinh Tông, biết điều thì mau cút đi, đại sư huynh của ta sắp đến rồi!”
Quý Tử Trạc không chỉ không giận, ngược lại cười đến càng vui vẻ.
“Môn phái của chúng ta đúng là không nổi danh lắm, nhưng con mắt của ngươi đúng là rất kém, ngươi cẩn thận nhìn kỹ xem chúng ta là tông môn nào.”
Quý Tử Trạc vừa nói xong thì chỉ chỉ vào hai chữ Thanh Huyền ở phía dưới bông hoa sen màu xanh đậm trên đồng phục môn phái của bọn họ.
Đệ tử kia thò mặt lại nhìn thoáng qua, ngay từ đầu không để trong lòng, giây tiếp theo lại sửng sốt cả người, sau đó trợn tròn hai mắt.
“Thanh Huyền? Thanh Huyền Tông?”
Phản ứng này của hắn khiến cho ba sư huynh ở phía sau khiếp sợ, thế mà ở bên ngoài lại có người nhận ra Thanh Huyền Tông? Hơn nữa thái độ phản ứng còn kỳ lạ như vậy?
Kia là đệ tử Thất Tinh Tông, đó chính là một trong tứ đại tông môn đó!
Sao lại thế nhỉ?
“Đúng vậy, chính là Thanh Huyền Tông, ta khuyên ngươi biết điều chạy nhanh đi, tiểu sư muội của ta sắp đến rồi!”
Nghe được ba chữ tiểu sư muội, mặt của đệ tử kia ngay lập tức tái nhợt, vội vàng nhìn về phía sau, quả thực thấy được Diệp Linh Lang đang ở bên ngoài quán trọ chuẩn bị đi vào.
“Trời ạ! Đúng là Thanh Huyền Tông rồi! Các ngươi từ khi nào có đồng phục môn phái? Làm cho ta không nhận ra người!”
“Cho nên?”
“Chờ chút, ta đi tìm đại sư huynh của ta.”
“Nói lời tàn nhẫn sao?”
“Không phải, không đợi cũng không sao, tóm lại ta chỉ là chân chạy, ta nói chuyện không tính, ta đi báo cho đại sư huynh của ta một chút.”
Sau khi nói xong, một giây hắn cũng không muốn dừng lại, vội vàng chạy ra khỏi quán trọ.
Thấy đệ tử kia chạy nhanh đến như vậy, chưởng quầy lập tức trợn tròn mắt, cái này… hắn đi rồi, vậy ông ta phải làm sao?
Thanh Huyền Tông thực sự lợi hại không? Sao chưa từng nghe nói? Sao lại giống như không thể trêu vào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Ngươi, Thanh Huyền Tông các ngươi có phải rất lợi hại không? Là ta có mắt không thấy Thái Sơn?” Vẻ mặt của chưởng quầy ngơ ngơ ngác ngác hỏi.
Bùi Lạc Bạch cùng Ninh Minh Thành cũng vô cùng tò mò muốn biết, Mục Tiêu Nhiên lập tức suy nghĩ một chút, Quý Tử Trạc thì kiêu ngạo chờ xem kịch vui.
Chỉ thấy năm sư tỉ sư muội từ bên ngoài đi đến, vẻ mặt nghi ngờ nhìn bọn họ.
“Vì sao tìm được phòng trọ cả nửa ngày mà không truyền tin cho bọn muội? Bọn muội đã tìm mãi.” Kha Tâm Lan nói.
“Chúng ta vừa mới tìm thấy quán trọ có đủ phòng chuẩn bị vào ở, kết quả có người muốn chen ngang tranh chỗ.” Ninh Minh Thành giải thích.
“Vậy phải làm sao đây? Đêm nay chúng ta không có chỗ ở ư?” Lục Bạch Vi kích động nói.
“Không biết, người vừa mới chạy đi rồi.”
Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, người chạy đi rồi trở lại, chỉ là lúc này không chỉ có một mình hắn, mà đi theo hắn còn có một đội đệ tử Thất Tinh Tông.
Trên đồng phục môn phái có thêu bảy ngôi sao vô cùng chói mắt, vừa thấy đã biết lai lịch của bọn họ, làm cho những người khác trong quán trọ vô cùng cung kính.
Người cầm đầu bọn họ không phải là ai khác, đúng là người quen cũ của bọn họ, Tạ Lâm Dật.
Ánh mắt của Tạ Lâm Dật dừng ở trên người đệ tử Thanh Huyền Tông, nhìn một vòng xung quanh, lúc sau trong đám người liền nhận ra Diệp Linh Lang không có biểu tình gì đang ở một góc.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã thu lại tầm mắt, quay đầu nhìn về phía chưởng quầy.
“Chưởng quầy, nơi này còn mấy gian phòng trống?”
Chưởng quầy sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía đệ tử Thanh Huyền Tông, lại nhìn đệ tử Thất Tinh Tông.
Còn đang cân nhắc số lượng phòng trống có tính vào số lượng đệ tử mới đến, Tạ Lâm Dật đã gõ gõ mặt bàn của chưởng quầy.
“Nghĩ lâu như vậy làm gì? Trống bao nhiêu thì nói bấy nhiêu, Thất Tinh Tông chúng ta là danh môn chính phái, đạo lý đến trước đến sau không phải chúng ta không hiểu, chẳng lẽ còn có thể làm ra chuyện cướp phòng của người khác hay sao? Chúng ta phân rõ phải trái!”
Chưởng quầy vừa nghe đã hiểu.
“Thật đáng tiếc, chỉ dư lại ba gian phòng thôi.”
“Ba gian?” Tạ Lâm Dật trợn tròn mắt: “Nhưng chúng ta có mười hai người!”
Chưởng quầy vừa nghe lại quay đầu nhìn về phía đệ tử Thanh Huyền Tông.
“Nếu tính cả phòng của bọn họ…”
“Ba phòng cũng không phải là không thể chen chúc, bốn người một phòng, chia nhau giường đệm cùng chăn gối một chút là được. Đệ tử Thất Tinh Tông ở bên ngoài tự do, chuyện gian khổ gì mà không gặp? Không phải chỉ là ngủ dưới đất hay sao?”
Chưởng quầy sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn gặp được đệ tử Thất Tinh Tông biết điều như vậy, chẳng lẽ bọn họ đã thay đổi tôn chỉ rồi hay sao?
“Vậy ta sẽ mở ba phòng cho các ngươi.”
“Mau lên, đi đường cả ngày rất mệt.”
“Được rồi!”
Chưởng quầy đang chuẩn bị đăng ký lấy chìa khóa phòng, chỉ nghe thấy trong đội ngũ Thanh Huyền Tông truyền tới một giọng nói vừa nghi hoặc lại non nớt.
“Thất Tinh Tông bọn họ thuê phòng, vì sao chúng ta phải đứng đây chờ? Chúng ta không thể về phòng trước hay sao?”
“Tiểu sư muội, chúng ta vừa mới dự định thôi, chìa khóa phòng chưởng quầy còn chưa đưa cho chúng ta.”
Diệp Linh Lang nhìn về phía chưởng quầy, lại quay đầu liếc nhìn Tạ Lâm Dật một cái.
“Chưởng quầy, ngươi đang làm gì thế? Ta đã nói về thứ tự trước sau rồi mà! Người ta còn đang đợi, ngươi lại mở phòng cho chúng ta là ý gì? Ngươi có phải là muốn làm ảnh hưởng đến thanh danh của Thất Tinh Tông chúng ta hay không?”
Chưởng quầy vừa nghe lại ngây cả người.
Đây không phải là đang đợi ngươi có muốn lên tiếng đoạt phòng của bọn họ hay không sao? Làm sao dám mở phòng cho bọn họ trước chứ!
“Vâng vâng, theo thứ tự trước sau, ta đây phục vụ bọn họ trước!”
Đầu mi của Bùi Lạc Bạch nhíu chặt, cảm xúc vô cùng khó chịu.
“Nói cho rõ ràng, cái gì gọi là một đội chen ngang, ngươi biết bọn họ là ai không? Đó là Thất Tinh Tông, một trong tứ đại tông môn đó, các ngươi chỉ là một môn phái nhỏ không ai biết đến không thể trêu vào được, mau chóng thức thời mà đi nhanh đi, thừa dịp trời chưa tối, tìm xem có còn có quán trọ nào khác còn phòng cho khách không.”
Chưởng quầy của quán trọ phất phất tay về phía bọn họ, không kiên nhẫn mà khuyên bọn họ mau đi.
Sau khi khuyên thì ngay lập tức xoay người cúi đầu, khom lưng nói với đệ tử Thất Tinh Tông: “Tất cả phòng dư lại đều là của các ngươi.”
“Chưởng quầy đúng là rất có mắt nhìn, việc này ngươi làm rất tốt, quay đầu lại ta sẽ thay ngươi nói tốt vài câu trước mặt đại sư huynh của chúng ta.”
Nhìn vẻ mặt đắc ý của hai người bọn họ, đám người Bùi Lạc Bạch giận sôi máu.
Còn không phải là vì bọn họ chỉ là môn phái nhỏ không có danh tiếng nên mới bắt nạt bọn họ hay sao?
Chờ đấy! Chờ sau lần Võ Hội Đỉnh Phong này bọn họ sẽ đánh mà thành danh, xem có còn ai dám coi thường bọn họ.
“Đại sư huynh, bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ cứ như vậy nhường bọn họ hay sao? Chúng ta tìm cả buổi trưa mới thấy quán trọ này có phòng trống, đông người quá!” Mục Tiêu Nhiên hỏi.
Lời này vừa hỏi, ba người còn lại kinh ngạc nhìn hắn, ngũ sư huynh/đệ luôn luôn ôn nhu nhất lại là người không chịu phục nhất sao?
“Đúng là nên tranh giành một lần, nhưng như thế thì phải gây chiến với người Thất Tinh Tông hay sao?” Ninh Minh Thành do dự hỏi.
Lúc này, Quý Tử Trạc khẽ cười một tiếng: “Yên tâm, căn phòng này không tới phiên bọn họ cướp đi, Thất Tinh Tông ư, chuyện nhỏ!”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
Nói xong, hắn tiến lên một bước, đi đến trước mặt đệ tử kia.
“Vị đạo hữu này nhìn thật quen mắt, có phải là đệ tử dưới trướng của Triệu Dương Hoa trưởng lão của Thất Tinh Tông không?”
“Ồ, môn phái các ngươi không nổi danh, nhưng mắt nhìn rất là tốt, ta đúng là đệ tử dưới trướng của Triệu Dương Hoa trưởng lão của Thất Tinh Tông, biết điều thì mau cút đi, đại sư huynh của ta sắp đến rồi!”
Quý Tử Trạc không chỉ không giận, ngược lại cười đến càng vui vẻ.
“Môn phái của chúng ta đúng là không nổi danh lắm, nhưng con mắt của ngươi đúng là rất kém, ngươi cẩn thận nhìn kỹ xem chúng ta là tông môn nào.”
Quý Tử Trạc vừa nói xong thì chỉ chỉ vào hai chữ Thanh Huyền ở phía dưới bông hoa sen màu xanh đậm trên đồng phục môn phái của bọn họ.
Đệ tử kia thò mặt lại nhìn thoáng qua, ngay từ đầu không để trong lòng, giây tiếp theo lại sửng sốt cả người, sau đó trợn tròn hai mắt.
“Thanh Huyền? Thanh Huyền Tông?”
Phản ứng này của hắn khiến cho ba sư huynh ở phía sau khiếp sợ, thế mà ở bên ngoài lại có người nhận ra Thanh Huyền Tông? Hơn nữa thái độ phản ứng còn kỳ lạ như vậy?
Kia là đệ tử Thất Tinh Tông, đó chính là một trong tứ đại tông môn đó!
Sao lại thế nhỉ?
“Đúng vậy, chính là Thanh Huyền Tông, ta khuyên ngươi biết điều chạy nhanh đi, tiểu sư muội của ta sắp đến rồi!”
Nghe được ba chữ tiểu sư muội, mặt của đệ tử kia ngay lập tức tái nhợt, vội vàng nhìn về phía sau, quả thực thấy được Diệp Linh Lang đang ở bên ngoài quán trọ chuẩn bị đi vào.
“Trời ạ! Đúng là Thanh Huyền Tông rồi! Các ngươi từ khi nào có đồng phục môn phái? Làm cho ta không nhận ra người!”
“Cho nên?”
“Chờ chút, ta đi tìm đại sư huynh của ta.”
“Nói lời tàn nhẫn sao?”
“Không phải, không đợi cũng không sao, tóm lại ta chỉ là chân chạy, ta nói chuyện không tính, ta đi báo cho đại sư huynh của ta một chút.”
Sau khi nói xong, một giây hắn cũng không muốn dừng lại, vội vàng chạy ra khỏi quán trọ.
Thấy đệ tử kia chạy nhanh đến như vậy, chưởng quầy lập tức trợn tròn mắt, cái này… hắn đi rồi, vậy ông ta phải làm sao?
Thanh Huyền Tông thực sự lợi hại không? Sao chưa từng nghe nói? Sao lại giống như không thể trêu vào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Ngươi, Thanh Huyền Tông các ngươi có phải rất lợi hại không? Là ta có mắt không thấy Thái Sơn?” Vẻ mặt của chưởng quầy ngơ ngơ ngác ngác hỏi.
Bùi Lạc Bạch cùng Ninh Minh Thành cũng vô cùng tò mò muốn biết, Mục Tiêu Nhiên lập tức suy nghĩ một chút, Quý Tử Trạc thì kiêu ngạo chờ xem kịch vui.
Chỉ thấy năm sư tỉ sư muội từ bên ngoài đi đến, vẻ mặt nghi ngờ nhìn bọn họ.
“Vì sao tìm được phòng trọ cả nửa ngày mà không truyền tin cho bọn muội? Bọn muội đã tìm mãi.” Kha Tâm Lan nói.
“Chúng ta vừa mới tìm thấy quán trọ có đủ phòng chuẩn bị vào ở, kết quả có người muốn chen ngang tranh chỗ.” Ninh Minh Thành giải thích.
“Vậy phải làm sao đây? Đêm nay chúng ta không có chỗ ở ư?” Lục Bạch Vi kích động nói.
“Không biết, người vừa mới chạy đi rồi.”
Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, người chạy đi rồi trở lại, chỉ là lúc này không chỉ có một mình hắn, mà đi theo hắn còn có một đội đệ tử Thất Tinh Tông.
Trên đồng phục môn phái có thêu bảy ngôi sao vô cùng chói mắt, vừa thấy đã biết lai lịch của bọn họ, làm cho những người khác trong quán trọ vô cùng cung kính.
Người cầm đầu bọn họ không phải là ai khác, đúng là người quen cũ của bọn họ, Tạ Lâm Dật.
Ánh mắt của Tạ Lâm Dật dừng ở trên người đệ tử Thanh Huyền Tông, nhìn một vòng xung quanh, lúc sau trong đám người liền nhận ra Diệp Linh Lang không có biểu tình gì đang ở một góc.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã thu lại tầm mắt, quay đầu nhìn về phía chưởng quầy.
“Chưởng quầy, nơi này còn mấy gian phòng trống?”
Chưởng quầy sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía đệ tử Thanh Huyền Tông, lại nhìn đệ tử Thất Tinh Tông.
Còn đang cân nhắc số lượng phòng trống có tính vào số lượng đệ tử mới đến, Tạ Lâm Dật đã gõ gõ mặt bàn của chưởng quầy.
“Nghĩ lâu như vậy làm gì? Trống bao nhiêu thì nói bấy nhiêu, Thất Tinh Tông chúng ta là danh môn chính phái, đạo lý đến trước đến sau không phải chúng ta không hiểu, chẳng lẽ còn có thể làm ra chuyện cướp phòng của người khác hay sao? Chúng ta phân rõ phải trái!”
Chưởng quầy vừa nghe đã hiểu.
“Thật đáng tiếc, chỉ dư lại ba gian phòng thôi.”
“Ba gian?” Tạ Lâm Dật trợn tròn mắt: “Nhưng chúng ta có mười hai người!”
Chưởng quầy vừa nghe lại quay đầu nhìn về phía đệ tử Thanh Huyền Tông.
“Nếu tính cả phòng của bọn họ…”
“Ba phòng cũng không phải là không thể chen chúc, bốn người một phòng, chia nhau giường đệm cùng chăn gối một chút là được. Đệ tử Thất Tinh Tông ở bên ngoài tự do, chuyện gian khổ gì mà không gặp? Không phải chỉ là ngủ dưới đất hay sao?”
Chưởng quầy sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn gặp được đệ tử Thất Tinh Tông biết điều như vậy, chẳng lẽ bọn họ đã thay đổi tôn chỉ rồi hay sao?
“Vậy ta sẽ mở ba phòng cho các ngươi.”
“Mau lên, đi đường cả ngày rất mệt.”
“Được rồi!”
Chưởng quầy đang chuẩn bị đăng ký lấy chìa khóa phòng, chỉ nghe thấy trong đội ngũ Thanh Huyền Tông truyền tới một giọng nói vừa nghi hoặc lại non nớt.
“Thất Tinh Tông bọn họ thuê phòng, vì sao chúng ta phải đứng đây chờ? Chúng ta không thể về phòng trước hay sao?”
“Tiểu sư muội, chúng ta vừa mới dự định thôi, chìa khóa phòng chưởng quầy còn chưa đưa cho chúng ta.”
Diệp Linh Lang nhìn về phía chưởng quầy, lại quay đầu liếc nhìn Tạ Lâm Dật một cái.
“Chưởng quầy, ngươi đang làm gì thế? Ta đã nói về thứ tự trước sau rồi mà! Người ta còn đang đợi, ngươi lại mở phòng cho chúng ta là ý gì? Ngươi có phải là muốn làm ảnh hưởng đến thanh danh của Thất Tinh Tông chúng ta hay không?”
Chưởng quầy vừa nghe lại ngây cả người.
Đây không phải là đang đợi ngươi có muốn lên tiếng đoạt phòng của bọn họ hay không sao? Làm sao dám mở phòng cho bọn họ trước chứ!
“Vâng vâng, theo thứ tự trước sau, ta đây phục vụ bọn họ trước!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro