Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước
Hắn cứ cảm thấy...
Vị Tiểu Hề
2025-03-24 09:52:16
Rất nhanh, trong tầm nhìn của bọn họ xuất hiện Ninh Minh Thành và lươn điện đang vội vàng chạy.
Sau khi bọn họ chạy vào địa cung, đi qua chỗ Diệp Linh Lang bố trí kết giới, Diệp Linh Lang nhanh chóng làm kết giới có hiệu lực, ngăn cách bọn họ và Sơn Hải.
Ninh Minh Thành không ngừng thở phì phò, lươn điện dứt khoát nằm xuống đất, không động đậy nổi, động nữa sẽ c.h.ế.t luôn!
Đúng lúc này, Sơn Hải xâm nhập vào địa cung.
Khi Diệp Linh Lang vừa nhìn thấy vạt áo trước n.g.ự.c hắn nhuộm đầy m.á.u tươi, nhìn dáng vẻ như vừa nãy thông đạo mở ra đã ảnh hưởng cực kỳ lớn đến hắn.
Hắn vốn là vội vã chạy tới, sau khi chạy đến địa cung nhìn thấy bọn họ thì không nóng nảy nữa.
Hắn lau sạch m.á.u tươi trên khóe miệng, cười lạnh đi từng bước tới gần bọn họ.
“Hóa ra là mấy con cá tạp nhỏ bé các ngươi tác quái sau lưng, chính ngươi là tu sĩ nhân loại đã lừa gạt cấp dưới của ta, dẫn bọn hắn tụ tập đánh nhau kia đúng không? Thế nào? Lần này không ngụy trang thành giao tộc công chúa nữa, lại ngụy trang thành tiểu ngư yêu?”
Nhìn thấy ánh mắt đầy sát ý của Sơn Hải dừng lại trên người Diệp Linh Lang, Thẩm Ly Huyền theo bản năng tiến lên một bước ngăn cản Diệp Linh Lang.
“Ngươi? Hơi thở của ngươi rất quen thuộc, hình như ngươi chính là người ta muốn tìm. Thật trùng hợp, kẻ làm nhiễu loạn Yêu tộc của ta, mục tiêu ta cần g.i.ế.c ở Tu Tiên giới, cùng với ngươi… Lươn điện vừa ngu xuẩn vừa lạc hậu, đáng c.h.ế.t ngàn lần vạn lần này!”
“Đại ca, hắn tùy tiện dùng mấy từ để nhắc đến chúng ta, lại dùng bao nhiêu lời khó nghe khi nhắc đến ngươi, thế này mà ngươi cũng chịu được à? Kẻ sĩ có thể g.i.ế.c không thể làm nhục, làm một cường giả làm sao có thể cho phép kẻ thù cũ khinh rẻ bản thân mình chứ?”
Nghe thấy lời này, lươn điện đã nằm yên đột nhiên nhảy dựng lên.
“Tên cá đuối xấu xa vô liêm sỉ kia, lúc trước chỉ là Nguyên Anh không hề tiến bộ rất lâu, bỗng nhiên thành Hóa Thần, chắc là ngươi lại đi đường ngang ngõ tắt nào đó, vô cùng vô sỉ, ngươi còn có mặt mũi chê cười ta hay sao? Có bản lĩnh ngươi trở lại Nguyên Anh, chúng ta đánh nhau một trận công bằng!”
“Ta cần gì công bằng, ta chỉ muốn ngươi c.h.ế.t thôi!” Sơn Hải cười lạnh một tiếng: “Các ngươi sẽ không cho rằng một kết giới bình thường này có thể chống đỡ được ta chứ? Ngu xuẩn, ha ha ha…”
Sơn Hải cười lớn, giơ tay ra đánh một luồng linh lực về phía kết giới của Diệp Linh Lang.
“Uỳnh” một tiếng vang thật lớn, kết giới kia vẫn đứng vững!
Diệp Linh Lang cũng không dự đoán trước được nó thật sự có thể đứng vững, đây là một phương pháp kết trận thượng cổ mà nàng mới học được, yêu cầu linh hồn lực lớn hơn trước vài lần mới có thể bày ra được.
Sắc mặt của Sơn Hải biến đổi, ngay sau đó nhanh chóng nhăn mày.
“Chờ đó!”
Hắn vừa nói xong thì ngưng tụ chưởng lực cường đại b.ắ.n ra bốn phía, liên tục không ngừng phá hủy, đánh bốn phương tám hướng để phá hủy địa cung, khiến cho toàn bộ địa cung nhanh chóng lay động, rung động, chỉ chút nữa thôi sẽ sụp đổ.
Thấy một màn này, bọn người Diệp Linh Lang đều sợ ngây người, Sơn Hải này thật bạo lực, thật trực tiếp!
Kết giới trước mắt không đánh vỡ được, vậy thì hủy diệt toàn bộ địa cung này đi!
Địa cung không còn, vậy thì kết giới dựa vào địa cung mà dựng nên tự nhiên cũng không còn.
Thấy địa cung sắp sụp đổ, Diệp Linh Lang vội vàng vận chuyển Đại Trọng Sinh Thuật, ở trong không gian nho nhỏ của nàng không dừng sinh trưởng, tràn lan, chống đỡ không để mật thất sụp xuống.
Diệp Linh Lang thấy vậy thì cắn chặt răng, không đủ, còn lâu mới đủ.
Sơn Hải còn mạnh hơn so với nàng nghĩ, vài lần kích thích tinh bàn tuy làm hắn bị thương, nhưng không làm giảm tu vi của hắn.
“Ba người các ngươi đi ngăn hắn lại, ta cần tiếp tục xoay tinh bàn.”
Thấy Sơn Hải trực tiếp đánh xuyên qua địa cung, nơi hắn đứng đã bại lộ một vùng không gian phía dưới, những người còn lại đã biết lúc này đã tới thời khắc quan trọng, nếu hắn không c.h.ế.t thì bọn họ sẽ phải chết.
Vì thế, bọn họ tận sức đánh về phía Sơn Hải.
“Không phải, ta còn không biết rõ vì sao lại thế này! Vì sao không giống với lúc trước ta biết?”
Tuy lươn điện kêu lên dò hỏi, nhưng thân thể đã thành thật mà vọt về phía Sơn Hải.
Lúc này, Diệp Linh Lang thả Chiêu Tài và thái Tử từ trong nhẫn ra.
“Đi đi, giúp ta ngăn hắn lại!”
“A, tình hình thế nào đây? Nơi này vì sao sẽ có Quỷ Vương chạy ra? Aaaa! Sao lại có cả một hung thú? Đây là loại gì? Ôi, đừng cắn ta! A! A!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
So với lươn điện đang kinh hãi, bên ngoài mặt Thẩm Ly Huyền bình tĩnh hơn rất nhiều, phù hợp với tính tình của băng sơn sư huynh.
Chỉ là dưới khuôn mặt lạnh băng kia, trong lòng cũng vô cùng nôn nóng.
Lúc trước đã từng gặp hung thú và Quỷ Vương này cùng với Lục sư đệ đánh tiểu yêu.
Lúc ấy hắn còn nghi hoặc, vì sao chúng nó xuất hiện đột ngột cũng biến mất không có dấu vết.
Hiện tại vừa nhìn thấy, không phải chứ? Không phải giống như hắn nghĩ chứ?
“Lục sư đệ”
“Nhị sư huynh, có chuyện gì thì nói, ta sẽ đội nồi.”
…
Quả nhiên là thế!
Thấy phía bên kia hỗn loạn một trận, Diệp Linh Lang vội vàng lôi cả Béo Đầu ra ngoài.
“Ngươi chỉ huy một chút, ta muốn yên tâm làm việc.”
“Sau khi xong việc…”
“Ngươi nhất định sẽ được phần thưởng xứng đáng!”
“Tới đây tới đây! Trường Nhĩ, đến chỗ kia!”
Trường Nhĩ mang theo Béo Đầu, nhảy tới một điểm có thể quan sát trận chiến một cách tốt nhất, chỉ chỉ trỏ trỏ phía dưới.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
“Thái Tử ngươi lầm rồi, đồ vật màu lam kia hơi xấu một chút, nhưng nó kêu thảm thiết như vậy còn cần đến ngươi phải ra tay sao? Cắn cái tên có nhiễm m.á.u trước n.g.ự.c ấy!”
“Ai nha! Chiêu Tài, không phải bên này, ngươi nhìn xem Thái Tử đánh ai thì ngươi đánh kẻ đó, này…” Béo Đầu thở dài, nó nói: “Vị huynh đệ màu lam không biết tên kia ơi, phiền ngươi đừng đánh nữa, ngồi một chỗ nhìn đi được không? Chẳng những sức chiến đấu của ngươi chẳng ra gì, ngươi tồn tại còn làm nhiễu loạn sự hài hòa của đội ngũ chiến đấu.”
???
Lươn điện đột nhiên quay đầu lại thì thấy được một trái cây biết nói, không ngờ lúc này đang ngồi trên tường để chỉ điểm giang sơn?
“Ta không cần ngươi quan tâm!”
“Ngươi không nghe đúng không? Thái Tử cắn hắn trước, giải quyết nhân tố không hài hòa bên ta trước đi!”
“A a a! Ta đi là được chứ gì!”
Lươn điện vội vàng chạy ra khỏi vòng chiến, thở phì phò chạy về bên cạnh Diệp Linh Lang.
Diệp Linh Lang không quay đầu lại, móc ra một chồng bùa đưa cho hắn.
“Đánh không được thì ở bên cạnh quấy rối, ném phù, làm hắn loạn!”
???
Những lời này có từ không hiểu, nhưng không ảnh hưởng tới việc nghe hiểu toàn bộ câu nói.
“Không phải là ngươi đã cho ta toàn bộ bùa tổ truyền cho ta rồi hay sao? Vì sao còn nhiều như vậy?”
“Việc này có quan trọng không? Hiện tại việc quan trọng nhất không phải là đánh bại Sơn Hải để sống sót à? Chỉ cần hắn thua, ngươi lần này không phải là làm đúng sao? Nếu hắn không thua, vậy thì ngươi sẽ phải c.h.ế.t nơi đất khách.”
“Ngươi nói rất đúng, nhưng vì sao ngươi ở đây tác động đến cái tinh bàn này? Đây không phải là bảo bối của Sơn Hải sao?”
“Bảo bối của hắn ở trong tay ta rồi còn không phải là của ta sao? Bảo bối của ta ta không thể sử dụng à?”
“Có thể, có thể chứ!”
???
Vì sao câu nào câu nấy đều có lý như vậy, mà hắn cứ cảm thấy hình như mình bị lừa, nhưng lại không tìm ra sơ hở?
Sau khi bọn họ chạy vào địa cung, đi qua chỗ Diệp Linh Lang bố trí kết giới, Diệp Linh Lang nhanh chóng làm kết giới có hiệu lực, ngăn cách bọn họ và Sơn Hải.
Ninh Minh Thành không ngừng thở phì phò, lươn điện dứt khoát nằm xuống đất, không động đậy nổi, động nữa sẽ c.h.ế.t luôn!
Đúng lúc này, Sơn Hải xâm nhập vào địa cung.
Khi Diệp Linh Lang vừa nhìn thấy vạt áo trước n.g.ự.c hắn nhuộm đầy m.á.u tươi, nhìn dáng vẻ như vừa nãy thông đạo mở ra đã ảnh hưởng cực kỳ lớn đến hắn.
Hắn vốn là vội vã chạy tới, sau khi chạy đến địa cung nhìn thấy bọn họ thì không nóng nảy nữa.
Hắn lau sạch m.á.u tươi trên khóe miệng, cười lạnh đi từng bước tới gần bọn họ.
“Hóa ra là mấy con cá tạp nhỏ bé các ngươi tác quái sau lưng, chính ngươi là tu sĩ nhân loại đã lừa gạt cấp dưới của ta, dẫn bọn hắn tụ tập đánh nhau kia đúng không? Thế nào? Lần này không ngụy trang thành giao tộc công chúa nữa, lại ngụy trang thành tiểu ngư yêu?”
Nhìn thấy ánh mắt đầy sát ý của Sơn Hải dừng lại trên người Diệp Linh Lang, Thẩm Ly Huyền theo bản năng tiến lên một bước ngăn cản Diệp Linh Lang.
“Ngươi? Hơi thở của ngươi rất quen thuộc, hình như ngươi chính là người ta muốn tìm. Thật trùng hợp, kẻ làm nhiễu loạn Yêu tộc của ta, mục tiêu ta cần g.i.ế.c ở Tu Tiên giới, cùng với ngươi… Lươn điện vừa ngu xuẩn vừa lạc hậu, đáng c.h.ế.t ngàn lần vạn lần này!”
“Đại ca, hắn tùy tiện dùng mấy từ để nhắc đến chúng ta, lại dùng bao nhiêu lời khó nghe khi nhắc đến ngươi, thế này mà ngươi cũng chịu được à? Kẻ sĩ có thể g.i.ế.c không thể làm nhục, làm một cường giả làm sao có thể cho phép kẻ thù cũ khinh rẻ bản thân mình chứ?”
Nghe thấy lời này, lươn điện đã nằm yên đột nhiên nhảy dựng lên.
“Tên cá đuối xấu xa vô liêm sỉ kia, lúc trước chỉ là Nguyên Anh không hề tiến bộ rất lâu, bỗng nhiên thành Hóa Thần, chắc là ngươi lại đi đường ngang ngõ tắt nào đó, vô cùng vô sỉ, ngươi còn có mặt mũi chê cười ta hay sao? Có bản lĩnh ngươi trở lại Nguyên Anh, chúng ta đánh nhau một trận công bằng!”
“Ta cần gì công bằng, ta chỉ muốn ngươi c.h.ế.t thôi!” Sơn Hải cười lạnh một tiếng: “Các ngươi sẽ không cho rằng một kết giới bình thường này có thể chống đỡ được ta chứ? Ngu xuẩn, ha ha ha…”
Sơn Hải cười lớn, giơ tay ra đánh một luồng linh lực về phía kết giới của Diệp Linh Lang.
“Uỳnh” một tiếng vang thật lớn, kết giới kia vẫn đứng vững!
Diệp Linh Lang cũng không dự đoán trước được nó thật sự có thể đứng vững, đây là một phương pháp kết trận thượng cổ mà nàng mới học được, yêu cầu linh hồn lực lớn hơn trước vài lần mới có thể bày ra được.
Sắc mặt của Sơn Hải biến đổi, ngay sau đó nhanh chóng nhăn mày.
“Chờ đó!”
Hắn vừa nói xong thì ngưng tụ chưởng lực cường đại b.ắ.n ra bốn phía, liên tục không ngừng phá hủy, đánh bốn phương tám hướng để phá hủy địa cung, khiến cho toàn bộ địa cung nhanh chóng lay động, rung động, chỉ chút nữa thôi sẽ sụp đổ.
Thấy một màn này, bọn người Diệp Linh Lang đều sợ ngây người, Sơn Hải này thật bạo lực, thật trực tiếp!
Kết giới trước mắt không đánh vỡ được, vậy thì hủy diệt toàn bộ địa cung này đi!
Địa cung không còn, vậy thì kết giới dựa vào địa cung mà dựng nên tự nhiên cũng không còn.
Thấy địa cung sắp sụp đổ, Diệp Linh Lang vội vàng vận chuyển Đại Trọng Sinh Thuật, ở trong không gian nho nhỏ của nàng không dừng sinh trưởng, tràn lan, chống đỡ không để mật thất sụp xuống.
Diệp Linh Lang thấy vậy thì cắn chặt răng, không đủ, còn lâu mới đủ.
Sơn Hải còn mạnh hơn so với nàng nghĩ, vài lần kích thích tinh bàn tuy làm hắn bị thương, nhưng không làm giảm tu vi của hắn.
“Ba người các ngươi đi ngăn hắn lại, ta cần tiếp tục xoay tinh bàn.”
Thấy Sơn Hải trực tiếp đánh xuyên qua địa cung, nơi hắn đứng đã bại lộ một vùng không gian phía dưới, những người còn lại đã biết lúc này đã tới thời khắc quan trọng, nếu hắn không c.h.ế.t thì bọn họ sẽ phải chết.
Vì thế, bọn họ tận sức đánh về phía Sơn Hải.
“Không phải, ta còn không biết rõ vì sao lại thế này! Vì sao không giống với lúc trước ta biết?”
Tuy lươn điện kêu lên dò hỏi, nhưng thân thể đã thành thật mà vọt về phía Sơn Hải.
Lúc này, Diệp Linh Lang thả Chiêu Tài và thái Tử từ trong nhẫn ra.
“Đi đi, giúp ta ngăn hắn lại!”
“A, tình hình thế nào đây? Nơi này vì sao sẽ có Quỷ Vương chạy ra? Aaaa! Sao lại có cả một hung thú? Đây là loại gì? Ôi, đừng cắn ta! A! A!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
So với lươn điện đang kinh hãi, bên ngoài mặt Thẩm Ly Huyền bình tĩnh hơn rất nhiều, phù hợp với tính tình của băng sơn sư huynh.
Chỉ là dưới khuôn mặt lạnh băng kia, trong lòng cũng vô cùng nôn nóng.
Lúc trước đã từng gặp hung thú và Quỷ Vương này cùng với Lục sư đệ đánh tiểu yêu.
Lúc ấy hắn còn nghi hoặc, vì sao chúng nó xuất hiện đột ngột cũng biến mất không có dấu vết.
Hiện tại vừa nhìn thấy, không phải chứ? Không phải giống như hắn nghĩ chứ?
“Lục sư đệ”
“Nhị sư huynh, có chuyện gì thì nói, ta sẽ đội nồi.”
…
Quả nhiên là thế!
Thấy phía bên kia hỗn loạn một trận, Diệp Linh Lang vội vàng lôi cả Béo Đầu ra ngoài.
“Ngươi chỉ huy một chút, ta muốn yên tâm làm việc.”
“Sau khi xong việc…”
“Ngươi nhất định sẽ được phần thưởng xứng đáng!”
“Tới đây tới đây! Trường Nhĩ, đến chỗ kia!”
Trường Nhĩ mang theo Béo Đầu, nhảy tới một điểm có thể quan sát trận chiến một cách tốt nhất, chỉ chỉ trỏ trỏ phía dưới.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"
“Thái Tử ngươi lầm rồi, đồ vật màu lam kia hơi xấu một chút, nhưng nó kêu thảm thiết như vậy còn cần đến ngươi phải ra tay sao? Cắn cái tên có nhiễm m.á.u trước n.g.ự.c ấy!”
“Ai nha! Chiêu Tài, không phải bên này, ngươi nhìn xem Thái Tử đánh ai thì ngươi đánh kẻ đó, này…” Béo Đầu thở dài, nó nói: “Vị huynh đệ màu lam không biết tên kia ơi, phiền ngươi đừng đánh nữa, ngồi một chỗ nhìn đi được không? Chẳng những sức chiến đấu của ngươi chẳng ra gì, ngươi tồn tại còn làm nhiễu loạn sự hài hòa của đội ngũ chiến đấu.”
???
Lươn điện đột nhiên quay đầu lại thì thấy được một trái cây biết nói, không ngờ lúc này đang ngồi trên tường để chỉ điểm giang sơn?
“Ta không cần ngươi quan tâm!”
“Ngươi không nghe đúng không? Thái Tử cắn hắn trước, giải quyết nhân tố không hài hòa bên ta trước đi!”
“A a a! Ta đi là được chứ gì!”
Lươn điện vội vàng chạy ra khỏi vòng chiến, thở phì phò chạy về bên cạnh Diệp Linh Lang.
Diệp Linh Lang không quay đầu lại, móc ra một chồng bùa đưa cho hắn.
“Đánh không được thì ở bên cạnh quấy rối, ném phù, làm hắn loạn!”
???
Những lời này có từ không hiểu, nhưng không ảnh hưởng tới việc nghe hiểu toàn bộ câu nói.
“Không phải là ngươi đã cho ta toàn bộ bùa tổ truyền cho ta rồi hay sao? Vì sao còn nhiều như vậy?”
“Việc này có quan trọng không? Hiện tại việc quan trọng nhất không phải là đánh bại Sơn Hải để sống sót à? Chỉ cần hắn thua, ngươi lần này không phải là làm đúng sao? Nếu hắn không thua, vậy thì ngươi sẽ phải c.h.ế.t nơi đất khách.”
“Ngươi nói rất đúng, nhưng vì sao ngươi ở đây tác động đến cái tinh bàn này? Đây không phải là bảo bối của Sơn Hải sao?”
“Bảo bối của hắn ở trong tay ta rồi còn không phải là của ta sao? Bảo bối của ta ta không thể sử dụng à?”
“Có thể, có thể chứ!”
???
Vì sao câu nào câu nấy đều có lý như vậy, mà hắn cứ cảm thấy hình như mình bị lừa, nhưng lại không tìm ra sơ hở?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro