Lương Nhân Của Ta

Chương 16

A Tư Tạp Ban Ngục Hữu

2025-03-18 11:00:26

Phạm nhân bị xử trảm thị chúng, thường bị vứt ở bãi tha ma cho chó ăn, không được chôn cất.

Ôn Trạch có thể được quan sai thu thập thi thể, được dùng quan tài, được tấu nhạc bi ai, đã là ân huệ của Bệ hạ rồi.

Trước mộ tổ nhà họ Ôn, đã chuẩn bị sẵn hai huyệt mộ.

Một cái, là của Ôn Trạch.

Một cái, là của ta.

Sau khi đặt quan tài của Ôn Trạch xuống huyệt mộ, ta cảm tạ quan sai, đưa cho hắn một thỏi bạc:

"Đa tạ ngươi đã cùng ta đi một chuyến này, đây là thù lao."

"Ta muốn nói chuyện riêng với chàng một lát, sáng mai phiền ngươi lại vất vả đi một chuyến, giúp ta thu thập thi thể."

Thật ra, từ rất lâu rất lâu trước đây, ta đã không muốn sống nữa.

Khi mẫu thân qua đời, khi ta bị Giang Tiêu Tiêu ép uống thuốc câm, ta đã muốn cùng mẫu tử Đại phu nhân đồng quy vu tận.

Là Phương Hoài Minh đã ngăn ta lại.

Ta đặt hy vọng sống sót lên người hắn, hắn lại bội ước muốn ta làm thiếp.

Hy vọng sống của ta, trong khoảnh khắc chỉ còn lại việc báo thù cho mẫu thân, minh oan cho ngoại tổ.

Giờ đây, đại thù đã báo.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Người thân người yêu lại c.h.ế.t nơi hoàng tuyền.

Trần gian không còn gì lưu luyến, ta cũng không biết sống còn ý nghĩa gì nữa.

Chi bằng cùng Ôn Trạch ra đi.

Hơn nữa, ta cũng đã lâu không gặp mẫu thân, ta thật sự rất nhớ bà ấy rồi.

Thế là, một chén rượu độc tuôn xuống.

Ta vừa khóc, vừa vuốt ve quan tài, hồi tưởng lại từng chút từng chút của ta và Ôn Trạch hai năm qua.

Ta động lòng với chàng từ khi nào?

Ta nhận định chàng là người ta yêu thương cả đời từ khi nào?

Những lời yêu thương ta chưa từng nói ra, giờ đây đều hóa thành tiếc nuối không thể bù đắp.

Ôn Trạch không bao giờ có thể biết được nữa.

Cốc rượu này đến cốc rượu khác tuôn xuống, ta dần dần mất đi ý thức, ngã xuống trước mộ phần của Ôn Trạch.

"Ôn Trạch, đợi ta, ta sẽ đến tìm chàng."

...

Mở mắt ra lần nữa, ta nhìn thấy Ôn Trạch.

Chàng đang nhắm mắt, ánh nắng ban mai dát vàng lên gương mặt chàng, tuy gò má hốc hác, môi tái nhợt, nhưng vẫn còn vài phần phong thái công tử ngày xưa.

Ta nhìn đến ngây người, đầu óc choáng váng, không biết mình đã lên thiên đình hay xuống địa phủ.

Ta đưa tay chạm vào lông mày, đôi mắt của chàng, cảm giác ấm áp, chân thật đến mức khiến ta lập tức cay sống mũi.

Ôn Trạch từ từ mở mắt, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, chính là bộ dạng nước mắt lưng tròng của ta.

"Là ta không tốt, giấu nàng vất vả rồi."

Chàng ôm ta vào lòng, vòng tay ấm áp, mới khiến ta tin chắc, thì ra tất cả những điều này không phải là mơ.

Ôn Trạch còn sống!

Chàng còn sống!

Ta khóc đến nghẹn ngào, những lời oán trách, hận chàng, đều bị tiếng khóc nghẹn lại.

Ta không nói nên lời, liền trút giận đ.ấ.m vào n.g.ự.c chàng một cái.

Ôn Trạch lập tức tái mặt.

Ta cũng giật mình, vội vàng cởi y phục của chàng mới phát hiện, thân thể này chằng chịt vết thương, còn có rất nhiều vết sẹo chưa lành hẳn.

"Không sao đâu, đừng nhìn nữa, trông đáng sợ lắm."

Ôn Trạch mỉm cười kéo y phục lại.

Sau đó nghiêm mặt, xin lỗi ta: "Ta không cố ý giấu nàng, lúc vào nhà lao, ta thật sự không nghĩ mình có thể sống sót."

"Ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, bởi vì ta biết mình là một mắt xích trong kế hoạch trừ khử dị kỷ của Bệ hạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đây chính là lý do Ôn Trạch nhất định phải chết.

Hoàng đế cũng đã nói rõ ràng với ta.

Màn kịch và ván cờ tiếp theo, Hoàng đế đã lừa cả ta và Ôn Trạch vào trong.

Người cần ta thu thập t.h.i t.h.ể cho "Ôn Trạch", cần ta khóc lóc thảm thiết giữa đường, cần dùng cách này để cho thiên hạ đều biết Hoàng đế vì muốn củng cố địa vị mà ngay cả thuộc hạ, thần tử trung thành nhiều năm cũng có thể vứt bỏ.

…Hoàng đế chính là một hôn quân nhát gan, nhu nhược như vậy.

Chỉ có lừa được ta, ta mới có thể lừa được thiên hạ và Thư vương.

"Chỉ có ta chết, Thư vương và các đại thần, thế gia phía sau hắn, mới cảm thấy Bệ hạ dễ nắm bắt, mới lơi lỏng cảnh giác, để lộ sơ hở."

"May mà Bệ hạ còn niệm tình ta trung thành với người nhiều năm, đã che giấu thiên cơ, giữ lại mạng sống cho ta."

"Cũng may, sau khi nghe được tin tức, ta đã mua chuộc quan sai trước, đổi rượu độc của nàng, nếu không chúng ta thật sự đã âm dương cách biệt rồi."

Ôn Trạch ôm chặt ta trong lòng, trong mắt toàn là vẻ an ủi vì tìm lại được thứ đã mất.

Ta cũng vậy.

Rất lâu sau, ta mới chợt nhận ra, chúng ta đang ở trong xe ngựa.

Vừa nhìn thấy Ôn Trạch, trong lòng, trong mắt ta, dường như không còn chứa được thứ gì khác nữa.

Tiếng vó ngựa lộp cộp, không biết sẽ đưa chúng ta đi đâu.

"Ôn Trạch và Giang Thấm Thấm đã c.h.ế.t rồi, chúng ta không thể ở lại Ký Châu nữa."

"Bệ hạ đã làm lại hộ tịch cho chúng ta, ở Úy Châu, bây giờ chúng ta sẽ đến đó."

"Còn cả bài vị của nhạc mẫu, ta đã đến Tam Thanh Tự lấy và mang theo rồi."

Ôn Trạch khẽ cười, ý cười trong đáy mắt long lanh, khiến ta lại đỏ hoe mắt.

Úy Châu, đó là quê hương của ngoại tổ.

Ôn Trạch muốn đưa ta và mẫu thân về nhà.

Nửa năm sau, vụ án tham ô của ngoại tổ được minh oan.

Các cữu cữu, các di mẫu bị lưu đày biên cương nhiều năm, cuối cùng cũng có thể trở về Úy Châu.

Cữu cữu có nhắc trong thư, nhớ nhất là món cá rô đồng của Úy Châu.

Để chào đón bọn họ, ta và Ôn Trạch đặc biệt xuống sông đánh cá.

Lúc đang đánh cá, vừa vặn gặp các cữu cữu trở về bằng thuyền.

Ta lập tức buông lưới đánh cá chạy về phía bọn họ.

Cữu cữu, di mẫu, còn có các huynh đệ tỷ muội, ai nấy đều mừng đến rơi nước mắt, nói không nên lời.

Một lúc sau, biểu muội thấy ta mãi không lên tiếng, liền ngập ngừng hỏi: "Chẳng phải nói chứng câm của tỷ tỷ đã khỏi rồi sao?"

Ta mỉm cười, lắc đầu, dùng tay ra hiệu: "Hôm đó là do tình thế cấp bách, ép bản thân phải nói chuyện, nhưng mỗi một lời thốt ra, cổ họng đều đau như nuốt phải dao. Cố gắng gượng được vài tháng, xem như đã hoàn toàn hủy hoại giọng nói này rồi."

Nghe vậy, họ đều lộ vẻ xót xa, không ngừng thở dài tiếc nuối.

Nhưng ta, lại chẳng thấy tiếc.

Bởi vì Ôn Trạch, đã từng "nghe" thấy giọng nói của ta.

Lúc chúng ta mới gặp lại, ta đã gọi tên chàng.

Chàng đưa tay vuốt ve cổ họng ta, cảm nhận từng rung động.

Sau đó, giọng ta càng thêm khàn đặc, so với trước kia còn tệ hơn, hoàn toàn không thể nói được nữa.

Ta cũng không quá đau buồn.

Ta đã sớm quen với việc không nói được, quen với việc dùng ngôn ngữ ký hiệu.

Hơn nữa, dù ta có nói được hay không, trong mắt Ôn Trạch ta vẫn vậy.

Cho nên, cũng không có gì đáng tiếc.

Chúng ta, một người điếc, một người câm, vẫn rất xứng đôi.

Nghĩ đến đây, ta quay đầu nhìn Ôn Trạch đang đứng giữa dòng nước, hai tay chống hông vì câu không được cá, bỗng nhiên mỉm cười.

Sông lặng lẽ trôi, cá quẫy đuôi tung tóe.

Ta tuy im lặng, nhưng tình yêu lại vang vọng.

[Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lương Nhân Của Ta

Số ký tự: 0