Lương Nhân Của Ta

Chương 15

A Tư Tạp Ban Ngục Hữu

2025-03-18 11:00:26

Ta còn chưa kịp phản ứng, Giang Tiêu Tiêu ở góc phòng hét lên một tiếng, lao đến túm tóc Phương Hoài Minh:

"Thì ra ngươi hòa ly với ta là vì muốn cưới con tiện nhân này, căn bản không phải vì muốn thoát khỏi liên quan để cứu Giang gia chúng ta."

Giang Tiêu Tiêu cảm thấy bị lừa gạt, trong cơn phẫn uất liền đ.ấ.m đá Phương Hoài Minh túi bụi.

Phương Hoài Minh lại đạp nàng ta ra, tiếp tục nịnh bợ ta.

Ta lạnh lùng nhìn hắn, từ trong lòng móc ra một gói thuốc câm ném xuống đất: "Hồi nhỏ, Giang Tiêu Tiêu đã ép ta uống thuốc câm, trăm phương nghìn kế bắt nạt ta."

Phương Hoài Minh lập tức hiểu ý, bò dậy nhặt gói thuốc ta ném xuống, ấn Giang Tiêu Tiêu xuống ép nàng ta uống.

Thấy Phương Hoài Minh đã bày tỏ lòng trung thành, phụ thân nhất thời luống cuống tay chân.

Ánh mắt ta liếc sang Đại phu nhân.

Bà ta thương con gái, đang giằng co với Phương Hoài Minh vì Giang Tiêu Tiêu.

Chỉ cần một ánh mắt, phụ thân cũng hiểu ra:

"Phụ thân biết, trước kia Đại phu nhân đối xử với con và mẫu thân con không tốt, phụ thân sẽ thay con trút giận."

Tiếng kêu thét của nữ nhân, trong nháy mắt vang vọng khắp nhà giam.

Ta đi đến trước mặt hai người thúc thúc nhị phòng, tam phòng nhà họ Ôn, nhìn xuống bọn họ với vẻ khinh miệt: "Muốn sống không?"

Bọn họ do dự gật đầu.

"Trước kia, các ngươi vì muốn đẩy Ôn Trạch ra khỏi sản nghiệp của Ôn gia, vu oan giá họa chàng ăn trộm, tát chàng mười mấy cái, đánh đến khi chàng bị điếc."

"Nếu các ngươi tự tát con trai mình hai mươi cái bạt tai, ta sẽ cân nhắc cứu các ngươi một mạng."

Do dự hồi lâu, hai người thúc thúc nhà họ Ôn vẫn ra tay.

Trong nhà giam một mảnh hỗn loạn, phu thê, phụ tử tàn sát lẫn nhau, chỉ vì tranh giành một cơ hội sống sót.

Thật là một màn chó cắn chó hay ho.

Sau khi bọn họ lần lượt bày tỏ lòng trung thành, đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn ta.

Ta lần lượt đi ngang qua bọn họ, tuyên án tử hình của bọn họ.

Người đầu tiên, là hai người thúc thúc nhà họ Ôn:

"Những chuyện xấu xa mà các ngươi đã làm với đại phòng trước kia, Ôn Trạch đều kể cho ta nghe không sót một chữ. Các ngươi vì tranh quyền đoạt lợi, hại đại phòng nhà tan cửa nát."

"Nếu Ôn Trạch biết ta cứu các ngươi, nhất định sẽ không thể yên nghỉ."

"Nếu các thúc thúc thật lòng thấy có lỗi với Ôn Trạch, thì xuống dưới đó mà tạ tội với chàng và đại ca đại tẩu của các người đi."

Người thứ hai, là phụ thân:

"Phụ thân, năm đó sổ sách giả mạo vu oan ngoại tổ tham ô, có công lao của người phải không?"

"Năm đó, khi mẫu thân còn là tiểu thư nhà Thứ sử, người đến cửa cầu hôn, bị ngoại tổ cự tuyệt, người vẫn luôn cho rằng ngoại tổ coi thường thương nhân, ghi hận trong lòng, nên mới nhân lúc ngoại tổ gặp nạn mà dẫm đạp lên người."

"Sau khi mẫu thân bị đày làm quan kỹ, người chuộc mẫu thân về, trăm phương nghìn kế sỉ nhục bà, chính là vì muốn nhìn tiểu thư nhà Thứ sử cao cao tại thượng năm xưa phải sống lay lắt dưới tay người phải không?"

"Những chuyện này, ta đều biết."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Cho dù người là phụ thân của ta, vì mẫu thân, vì ngoại tổ, ta cũng không thể cứu mạng người."

Cuối cùng, đến lượt Phương Hoài Minh:

"Thật ra, trước khi trở về, ta đã xin cho ngươi một ân điển rồi."

Phương Hoài Minh mừng rỡ như điên: "Thấm Thấm, ta biết ngay mà, trong lòng nàng vẫn luôn có ta!"

Ta nói từng chữ một: "Ta xin chính là - muốn - ngươi - chết."

"Bệ hạ đã đồng ý, nếu không ngươi nghĩ, tại sao ngươi lại bị bắt vì tội danh gian lận khoa cử hoang đường như vậy?"

Nụ cười của Phương Hoài Minh cứng đờ trên mặt.

"Ta đã nói rồi, nếu Ôn Trạch chết, ngươi phải chôn cùng chàng."

"Ngươi đã dùng nhiều cực hình với chàng như vậy, đừng mơ tưởng dễ dàng thoát tội, trước khi ngươi chết, ta cũng sẽ dặn dò người ta cho ngươi nếm thử từng cái một."

Ta cúi người nói xong câu cuối cùng với Phương Hoài Minh, xoay người rời đi.

Phía sau, là tiếng gào thét chửi rủa không ngừng.

Bọn họ càng mắng to, ta càng cười điên cuồng, ngạo nghễ.

Cho bọn họ hy vọng sống sót, rồi lại tự tay bóp nát, chẳng phải là một màn báo thù sảng khoái sao?

Nhưng sau khi bước ra khỏi nhà lao, ta lại không kìm được nước mắt tuôn rơi.

Rõ ràng nên cảm thấy hả hê.

Lúc này, ta lại thấy bi thương.

Nếu có thể, ta thà dùng mạng của đám súc sinh trong nhà lao này, đổi lấy Ôn Trạch.

Nhưng mà, không được.

Ôn Trạch đã làm sai điều gì, mà phải c.h.ế.t chung với lũ súc sinh này?

Bọn họ nên cùng nhau xuống Diêm La điện!

Một tháng sau, ta tận mắt chứng kiến Giang gia và Ôn gia bị tru di tam tộc vì tội cấu kết với Tiên thái tử vơ vét của dân.

Xưởng đóng thuyền của Giang gia và cửa hàng của Ôn gia, đều bị sung công vào quốc khố.

Trên danh nghĩa, do phủ nha Ký Châu trực tiếp quản lý, trên thực tế, lại do Thư vương nắm giữ.

Mười ngày sau, ta nghe được tin tức từ quan sai, nói rằng Phương Hoài Minh không chịu nổi cực hình, c.h.ế.t trong nhà lao.

Không lâu sau, Ôn Trạch cũng bị xử trảm ở chợ.

Chàng bị người ta áp giải quỳ gối trên pháp trường, khắp mặt là máu, toàn thân đầy vết thương, gầy trơ xương, đã không còn nhìn ra hình người.

Khoảnh khắc đao phủ rơi xuống, như thể lưỡi d.a.o sắc bén đã bổ đôi trái tim ta.

Ta gào khóc, muốn lao đến, nhưng bị quan binh ngăn lại.

Quan sai đi cùng ta, an ủi ta bên cạnh: "Phu nhân đừng vội, ta sẽ đi thu thập t.h.i t.h.ể cho Ôn gia chủ."

Quan tài là do ta chuẩn bị sẵn, sau khi thu thập thi thể, đội tang lễ liền khiêng ra khỏi thành, dọc đường trống chiêng vang trời.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Ta cũng khóc suốt dọc đường.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lương Nhân Của Ta

Số ký tự: 0