1
Đang cập nhật
2025-03-15 19:18:16
Kiếp trước, điều mà Triệu Cảnh Thành nói với tôi nhiều nhất chính là ân tình của anh trai Triệu Lượng đối với anh ta.
Vì vậy, sau khi anh trai Triệu Lượng gặp chuyện không may mà qua đời, Triệu Cảnh Thành liền lấy lý do báo ân để chăm sóc cô vợ góa của anh trai là Tiền Mỹ Lan và con trai của họ.
Anh ta dốc toàn bộ tiền lương, phụ cấp của mình để chu cấp cho mẹ con Tiền Mỹ Lan.
Khi trong quân đội có suất cho phép vợ con theo cùng, anh ta lặng lẽ đưa Tiền Mỹ Lan yếu ớt không thể tự chăm sóc bản thân và con trai của cô ta đến đơn vị mình.
Kiếp trước, tôi quá ngốc, vì cái gọi là báo ân của Triệu Cảnh Thành mà từ bỏ tiền đồ rộng mở của bản thân, ở lại quê nhà, dãi nắng dầm sương để chăm sóc cha mẹ già yếu bệnh tật của Triệu Cảnh Thành và nuôi nấng đứa con ruột của anh ta.
Cuộc sống như thế cứ trôi qua hơn ba mươi năm.
Ba mươi năm sau, sự nghiệp của Triệu Cảnh Thành lên như diều gặp gió, tôi cứ tưởng mình đã có thể hưởng chút an nhàn sau bao năm vất vả.
Nhưng không ngờ, con trai tôi cùng cha mẹ chồng đã lớn tuổi lại đến tìm tôi nói chuyện.
Họ muốn tôi chủ động ly hôn để tác thành cho đôi "uyên ương khổ mệnh" ấy đến với nhau.
Lúc đó tôi mới nhận ra, ba mươi năm hi sinh của mình chỉ tự làm mình cảm động.
Tôi đã biến cuộc đời mình thành một trò cười.
Kiếp này, tôi chủ động tác thành cho Triệu Cảnh Thành báo ân, để anh ta cùng cả gia đình sống trọn vẹn bên Tiền Mỹ Lan.
1
Trời chưa sáng, tôi đã vội vã chạy đến bưu điện.
Đứng đợi trước cổng bưu điện suốt hai tiếng, cuối cùng tôi cũng đợi được nhân viên đến làm việc.
Tôi vội vàng hỏi nhân viên: "Xin hỏi, có thư bảo đảm gửi cho Tôn Miểu Miểu không?"
Nhân viên bưu điện lục tìm một lúc rồi đưa cho tôi một phong thư bảo đảm.
Sau khi ký nhận, tôi như ôm lấy báu vật mà bước nhanh ra khỏi bưu điện.
Tìm một nơi vắng người, tôi mở thư ra, chăm chú đọc từng chữ trong giấy báo trúng tuyển đại học của mình, rồi òa khóc nức nở.
Kiếp trước, cũng vào ngày này, tôi đã nhận được giấy báo trúng tuyển đại học.
Tôi đã thi đỗ vào ngôi trường danh giá nhất ở Bắc Kinh, tôi muốn đi học đại học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng khi ấy, tôi đã kết hôn với Triệu Cảnh Thành và có con, mà Triệu Cảnh Thành là một sĩ quan quân đội, tiền đồ rộng mở.
Nếu tôi đi học, thì ai sẽ chăm con? Ai sẽ chăm sóc cho cha mẹ chồng ốm yếu?
Kiếp trước vì yêu Triệu Cảnh Thành, sau nhiều lần đắn đo, tôi đã quyết định từ bỏ cơ hội học đại học, ở lại quê nhà, hết lòng chăm sóc cha mẹ chồng, nuôi dạy đứa con ba tuổi của mình là Triệu Kinh.
Tôi cứ tưởng, sự hi sinh của mình, Triệu Cảnh Thành sẽ ghi nhớ trong lòng.
Tôi cứ nghĩ, mình là một người vợ lính vĩ đại và nhân hậu nhất.
Nhưng đến sau cùng, tôi mới vỡ lẽ, không phải cứ cho đi thì sẽ có người trân trọng.
Có những kẻ vốn dĩ đã là lũ vong ân bội nghĩa, bản chất đã mục ruỗng và thối nát từ trong cốt tủy.
Kiếp trước, trước khi tôi kết hôn với Triệu Cảnh Thành, anh trai của anh ta là Triệu Lượng đã không may gặp nạn qua đời.
Triệu Cảnh Thành nói với tôi rằng, vì anh trai có ơn với anh ta, nên anh ta phải giúp đỡ, chăm sóc chị dâu Tiền Mỹ Lan và cháu trai Triệu Phổ. Là vợ của anh ta, tôi cũng phải cùng anh ta chăm lo cho mẹ con Tiền Mỹ Lan.
Tôi cũng cảm thấy thương xót cho Tiền Mỹ Lan, còn trẻ như vậy đã mất chồng, trở thành góa phụ và phải nuôi con nhỏ.
Nghe Triệu Cảnh Thành nói thế, tôi cứ nghĩ rằng mình đã tìm được một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa.
Nhưng nào ngờ, Triệu Cảnh Thành cưới tôi chẳng qua chỉ để tìm một người giúp việc miễn phí, tìm một tấm màn che chắn hợp tình hợp lý cho chuyện tình vụng trộm giữa anh ta và Tiền Mỹ Lan.
Sau khi kết hôn với Triệu Cảnh Thành, anh ta chẳng hề che giấu sự thiên vị đối với mẹ con Tiền Mỹ Lan.
Lúc đầu, Triệu Cảnh Thành chỉ đưa toàn bộ tiền lương và trợ cấp cho Tiền Mỹ Lan. Sau đó, anh ta viện cớ Tiền Mỹ Lan yếu ớt, không thể tự lập, nên đã lấy luôn suất công việc đi theo quân ngũ vốn dĩ thuộc về tôi để giao cho cô ta.
Còn tôi, như một con ngốc, tin vào cái lý do báo ân mà anh ta nói.
Không hề nhận được một xu từ tiền lương hay trợ cấp của Triệu Cảnh Thành, tôi chỉ biết dựa vào đôi tay mình mà kiếm tiền, tích lũy công điểm.
Lên núi đốn củi, cắt cỏ, xuống ruộng cấy lúa, trồng lúa mì, về nhà thì giặt giũ, nấu ăn, nuôi lợn, chăm sóc cha mẹ già và con cái.
Giữa chừng còn tranh thủ thời gian bày sạp bán hàng kiếm chút tiền lẻ phụ giúp gia đình.
Một ngày 24 tiếng, tôi làm việc quần quật không ngừng nghỉ.
Hơn ba mươi tuổi, tôi đã kiệt quệ, bệnh tật đầy người, da sạm đen, thô ráp, nám đầy mặt, khóe mắt cũng sớm xuất hiện những vết chân chim.
Còn Tiền Mỹ Lan, người được Triệu Cảnh Thành đưa đi, thì được phân công vào làm việc tại cơ quan của quân đội.
Lần cùng Triệu Cảnh Thành về quê thăm nhà, cô ta khoác áo dạ, mang giày cao gót, trông chẳng khác nào minh tinh điện ảnh.
Vì vậy, sau khi anh trai Triệu Lượng gặp chuyện không may mà qua đời, Triệu Cảnh Thành liền lấy lý do báo ân để chăm sóc cô vợ góa của anh trai là Tiền Mỹ Lan và con trai của họ.
Anh ta dốc toàn bộ tiền lương, phụ cấp của mình để chu cấp cho mẹ con Tiền Mỹ Lan.
Khi trong quân đội có suất cho phép vợ con theo cùng, anh ta lặng lẽ đưa Tiền Mỹ Lan yếu ớt không thể tự chăm sóc bản thân và con trai của cô ta đến đơn vị mình.
Kiếp trước, tôi quá ngốc, vì cái gọi là báo ân của Triệu Cảnh Thành mà từ bỏ tiền đồ rộng mở của bản thân, ở lại quê nhà, dãi nắng dầm sương để chăm sóc cha mẹ già yếu bệnh tật của Triệu Cảnh Thành và nuôi nấng đứa con ruột của anh ta.
Cuộc sống như thế cứ trôi qua hơn ba mươi năm.
Ba mươi năm sau, sự nghiệp của Triệu Cảnh Thành lên như diều gặp gió, tôi cứ tưởng mình đã có thể hưởng chút an nhàn sau bao năm vất vả.
Nhưng không ngờ, con trai tôi cùng cha mẹ chồng đã lớn tuổi lại đến tìm tôi nói chuyện.
Họ muốn tôi chủ động ly hôn để tác thành cho đôi "uyên ương khổ mệnh" ấy đến với nhau.
Lúc đó tôi mới nhận ra, ba mươi năm hi sinh của mình chỉ tự làm mình cảm động.
Tôi đã biến cuộc đời mình thành một trò cười.
Kiếp này, tôi chủ động tác thành cho Triệu Cảnh Thành báo ân, để anh ta cùng cả gia đình sống trọn vẹn bên Tiền Mỹ Lan.
1
Trời chưa sáng, tôi đã vội vã chạy đến bưu điện.
Đứng đợi trước cổng bưu điện suốt hai tiếng, cuối cùng tôi cũng đợi được nhân viên đến làm việc.
Tôi vội vàng hỏi nhân viên: "Xin hỏi, có thư bảo đảm gửi cho Tôn Miểu Miểu không?"
Nhân viên bưu điện lục tìm một lúc rồi đưa cho tôi một phong thư bảo đảm.
Sau khi ký nhận, tôi như ôm lấy báu vật mà bước nhanh ra khỏi bưu điện.
Tìm một nơi vắng người, tôi mở thư ra, chăm chú đọc từng chữ trong giấy báo trúng tuyển đại học của mình, rồi òa khóc nức nở.
Kiếp trước, cũng vào ngày này, tôi đã nhận được giấy báo trúng tuyển đại học.
Tôi đã thi đỗ vào ngôi trường danh giá nhất ở Bắc Kinh, tôi muốn đi học đại học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng khi ấy, tôi đã kết hôn với Triệu Cảnh Thành và có con, mà Triệu Cảnh Thành là một sĩ quan quân đội, tiền đồ rộng mở.
Nếu tôi đi học, thì ai sẽ chăm con? Ai sẽ chăm sóc cho cha mẹ chồng ốm yếu?
Kiếp trước vì yêu Triệu Cảnh Thành, sau nhiều lần đắn đo, tôi đã quyết định từ bỏ cơ hội học đại học, ở lại quê nhà, hết lòng chăm sóc cha mẹ chồng, nuôi dạy đứa con ba tuổi của mình là Triệu Kinh.
Tôi cứ tưởng, sự hi sinh của mình, Triệu Cảnh Thành sẽ ghi nhớ trong lòng.
Tôi cứ nghĩ, mình là một người vợ lính vĩ đại và nhân hậu nhất.
Nhưng đến sau cùng, tôi mới vỡ lẽ, không phải cứ cho đi thì sẽ có người trân trọng.
Có những kẻ vốn dĩ đã là lũ vong ân bội nghĩa, bản chất đã mục ruỗng và thối nát từ trong cốt tủy.
Kiếp trước, trước khi tôi kết hôn với Triệu Cảnh Thành, anh trai của anh ta là Triệu Lượng đã không may gặp nạn qua đời.
Triệu Cảnh Thành nói với tôi rằng, vì anh trai có ơn với anh ta, nên anh ta phải giúp đỡ, chăm sóc chị dâu Tiền Mỹ Lan và cháu trai Triệu Phổ. Là vợ của anh ta, tôi cũng phải cùng anh ta chăm lo cho mẹ con Tiền Mỹ Lan.
Tôi cũng cảm thấy thương xót cho Tiền Mỹ Lan, còn trẻ như vậy đã mất chồng, trở thành góa phụ và phải nuôi con nhỏ.
Nghe Triệu Cảnh Thành nói thế, tôi cứ nghĩ rằng mình đã tìm được một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa.
Nhưng nào ngờ, Triệu Cảnh Thành cưới tôi chẳng qua chỉ để tìm một người giúp việc miễn phí, tìm một tấm màn che chắn hợp tình hợp lý cho chuyện tình vụng trộm giữa anh ta và Tiền Mỹ Lan.
Sau khi kết hôn với Triệu Cảnh Thành, anh ta chẳng hề che giấu sự thiên vị đối với mẹ con Tiền Mỹ Lan.
Lúc đầu, Triệu Cảnh Thành chỉ đưa toàn bộ tiền lương và trợ cấp cho Tiền Mỹ Lan. Sau đó, anh ta viện cớ Tiền Mỹ Lan yếu ớt, không thể tự lập, nên đã lấy luôn suất công việc đi theo quân ngũ vốn dĩ thuộc về tôi để giao cho cô ta.
Còn tôi, như một con ngốc, tin vào cái lý do báo ân mà anh ta nói.
Không hề nhận được một xu từ tiền lương hay trợ cấp của Triệu Cảnh Thành, tôi chỉ biết dựa vào đôi tay mình mà kiếm tiền, tích lũy công điểm.
Lên núi đốn củi, cắt cỏ, xuống ruộng cấy lúa, trồng lúa mì, về nhà thì giặt giũ, nấu ăn, nuôi lợn, chăm sóc cha mẹ già và con cái.
Giữa chừng còn tranh thủ thời gian bày sạp bán hàng kiếm chút tiền lẻ phụ giúp gia đình.
Một ngày 24 tiếng, tôi làm việc quần quật không ngừng nghỉ.
Hơn ba mươi tuổi, tôi đã kiệt quệ, bệnh tật đầy người, da sạm đen, thô ráp, nám đầy mặt, khóe mắt cũng sớm xuất hiện những vết chân chim.
Còn Tiền Mỹ Lan, người được Triệu Cảnh Thành đưa đi, thì được phân công vào làm việc tại cơ quan của quân đội.
Lần cùng Triệu Cảnh Thành về quê thăm nhà, cô ta khoác áo dạ, mang giày cao gót, trông chẳng khác nào minh tinh điện ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro