Chương 2
Đang cập nhật
2025-03-15 19:18:16
Mười năm xa cách, Triệu Cảnh Thành đã chẳng còn là chàng trai non nớt của năm xưa.
Anh ta mang trên mình phong thái của một sĩ quan cao cấp. Người ta thường nói, xa cách lâu ngày, gặp lại càng nồng thắm như tân hôn.
Nhìn thấy Triệu Cảnh Thành thăng chức ba cấp liên tiếp, tôi mừng rỡ khôn xiết, thao thao bất tuyệt kể về cuộc sống của mình những năm qua.
Nhưng tôi không nhận ra rằng, anh ta nghe mà tâm trí để đâu đâu.
Đến tối, khi tôi chuẩn bị cùng anh ta thân mật, vừa mới cởi áo khoác thì…
Tiền Mỹ Lan ở phòng bên đột nhiên lên cơn đau tim.
Triệu Cảnh Thành thậm chí còn chưa kịp khoác áo đã vội vã lao ra ngoài.
2
Đêm đó, sau khi Triệu Cảnh Thành rời đi, anh ta không hề quay lại.
Anh ta lái xe đưa Tiền Mỹ Lan đến bệnh viện huyện để khám bệnh. Bệnh của Tiền Mỹ Lan rất nghiêm trọng, cô ta nằm viện suốt nhiều ngày, mãi vẫn chưa về.
Lo lắng không yên, tôi bắt xe kéo đến huyện tìm họ.
Nhưng khi đến bệnh viện, tôi không thấy bóng dáng Triệu Cảnh Thành và Tiền Mỹ Lan đâu cả. Cuối cùng, tôi lại tìm thấy họ trong trung tâm thương mại ở huyện.
Triệu Cảnh Thành giải thích rằng Tiền Mỹ Lan vừa mới xuất viện, họ chỉ đang đi mua ít quà để mang về nhà.
Tôi tin là thật, nhưng lại bỏ qua rất nhiều chi tiết quan trọng. Những món quà họ mua, không có lấy một thứ dành cho tôi. Chỉ vì tôi bất ngờ xuất hiện, họ mới vội vã mang quà trở về nhà.
Trên đường về, tôi ngồi ở hàng ghế sau, còn Tiền Mỹ Lan và Triệu Cảnh Thành ngồi phía trước.
Hai người họ trò chuyện không ngừng, toàn nói về cuộc sống trong quân đội mà tôi nghe không hiểu.
Tôi chỉ lặng lẽ ngồi đó, trong lòng tràn ngập nỗi thất vọng.
Thật ra, tôi đã bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng tôi vẫn tin tưởng Triệu Cảnh Thành.
Anh ta là quân nhân.
Tiền Mỹ Lan là chị dâu của anh ta.
Tôi không tin họ lại có thể trơ trẽn đến vậy.
Nhưng rồi tôi đã đánh giá quá thấp sự bỉ ổi của lòng người.
Mười ngày phép thăm nhà của Triệu Cảnh Thành, chín ngày đã dành cho "cơn bệnh" của Tiền Mỹ Lan.
Cả kỳ nghỉ, tôi và Triệu Cảnh Thành gần như không nói được mấy câu, càng không cần nói đến chuyện vợ chồng thân mật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi cứ thế trơ mắt nhìn Triệu Cảnh Thành và Tiền Mỹ Lan rời đi.
Lần này, Triệu Cảnh Thành không chỉ về thăm nhà mà còn nói muốn giảm bớt gánh nặng cho tôi, nên sẽ đưa con trai chúng tôi là Triệu Kinh theo cùng.
Trước khi đi, Triệu Cảnh Thành thề thốt bảo tôi chờ anh ta, anh ta sẽ quay lại đón tôi và cha mẹ anh ta.
Tôi tin anh ta, ngây ngốc chờ đợi…
Chờ một cái là hai mươi năm trôi qua.
Cuộc đời có bao nhiêu lần hai mươi năm đây?
Triệu Cảnh Thành trong quân đội thăng tiến như diều gặp gió, cuối cùng cũng gửi tin về, nói muốn đón cha mẹ anh ta đi hưởng phúc.
Lúc này, tôi đã ngoài năm mươi tuổi.
Nghe tin, tôi vui sướng đến cực độ, tôi cứ nghĩ rằng, những ngày tháng khổ cực của người vợ tào khang như tôi cuối cùng cũng đến hồi kết.
Tôi tất bật thu dọn hành lý, háo hức chờ cùng cha mẹ chồng lên đường hưởng phúc.
Nhưng tôi chẳng đợi được Triệu Cảnh Thành.
Thứ tôi đợi được là con trai mình – Triệu Kinh, giờ đã trưởng thành, nó cùng cha mẹ chồng ngồi xuống cạnh tôi, nhẹ nhàng nói chuyện: "Mẹ, con biết mẹ đã vất vả nhiều năm nay. Nhưng cha con cũng vậy. Bây giờ, cha đã ở một đẳng cấp khác rồi, mẹ đi theo chỉ làm mất mặt cha thôi. Hơn nữa, người cha yêu chưa bao giờ là mẹ."
Cha mẹ chồng, những người mà tôi đã hết lòng chăm sóc bao năm, cũng trơ tráo lên tiếng khuyên nhủ: "Miểu Miểu à, con đã chăm sóc cha mẹ bao năm nay, trong lòng cha mẹ thực sự biết ơn. Nhưng, chỉ vì lòng biết ơn mà cứ để Cảnh Thành gánh vác cả đời thì không được. Bây giờ, nó và Mỹ Lan mới thật sự xứng đôi."
"Miểu Miểu, coi như hai ông bà già này cầu xin con, con hãy chủ động ly hôn, tác thành cho Cảnh Thành và Mỹ Lan đi! Con cứ yên tâm, chỉ cần con chịu ly hôn, bọn ta sẽ bắt Cảnh Thành bồi thường cho con một khoản tiền hậu hĩnh."
Như sét đánh ngang tai…
Đến lúc này tôi mới nhận ra, chồng mình từ lâu đã có tình cảm với cô vợ góa phụ của anh trai.
Đến lúc này tôi mới hiểu, ba mươi năm hy sinh của mình chỉ là góp sức cho người khác có được hạnh phúc.
Nhìn đôi môi của cha mẹ chồng và con trai không ngừng mấp máy, tôi phẫn uất đến tột cùng, m.á.u dồn lên tim khiến tôi phun ra một ngụm m.á.u tươi rồi ngã xuống bất tỉnh.
3
Ký ức kiếp trước như từng đợt thủy triều tràn về trong tâm trí tôi, nỗi hận cũng theo đó mà sinh sôi.
Đã có cơ hội sống lại một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không để bi kịch của kiếp trước tái diễn.
Suốt dọc đường, tôi vừa đi vừa suy nghĩ cách đối phó, tay siết chặt tờ giấy báo trúng tuyển đại học, cuối cùng trở về nhà.
Lúc này đã là giờ cơm trưa, con trai ba tuổi của tôi, Triệu Kinh đang lảo đảo chạy tới, ôm lấy chân tôi, khóc lóc đòi ăn thịt.
Kiếp trước vào thời điểm này, cuộc sống thực sự vô cùng thiếu thốn.
Đừng nói đến ăn thịt, chỉ cần có cái để ăn no bụng đã là may mắn lắm rồi.
Anh ta mang trên mình phong thái của một sĩ quan cao cấp. Người ta thường nói, xa cách lâu ngày, gặp lại càng nồng thắm như tân hôn.
Nhìn thấy Triệu Cảnh Thành thăng chức ba cấp liên tiếp, tôi mừng rỡ khôn xiết, thao thao bất tuyệt kể về cuộc sống của mình những năm qua.
Nhưng tôi không nhận ra rằng, anh ta nghe mà tâm trí để đâu đâu.
Đến tối, khi tôi chuẩn bị cùng anh ta thân mật, vừa mới cởi áo khoác thì…
Tiền Mỹ Lan ở phòng bên đột nhiên lên cơn đau tim.
Triệu Cảnh Thành thậm chí còn chưa kịp khoác áo đã vội vã lao ra ngoài.
2
Đêm đó, sau khi Triệu Cảnh Thành rời đi, anh ta không hề quay lại.
Anh ta lái xe đưa Tiền Mỹ Lan đến bệnh viện huyện để khám bệnh. Bệnh của Tiền Mỹ Lan rất nghiêm trọng, cô ta nằm viện suốt nhiều ngày, mãi vẫn chưa về.
Lo lắng không yên, tôi bắt xe kéo đến huyện tìm họ.
Nhưng khi đến bệnh viện, tôi không thấy bóng dáng Triệu Cảnh Thành và Tiền Mỹ Lan đâu cả. Cuối cùng, tôi lại tìm thấy họ trong trung tâm thương mại ở huyện.
Triệu Cảnh Thành giải thích rằng Tiền Mỹ Lan vừa mới xuất viện, họ chỉ đang đi mua ít quà để mang về nhà.
Tôi tin là thật, nhưng lại bỏ qua rất nhiều chi tiết quan trọng. Những món quà họ mua, không có lấy một thứ dành cho tôi. Chỉ vì tôi bất ngờ xuất hiện, họ mới vội vã mang quà trở về nhà.
Trên đường về, tôi ngồi ở hàng ghế sau, còn Tiền Mỹ Lan và Triệu Cảnh Thành ngồi phía trước.
Hai người họ trò chuyện không ngừng, toàn nói về cuộc sống trong quân đội mà tôi nghe không hiểu.
Tôi chỉ lặng lẽ ngồi đó, trong lòng tràn ngập nỗi thất vọng.
Thật ra, tôi đã bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng tôi vẫn tin tưởng Triệu Cảnh Thành.
Anh ta là quân nhân.
Tiền Mỹ Lan là chị dâu của anh ta.
Tôi không tin họ lại có thể trơ trẽn đến vậy.
Nhưng rồi tôi đã đánh giá quá thấp sự bỉ ổi của lòng người.
Mười ngày phép thăm nhà của Triệu Cảnh Thành, chín ngày đã dành cho "cơn bệnh" của Tiền Mỹ Lan.
Cả kỳ nghỉ, tôi và Triệu Cảnh Thành gần như không nói được mấy câu, càng không cần nói đến chuyện vợ chồng thân mật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi cứ thế trơ mắt nhìn Triệu Cảnh Thành và Tiền Mỹ Lan rời đi.
Lần này, Triệu Cảnh Thành không chỉ về thăm nhà mà còn nói muốn giảm bớt gánh nặng cho tôi, nên sẽ đưa con trai chúng tôi là Triệu Kinh theo cùng.
Trước khi đi, Triệu Cảnh Thành thề thốt bảo tôi chờ anh ta, anh ta sẽ quay lại đón tôi và cha mẹ anh ta.
Tôi tin anh ta, ngây ngốc chờ đợi…
Chờ một cái là hai mươi năm trôi qua.
Cuộc đời có bao nhiêu lần hai mươi năm đây?
Triệu Cảnh Thành trong quân đội thăng tiến như diều gặp gió, cuối cùng cũng gửi tin về, nói muốn đón cha mẹ anh ta đi hưởng phúc.
Lúc này, tôi đã ngoài năm mươi tuổi.
Nghe tin, tôi vui sướng đến cực độ, tôi cứ nghĩ rằng, những ngày tháng khổ cực của người vợ tào khang như tôi cuối cùng cũng đến hồi kết.
Tôi tất bật thu dọn hành lý, háo hức chờ cùng cha mẹ chồng lên đường hưởng phúc.
Nhưng tôi chẳng đợi được Triệu Cảnh Thành.
Thứ tôi đợi được là con trai mình – Triệu Kinh, giờ đã trưởng thành, nó cùng cha mẹ chồng ngồi xuống cạnh tôi, nhẹ nhàng nói chuyện: "Mẹ, con biết mẹ đã vất vả nhiều năm nay. Nhưng cha con cũng vậy. Bây giờ, cha đã ở một đẳng cấp khác rồi, mẹ đi theo chỉ làm mất mặt cha thôi. Hơn nữa, người cha yêu chưa bao giờ là mẹ."
Cha mẹ chồng, những người mà tôi đã hết lòng chăm sóc bao năm, cũng trơ tráo lên tiếng khuyên nhủ: "Miểu Miểu à, con đã chăm sóc cha mẹ bao năm nay, trong lòng cha mẹ thực sự biết ơn. Nhưng, chỉ vì lòng biết ơn mà cứ để Cảnh Thành gánh vác cả đời thì không được. Bây giờ, nó và Mỹ Lan mới thật sự xứng đôi."
"Miểu Miểu, coi như hai ông bà già này cầu xin con, con hãy chủ động ly hôn, tác thành cho Cảnh Thành và Mỹ Lan đi! Con cứ yên tâm, chỉ cần con chịu ly hôn, bọn ta sẽ bắt Cảnh Thành bồi thường cho con một khoản tiền hậu hĩnh."
Như sét đánh ngang tai…
Đến lúc này tôi mới nhận ra, chồng mình từ lâu đã có tình cảm với cô vợ góa phụ của anh trai.
Đến lúc này tôi mới hiểu, ba mươi năm hy sinh của mình chỉ là góp sức cho người khác có được hạnh phúc.
Nhìn đôi môi của cha mẹ chồng và con trai không ngừng mấp máy, tôi phẫn uất đến tột cùng, m.á.u dồn lên tim khiến tôi phun ra một ngụm m.á.u tươi rồi ngã xuống bất tỉnh.
3
Ký ức kiếp trước như từng đợt thủy triều tràn về trong tâm trí tôi, nỗi hận cũng theo đó mà sinh sôi.
Đã có cơ hội sống lại một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không để bi kịch của kiếp trước tái diễn.
Suốt dọc đường, tôi vừa đi vừa suy nghĩ cách đối phó, tay siết chặt tờ giấy báo trúng tuyển đại học, cuối cùng trở về nhà.
Lúc này đã là giờ cơm trưa, con trai ba tuổi của tôi, Triệu Kinh đang lảo đảo chạy tới, ôm lấy chân tôi, khóc lóc đòi ăn thịt.
Kiếp trước vào thời điểm này, cuộc sống thực sự vô cùng thiếu thốn.
Đừng nói đến ăn thịt, chỉ cần có cái để ăn no bụng đã là may mắn lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro