Lặng Lẽ Cầu Nguyện Cặn Bã Sống Lâu Trăm Tuổi

Chương 3

Ký Tương Tư

2025-03-15 20:30:42

Tôi phân vân không biết có nên nói chuyện trọng sinh ra hay không.

 

Nói ra, tôi sợ ba lo lắng cho tôi.



Không nói, tôi sợ ba vẫn tin tưởng Lâm Thành, để rồi rơi vào nguy hiểm lớn hơn.

 

Giằng co mãi, tôi cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng vẫn quyết định nói thật.

 

Lâm Thành là một con thú đội lốt người.

 

Tôi nhất định phải khiến ba cảnh giác với hắn như tôi, không thể để hắn có cơ hội hại chúng tôi thêm lần nào nữa.

 

Tôi thẳng thắn nói ra sự thật về việc trọng sinh, kể lại từng chi tiết những gì tôi đã trải qua ở kiếp trước, không bỏ sót một điều gì.

 

Khi tôi kể xong, mắt ba đã đỏ hoe.

 

"Nguyệt Nguyệt, con có đau không?"

 

Tôi cứ tưởng ba sẽ không tin chuyện trọng sinh, vì chuyện này thật sự quá hoang đường.



Tôi thậm chí đã chuẩn bị sẵn vài lời tiên đoán để chứng minh tính xác thực trong lời nói của mình.



Nhưng lại bất ngờ bị câu hỏi ấy làm cho sững sờ.

 

Ba nói tiếp:

 

"Lúc con khó sinh, lúc con bị ngạt khí gas suýt ch ết, có đau không? Nguyệt Nguyệt, con chỉ cần bị trầy một chút cũng đã khóc mãi không thôi, thế mà thằng khốn đó lại hại con đến hai lần!"



"Ba đau lòng lắm!"

 

Hốc mắt ông đỏ rực, một ông trùm bất động sản từng làm mưa làm gió trên thương trường, lúc này lại giống như một ông lão già nua đầy đau khổ.

 

Những giọt nước mắt to tròn lăn dài trên gò má ông.

 

Tôi chưa từng thấy ba như thế bao giờ.



Ngay cả khi công ty đối mặt với khủng hoảng phá sản trước đây, ông cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.

 

Tôi vội vàng lau nước mắt cho ông, vụng về an ủi:

 

"Ba, con không đau, thật đấy."



"Ba đừng khóc."

 

Tôi không nói dối. Tôi thật sự không thấy đau.

 

Dù nỗi đau thể xác có dữ dội đến đâu, cũng không thể so sánh với nỗi đau khi biết tin ba qua đời.

 

Nỗi đau đó, mới thực sự là khắc cốt ghi tâm.

 

5.

Mãi mới dỗ dành được ba bình tĩnh lại, hai ba con nói chuyện một lúc về những chuyện vui vẻ.

 

Nhưng rồi, Lâm Thành lại dai như đỉa đói mà bám lấy tôi.

 

Hắn ta vậy mà lại mò tới tận văn phòng ba tôi.

 

Do hắn đã sớm là con rể Hà thị trong mắt mọi người, lại còn là tâm phúc của ba tôi, nên không ai cản hắn cả.

 

Hắn chỉ gõ cửa mang tính tượng trưng, rồi sải bước đi thẳng vào trong.

 

Hắn nhìn tôi cười đầy yêu chiều, sau đó dùng giọng điệu vô cùng kính trọng mà giải thích với ba tôi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Tổng giám đốc Hà, Tiểu Nguyệt chỉ đang giận dỗi với cháu thôi, khiến bác phải chê cười rồi."



"Hầy, cháu thật chẳng biết làm thế nào với cô ấy nữa. Em gái cháu vì vui mừng khi cháu cầu hôn mà khóc, vậy mà cô ấy lại nghĩ cháu có gian tình với em mình. Vì chuyện này mà còn chạy khỏi lễ cầu hôn."



"Cháu thật không hiểu nổi, không biết cái đầu nhỏ của cô ấy suốt ngày nghĩ linh tinh cái gì nữa."

 

"Này nhé, cô ấy tức giận đến mức chặn luôn số của cháu, cháu không còn cách nào khác phải chạy đến đây tìm cô ấy. Nếu dỗ muộn chút nữa, cô ấy lại giận mất thôi."

 

"Nào, cháu đưa cô ấy đi, không quấy rầy bác làm việc nữa."

 

Hắn nói năng trôi chảy tự nhiên, cứ như thể mình là một người đàn ông tuyệt vời đang hết lòng cưng chiều vợ chưa cưới vậy.

 

Nói xong, hắn đi thẳng về phía tôi, giọng nói dịu dàng và yêu thương:

 

"Đi thôi, cô nhóc ngang bướng, tối nay anh đưa em đi ăn món Pháp nhé. Đừng giận nữa được không?"

 

Rồi hắn liền nắm tay tôi, kéo đi.

 

6.

Lúc này, ba tôi nghiêm giọng quát lớn:

 

"Đứng lại!"

 

"Mày là cái thá gì mà dám đưa con gái tao đi ngay trước mặt tao?"

 

Giọng ông vừa uy nghiêm vừa mang theo chút khinh miệt.

 

Đó là khí thế và sự tự tin mà chỉ những người lăn lộn thương trường hơn hai mươi năm mới có được.

 

Lâm Thành khựng lại.

 

Hắn có chút sững sờ.

 

Nhân lúc hắn còn đang ngơ ngác, tôi lập tức giật tay ra khỏi tay hắn, nhanh chóng nép vào sau lưng ba.

 

Ánh mắt hắn lập tức tối sầm lại, rõ ràng hắn đã giận đến cực điểm.

 

Nhưng hắn lại cố gắng đè nén cơn giận xuống, ép mình nở nụ cười quen thuộc, sau đó mới ngẩng đầu lên, làm như không có chuyện gì xảy ra, đùa giỡn với cha tôi:

 

"Tổng giám đốc Hà, bác bận đến mức quên luôn cháu là ai rồi sao?"

 

"Cháu là bạn trai của Tiểu Nguyệt, là con rể tương lai của bác mà. Có phải Tiểu Nguyệt đã nói gì với bác không?"

 

"Cháu thực sự không có gì với Tiểu Hạ cả, con bé chỉ là em gái cháu thôi. Tiểu Nguyệt chỉ đang giận dỗi mà thôi, bác đừng có hùa theo con bé chứ!"

 

Thế nhưng, ba tôi không hề bị hắn dẫn dắt, cũng không mắc bẫy lời nói của hắn.

 

Ông nhẹ nhàng nói:

 

"Giờ thì không còn nữa."

 

"Mày không còn là bạn trai của Tiểu Nguyệt, tất nhiên cũng không có tư cách dẫn nó đi."

 

7.

Nụ cười của Lâm Thành thoáng chốc cứng đờ.

 

"Tổng giám đốc Hà, cháu và Tiểu Nguyệt thật lòng yêu nhau..."

 

Hắn còn chưa nói hết câu, tôi đã ngắt lời hắn:

 

"Ai yêu anh? Anh đi mà yêu đương với 'cô em gái tốt' của mình đi. Đừng kéo tôi vào, tôi không có thói quen nhặt rác."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lặng Lẽ Cầu Nguyện Cặn Bã Sống Lâu Trăm Tuổi

Số ký tự: 0