Lặng Lẽ Cầu Nguyện Cặn Bã Sống Lâu Trăm Tuổi

Chương 4

Ký Tương Tư

2025-03-15 20:30:42

Lâm Thành trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn tôi.

 

Hốc mắt hắn chợt đỏ lên.

 

"Tiểu Nguyệt, em muốn chia tay với anh sao?"

 

"Không thể nào! Em chẳng qua chỉ đang giận anh thôi mà, sao có thể đến mức chia tay được?"

 

"Chúng ta tâm linh tương thông, có biết bao nhiêu sở thích, thói quen giống nhau. Chúng ta đã hứa sau này sẽ cùng nhau đi du lịch, đã hẹn với nhau khi nào Nhà thờ Sagrada Família hoàn thành sẽ cùng đến Barcelona ngắm nhìn nó. Tiểu Nguyệt, em quên hết rồi sao?"

 

"Có phải em vẫn còn giận chuyện của Tiểu Hạ không? Nếu em thực sự không thể chấp nhận nó, vậy thì chúng ta đuổi nó đi, từ nay về sau không bao giờ liên lạc với nó nữa, được chưa? Em không thể vì nó mà chia tay với anh được!"

 

Tôi trợn mắt, suýt chút nữa bị hắn làm cho buồn nôn.

 

Đồng thời, tôi cũng hiểu rõ hơn bản chất thật của hắn.

 

Lâm Thành căn bản không yêu ai cả, kể cả mối tình đầu Lâm Hạ hay chính con ruột của hắn.

 

Vì tiền bạc và danh lợi, hắn có thể không chút do dự mà vứt bỏ người yêu và con trai.

 

Hắn chỉ yêu chính bản thân mình mà thôi.

 

Tôi còn chưa kịp phản bác, ba tôi đã lên tiếng trước:

 

"Đừng mơ tưởng nữa, mày không còn cơ hội đâu."

 

"Không những thế, từ giờ mày cũng không còn là nhân viên của tập đoàn Hà thị nữa."

 

"Thông báo sa thải sẽ được phòng nhân sự gửi cho mày sau. Tiền lương và các khoản bồi thường có thể đến bộ phận tài chính nhận."

 

"Từ nay trở đi, giữa mày với Hà thị và con gái tao sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa."

 

8.

Mặc dù giọng cha tôi rất bình thản, nhưng lại ẩn chứa một luồng sát khí lạnh lẽo vô tình.

 

Đó là uy nghiêm chỉ thuộc về những người đứng trên cao.

 

Ba tôi là một doanh nhân, rất hiểu đạo lý tránh họa tìm lợi.

 

Bây giờ đã biết rõ dã tâm của Lâm Thành, giữ hắn lại chỉ là tai họa.

 

Chi bằng sớm đuổi hắn đi, để hắn cắt đứt ý nghĩ đó từ trong trứng nước.

 

Dù năng lực làm việc của hắn không tệ, nhưng cũng không phải không thể thay thế.

 

Mỗi năm có biết bao sinh viên tốt nghiệp đại học, chẳng lẽ lại không tìm được người phù hợp thay thế sao?

 

Nghe thấy không chỉ bị chia tay mà còn bị công ty sa thải, sự u ám trên gương mặt Lâm Thành rốt cuộc cũng không thể che giấu được nữa.

 

Hắn đột ngột ngẩng đầu, trong mắt ánh lên tia đỏ ngầu, đáy mắt lóe lên một tia sát khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Vì cái gì? Dựa vào đâu mà bác sa thải cháu?"

 

"Cháu làm việc quên ăn quên ngủ, ngày đêm xã giao, hoàn thành hết dự án này đến dự án khác, tạo ra vô số lợi nhuận cho công ty. Vậy mà bác nói sa thải là sa thải sao?"

 

"Hơn nữa, bây giờ xã hội đều đề cao tình yêu tự do, sáng nay cháu và Tiểu Nguyệt vẫn còn tốt đẹp, vậy mà gặp bác một lần xong cô ấy liền đòi chia tay. Nhất định là bác ép buộc cô ấy! Bác chuyên quyền độc đoán, ỷ thế h.i.ế.p người!"

 

"Sa thải một nhân viên xuất sắc, chứng tỏ bác không phải một doanh nhân thành công!"

 

"Cưỡng ép con gái mình chia tay, chứng tỏ bác không phải một người ba tốt!"

 

9.

Tôi không thể nghe tiếp được nữa.

 

Chỉ muốn tìm một cái giẻ rách để nhét vào cái miệng thúi của hắn.

 

Lý lẽ kiểu gì thế này?

 

Chỉ vì biết rằng không thể đạt được mục đích, nên liền tức giận vô dụng, rồi cắn loạn sao?

 

Một nhân viên quèn mà lại dám mở miệng chửi tổng giám đốc công ty, ai cho hắn lá gan đó?

 

Mà hắn vẫn còn chưa chính thức nghỉ việc nữa đấy!

 

"Anh đang nói cái quái gì thế?"

"Đây là công ty của ba tôi, tôi là con gái ba tôi. Nếu ba tôi không có tư cách, chẳng lẽ anh có tư cách chắc?"

 

"Đã làm việc thì phải làm tròn bổn phận. Những gì anh làm đều nằm trong trách nhiệm công việc của anh, công ty cũng trả cho anh thù lao tương xứng, không có gì gọi là công bằng hay không công bằng cả. Dù bây giờ có sa thải anh thì công ty vẫn sẽ bồi thường đầy đủ, về cơ bản anh chẳng có gì để mất cả."

 

"Còn chuyện giữa tôi và anh, là quyết định của riêng tôi, không liên quan gì đến ba tôi cả. Anh đừng có mơ tưởng nữa, giữa tôi và anh đã không còn chút khả năng nào nữa rồi!"

 

"Nói đến đây thôi. Tôi đã nói hết lời."

 

"Anh tự mà lo liệu đi!"

 

Tôi không muốn nói thêm một chữ nào với hắn nữa, nói thêm một câu cũng chỉ thấy phí công vô ích.

 

Lâm Thành im lặng cúi đầu nghe tôi nói, không thốt lên một lời nào, nhưng sắc mặt càng lúc càng u ám, tỏa ra một luồng nguy hiểm nặng nề.

 

Tôi chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

 

10.

Mặc dù tôi đã sớm cho bảo vệ đứng chờ sẵn ở cửa, về cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng tôi vẫn không muốn để ba mình gặp bất cứ bất trắc nào.

 

Tôi hiểu hắn, biết rằng thứ mà một kẻ "chồng ăn bám" như hắn coi trọng nhất chính là thể diện.

 

Người ta nói càng thiếu cái gì thì càng khoe khoang cái đó.

 

Kiếp trước, sau khi gi ết tôi, cái cớ mà hắn tự tìm cho mình chính là do nhà tôi coi thường hắn. Hắn luôn cảm thấy cả công ty đều đang nói sau lưng rằng hắn sống nhờ vào vợ, khiến lòng tự trọng của hắn bị tổn thương.

 

Vì vậy, hắn mới nảy sinh ý định gi ết tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lặng Lẽ Cầu Nguyện Cặn Bã Sống Lâu Trăm Tuổi

Số ký tự: 0