Lặng Lẽ Cầu Nguyện Cặn Bã Sống Lâu Trăm Tuổi

Chương 2

Ký Tương Tư

2025-03-15 20:30:42

Tôi lấy lại bình tĩnh, ý thức được mình đại diện cho cả tập đoàn Hà thị, không thể để lại hình ảnh tiêu cực trước ống kính.



Tôi có thể từ chối lời cầu hôn này, nhưng nhất định phải đổ hết nước bẩn lên đầu hắn.

 

Tôi suy nghĩ một lúc, nghĩ ra một cách đối phó hoàn hảo.



Mím môi, tôi tỏ ra vô cùng đau lòng:

 

"Anh còn hỏi tại sao ư? Anh lừa tôi thê thảm lắm! Anh đã ngoại tình với người khác, ảnh còn được gửi thẳng đến chỗ tôi đây này. Anh còn hỏi tại sao sao?"



"Bởi vì tôi thấy kinh tởm, lý do như vậy đã đủ chưa?"

 

Ảnh? Tất nhiên tôi không có.



Nhưng tôi biết Lâm Hạ có.



Cô ta thích chụp lại những khoảnh khắc gia đình ba người của họ, dù chưa từng công khai.

 

Nhưng chỉ cần cô ta có, mà Lâm Thành cũng biết chuyện đó, vậy là đủ.



Hắn nhất định sẽ nghi ngờ.

 

Nghĩ kỹ mà xem, có người phụ nữ nào lại có thể thản nhiên nhìn ba ruột của con mình kết hôn với người khác mà không ghen tị không?



Với thân phận của Lâm Hạ, việc cô ta đem chuyện này đến khoe khoang với tôi cũng là hợp lý.

 

Mắt Lâm Thành trợn to.



Hắn theo phản xạ nhìn về phía Lâm Hạ đang ngồi dưới khán đài.

 

Chỉ thấy cô ta ôm đứa con trai ba tuổi, khóc như thể bị ruồng bỏ, nước mắt nước mũi giàn giụa.



Cảnh tượng này càng củng cố suy đoán của hắn.

 

Hắn lườm cô ta một cái đầy oán trách rồi quay đầu lại, tiếp tục vờ như không có chuyện gì, cố gắng xoay chuyển tình thế với tôi:



"Tiểu Nguyệt, chắc chắn có người muốn hại anh! Bây giờ ngay cả video còn có thể chỉnh sửa, huống hồ là ảnh? Em còn không hiểu lòng anh sao? Người duy nhất anh yêu là em! Anh với Tiểu Hạ thật sự không có gì cả! Chắc chắn có kẻ ganh tị với anh nên mới…"

 

Tôi lập tức bắt được sơ hở trong lời hắn.

 

"Tiểu Hạ? Tôi còn chưa nói 'người khác' là ai mà. Sao anh đã chắc chắn là Lâm Hạ rồi? Lâm Thành, anh tự khai ra rồi phải không?"

 

Tôi liếc Lâm Hạ bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, nhân đà tấn công tiếp:

 

"Huống hồ, anh cầu hôn, mà 'em gái' anh lại khóc như thể anh sắp ch ết vậy. Anh em nhà nào mà cư xử kỳ lạ thế?"



"Theo tôi thấy, hai người các người cứ ở bên nhau đi, đừng lôi tôi vào. Tôi không ăn đồ thừa của người khác."

 

Kiếp trước, đến lúc ch ết tôi mới biết Lâm Hạ – cái gọi là "em gái" của Lâm Thành – thực ra là mối tình đầu của hắn.



Còn con trai của cô ta, chính là con ruột của hắn.

 

Ống kính máy quay lập tức chuyển sang Lâm Hạ.



Khuôn mặt cô ta sưng đỏ vì khóc lóc, nổi bật giữa đám đông.



Cô ta vội lau nước mắt, nhưng đã muộn.

 

Anh trai cầu hôn, còn cô em gái khóc đến mức này?



Người sáng mắt đều nhìn ra vấn đề.

 

Lâm Thành vội vàng giải thích:



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Tiểu Nguyệt, chuyện không như em nghĩ đâu. Tiểu Hạ khóc chẳng qua là vì quá xúc động khi có chị dâu thôi. Em nghĩ nhiều rồi. Đúng không, Tiểu Hạ?"

 

Hắn không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Lâm Hạ.



Lâm Hạ hiểu ý, lập tức gật đầu lia lịa:

 

"Đúng vậy, anh trai tôi nói đúng! Chị dâu, tôi vui lắm khi anh ấy tìm được một người vợ tốt như chị!"

 

Nụ cười trên mặt cô ta còn khó coi hơn cả khóc.



Như thể đang nói: "Nhìn này, trên mặt tôi có viết hai chữ 'vui mừng' đấy."

 

Vui quá mà khóc sao?



Đúng là biết bịa chuyện.

 

Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía khán giả và đám phóng viên đang hóng chuyện.



"Họ tin không?"

 

Mọi người lắc đầu lia lịa.

 

Tôi quay lại, nở một nụ cười đúng mực với Lâm Thành:



"Họ không tin, tôi cũng không tin."

 

Sau đó, tôi xoay người bỏ đi, mặc kệ Lâm Thành gọi thế nào, tôi cũng không quay đầu lại.

 

Tất nhiên, hắn cũng không thể đuổi theo tôi, vì đã bị đám phóng viên hóng hớt vây chặt, không thể nhúc nhích.

 

Vừa đi, tôi vừa thầm thề trong lòng:

 

Kiếp này, tôi tuyệt đối không để hắn đạt được mưu đồ.



Tôi sẽ bảo vệ thật tốt những người quan trọng bên cạnh mình!

 

4.

Tôi đi thẳng đến công ty tìm ba.

May mắn là tôi trọng sinh sớm, ba vẫn còn sống, tất cả vẫn có thể cứu vãn.

 

Mở cửa văn phòng của ông, tôi thấy ba đang chăm chỉ xử lý tài liệu, đeo một cặp kính gọng đen, trông vô cùng nghiêm túc và tập trung.

 

Nhìn thấy tôi, ông liền cười hiền hậu:



"Nguyệt Nguyệt đến rồi à, đến đúng lúc lắm. Chú Lưu vừa mang đến cho ba một thùng vải thiều 'Quải Lục', nghe nói ngọt lắm, mau nếm thử đi."

 

Nước mắt tôi như dòng lũ vỡ đê trào ra.

 

Kể từ khi ba mất ở kiếp trước, chưa một ngày nào tôi không nhớ ông.



Tôi thậm chí còn mơ thấy ông cười với tôi như bây giờ.

 

Tôi ôm chặt lấy ba, như sợ rằng nếu buông tay, giấc mộng này sẽ tan biến ngay tức khắc.

 

Ba do dự một chút, rồi bàn tay ấm áp của ông vỗ nhẹ lên lưng tôi.



Giống như khi tôi còn bé, cha vẫn hay dỗ tôi ngủ bằng cách này—nhẹ nhàng vỗ từng cái, từng cái một.

 

Tâm trạng tôi dần dần ổn định lại.

 

Một lát sau, ba thăm dò hỏi:



"Sao thế? Nguyệt Nguyệt, có phải thằng nhóc Lâm Thành đó lại ức h.i.ế.p con rồi không?"

 

Tôi hít hít mũi, do dự thật lâu mà không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lặng Lẽ Cầu Nguyện Cặn Bã Sống Lâu Trăm Tuổi

Số ký tự: 0