Lại Báo Bình An

Chương 9

Đang cập nhật

2025-03-20 09:32:17

Công cao chấn chủ.  

 

Thỏ chếc, chó săn bị làm thịt.  

 

Mỗi chữ đều là bài học xương máu.  

 

Sắc mặt cha ta đột nhiên trở nên kỳ lạ, một hồi lâu sau mới nhỏ giọng bối rối nói:  

 

"Hoàng thượng tưởng ta thích hắn…"  

 

*

 

Ta trợn tròn mắt nhìn ông.  

 

*

 

"Chủ ý này là do mẹ con bày ra đấy…"  

 

"Bà ấy nói rằng đàn ông thường cho rằng, nếu một người phụ nữ yêu mình, nàng ta sẽ một lòng một dạ, không có tâm tư khác, thậm chí có thể vì mình mà chếc.  

 

Vậy thì đàn ông thích đàn ông cũng giống như thế."  

 

"Tình yêu đích thực vượt qua tất cả. Không ai lại nghi ngờ một kẻ si tình với mình sẽ phản bội mình cả."  

 

"Thế là ta nghe bà ấy, chạy đến tỏ tình với Hoàng thượng."  

 

"Hoàng thượng thấy ta nhiều năm không chịu thành thân, ngay cả con nối dõi cũng không có, thế là… tin thật."  

 

Ta: "…"  

 

*

 

Cha ta tuy thô lỗ, nhưng cũng hiểu rõ đạo lý công cao chấn chủ.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ngoài miệng nói trung thành, ông còn nghĩ ra một cách khác—  

 

Không lấy vợ, không sinh con.  

 

Nếu Hoàng thượng vẫn còn nghi ngờ, muốn trừng phạt, thì cha ta cũng chỉ là một kẻ độc thân, trên không còn ai, dưới không có người thừa kế.  

 

*

 

"Ra chiến trường chính là sống trên lưỡi đao."  

 

"Ta còn đi hại nữ nhi nhà người ta làm gì?"  

 

Giọng nói của ông hiếm khi nhuốm chút bi thương.  

 

*

 

Ta chợt nhớ đến hai vị di nương trong hậu viện của ông—  

 

Một người là kỹ nữ được ông chuộc ra từ thanh lâu.  

 

Một người là nữ nhân ông cứu về từ chiến trường.  

 

Nam nhân luôn phân biệt rõ ràng giữa thê và thiếp, nhưng họ lại quên mất rằng, dù là thê hay thiếp, thì cũng đều là nữ nhi nhà người ta.  

 

Dĩ nhiên, giây phút cảm khái như thế này, ta không tiện nhắc đến chuyện đó để phá hỏng bầu không khí.  

 

Ta hỏi:  

 

"Thế Hoàng thượng có chấp nhận lời tỏ tình của cha không?"  

 

Cha ta: "…"

 

15

 

Năm mới chầm chậm kéo đến.  

 

*

 

Đêm Giao Thừa, Hoàng thượng mở tiệc trong cung, chiêu đãi bá quan từ tam phẩm trở lên cùng gia quyến.  

 

Lý Tuần vốn không có tư cách tham dự, nhưng Công chúa dẫn hắn theo, thậm chí còn ban ghế ngồi, nhìn thoáng qua đã có dáng vẻ của một Phò mã.  

 

Không ít người xì xào bàn tán, đoán rằng Hoàng thượng sẽ nhân dịp này ban hôn cho Công chúa.  

 

*

 

Giữa yến tiệc, Hoàng thượng quả nhiên nói đến chuyện này.  

 

Ngài tỏ ra hài lòng với Lý Tuần—  

 

Diện mạo tốt, có tài thực học, chịu khó dốc lòng phấn đấu, dù có cưới Công chúa cũng có thể trọng dụng.  

 

Không ngờ Công chúa cười một tiếng, nũng nịu nói:  

 

"Phụ hoàng, chẳng phải người đã đồng ý với nhi thần rằng sẽ không ép con tái giá nữa sao? Người không thể nói lời mà không giữ lời nha~"  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hoàng thượng ngạc nhiên:  

 

"Trẫm thấy con rất thích Lý Thám Hoa, cứ tưởng…"  

 

Công chúa nhàn nhạt cắt ngang:  

 

"Trong lòng nhi thần, chẳng ai sánh được với Tiên Phò mã."  

 

*

 

Bốp!  

 

Một cú tát thẳng mặt.  

 

Tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn Lý Tuần đầy thương cảm.  

 

*

 

Lý Tuần vẫn còn giữ được bình tĩnh, nụ cười không đổi, tiếp tục dịu dàng, chu đáo gắp thức ăn cho Công chúa.  

 

Chỉ có điều, đôi mắt hơi nâng lên thoáng chốc, để lộ một tia cảm xúc phức tạp.  

 

*

 

Hoàng thượng quay sang hỏi ta:  

 

"Lạc An Quận chúa đã có hôn ước chưa?"  

 

Ta sửng sốt một chút, mới nhận ra Lạc An Quận chúa chính là mình.  

 

*

 

"Bẩm Hoàng thượng, thần nữ chưa có."  

 

Ánh mắt của Lý Tuần lướt qua, chỉ trong thoáng chốc.  

 

*

 

"Vậy có chàng trai nào để ý chưa?"  

 

Ta lắc đầu:  

 

"Chưa có."  

 

*

 

Hoàng hậu đột nhiên cười khẽ một tiếng:  

 

"Bệ hạ thật chẳng hiểu lòng nữ nhi gì cả.  

 

Nào có ai lại thẳng thừng hỏi như vậy? Quận chúa dù có cũng ngại không nói ra đấy chứ."  

 

Hoàng thượng tỏ vẻ hứng thú:  

 

"Thật sao?"  

 

Hoàng hậu cười cười, giọng điệu thâm sâu:  

 

"Vài ngày trước, thần thiếp có nghe cung nhân nói, Quận chúa đi lại khá thân thiết với công tử nhà Chu viện phán.  

 

Chu công tử gia học uyên thâm, chắc hẳn có nhiều chuyện hợp ý với Quận chúa."  

 

*

 

Hoàng thượng trầm ngâm một lát:  

 

"Chu Văn Thanh à, cũng được."  

 

Chu Văn Thanh cũng là cử nhân khoa này, đứng trung bình trong nhị giáp, hiện đang làm việc tại Hàn Lâm Viện.  

 

Nhưng ta tổng cộng chỉ nói với hắn một câu, đến diện mạo cũng chẳng nhớ rõ.  

 

*

 

Ta nhìn về phía Hoàng hậu, chớp mắt một cái, ngấn lệ long lanh:  

 

"Không biết Hoàng hậu nương nương nghe được từ vị cung nhân nào?  

 

Có thể gọi ra đối chất với thần nữ không?"  

 

"Xem thử nàng ta có thù oán gì với thần nữ, mà lại đi bôi nhọ danh tiếng của thần nữ sau lưng như vậy?"  

 

*

 

Hoàng hậu thoáng hoảng hốt.  

 

Bà ta tưởng rằng ta là nữ nhi, mặt mỏng, dù không có chuyện này cũng không dám phản bác mạnh mẽ, chỉ cần xấu hổ một chút, nói rằng đây là hiểu lầm, thì bà ta sẽ nhân cơ hội mà dẫn dắt thêm.  

 

Càng hay nếu có thể lừa Hoàng thượng ban hôn ngay tại chỗ, vậy thì bà ta đã thắng ván này.  

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lại Báo Bình An

Số ký tự: 0