Lại Báo Bình An

Chương 8

Đang cập nhật

2025-03-20 09:32:17

12

 

Chương Ngũ vừa được vớt lên thì đã tắt thở.  

 

Còn ta thì hôn mê suốt ba ngày ba đêm, chỉ còn một hơi thở mong manh.  

 

Hoàng thượng mỗi ngày đều sai người đến hỏi thăm tình trạng của ta.  

 

Đến ngày thứ tư, ta tỉnh lại.  

 

Ngay hôm đó, cha ta dẫn người đến phủ Thừa Ân Công, đập nát cả cổng chính lẫn biển hiệu của bọn họ.  

 

*

 

Chếc cháu đích tôn, mất cả thể diện, phủ Thừa Ân Công dù có tức giận, cũng phải cúi đầu đến xin lỗi ta.  

 

Chờ đến khi ta khỏe hơn, Hoàng hậu triệu ta vào cung để trấn an.  

 

Ta rất biết điều.  

 

Dù rằng chuyện này do Chương Ngũ gây ra trước, nhưng dù sao thì… hắn đã chếc, còn ta vẫn sống.  

 

Ta rưng rưng nước mắt, bày ra vẻ mặt đầy áy náy, nghẹn ngào nói:  

 

"Đều là lỗi của thần nữ. Thần nữ không nên kéo Ngũ công tử theo."  

 

"Chỉ là… mẫu thân thần nữ năm xưa chếc vì bị chó cắn. Chỉ cần thấy chó, thần nữ liền hoảng loạn mất cả bình tĩnh…"  

 

Hoàng hậu ngẩn ra một thoáng.  

 

Sau đó, bà ta khẽ thở dài, dùng giọng điệu vô cùng khoan dung để an ủi ta:  

 

"Không liên quan đến con, là do Tiểu Ngũ quá ngỗ nghịch."  

 

Nhưng ta bắt được một khoảnh khắc biểu cảm của bà ta khẽ thay đổi.  

 

Ánh mắt bà ta ửng đỏ, khuôn mặt cũng tiều tụy đi không ít.  

 

Bà ta cố gắng kiềm chế, nhưng dù có che giấu đến đâu, ta vẫn nhìn ra trong mắt bà ta tràn đầy căm hận và ghê tởm.  

 

*

 

Chương Ngũ từ nhỏ đã mất mẹ, được nuôi dưỡng dưới gối Hoàng hậu.  

 

Hoàng hậu cực kỳ yêu thương đứa cháu này.  

 

Chương Ngũ dựa vào sự sủng ái của Hoàng hậu mà ngang ngược không kiêng nể gì.  

 

Nhưng đó chỉ là bề nổi của tảng băng.  

 

*

 

Chương Ngũ thật ra chính là con d.a.o trong tay Hoàng hậu.  

 

Bà ta muốn ai chếc, con d.a.o này sẽ đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c người đó.  

 

Gã mãi không chịu thành thân, cũng là để tiện hành sự hơn.  

 

Người ra lệnh giếc mẫu thân ta… chính là Hoàng hậu.  

 

Trước kia ta chỉ nghi ngờ, còn giờ thì ta đã chắc chắn.

 

13

 

Lúc quay về, ta gặp phải Lý Tuần ngay cổng cung.  

 

Hắn hẳn là cố ý đợi ta, vừa trông thấy ta đã vội bước lên trước:  

 

"Huyện chủ."  

 

*

 

Sắc mặt hắn không được tốt, quầng thâm dưới mắt rất rõ.  

 

Nhìn ta, ánh mắt hắn tràn đầy lo lắng và quan tâm.  

 

Ta chỉ khẽ gật đầu, không có ý định đáp lời.  

 

Hắn liền đưa ra một chiếc hộp gấm dài, giọng nói khàn khàn, pha lẫn chút dịu dàng:  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Đỡ hơn chút nào chưa? Đây là nhân sâm ba mươi năm tuổi, nàng mang về bồi bổ thân thể đi. Sau này… đừng liều lĩnh như vậy nữa."  

 

*

 

Ta nhướn mày, không đưa tay nhận.  

 

Tiểu nha hoàn bên cạnh tinh ý mỉm cười, khẽ cúi đầu giải thích:  

 

"Lý đại nhân có lẽ chưa biết, huyện chủ nhà chúng ta chỉ dùng nhân sâm từ năm mươi năm trở lên."  

 

"Thái y cũng dặn rồi, nhân sâm dưới năm mươi năm chẳng có tác dụng gì, không cần thiết phải dùng."  

 

*

 

Lý Tuần lúng túng thu tay lại, vẻ mặt đầy tổn thương.  

 

Ta xoay người muốn đi, nhưng hắn lại nhìn ta với ánh mắt xót xa, giọng nói run rẩy:  

 

"Nàng nhẫn tâm đến vậy sao?"  

 

Ta khẽ cười, nhìn thẳng vào hắn:  

 

"So với việc ngươi phủ nhận sạch sẽ sáu năm tình cảm của chúng ta, thì có đáng gì?"  

 

Sắc mặt hắn cứng đờ, môi mấp máy nhưng lại không nói được lời nào.  

 

Ta thản nhiên tiếp lời, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa sắc bén:  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

"Người đi lên chỗ cao, nước chảy về nơi thấp."  

 

"Ngươi muốn trèo cao, ta có thể hiểu."  

 

"Nhưng ngươi không nên viện ra cái lý do hoang đường kia."  

 

*

 

"Lý Tuần, chính ngươi đã nói—"  

 

"Chúng ta chỉ là đồng hương xa lạ, chưa từng nói với nhau mấy câu."  

 

"Xin ngươi hãy nhớ kỹ lời mình từng nói, đừng để ta khinh thường ngươi!"

 

14

 

Cái chếc của Chương Ngũ không gây ra bất kỳ cơn sóng nào.  

 

Có cha ta và Hoàng thượng ở đây, Chương gia không thể vấy lên ta dù chỉ một giọt nước bẩn.  

 

*

 

Ngược lại, cha ta lại tiếp tục tới trước ngự giá khóc lóc một trận:  

 

"Nữ nhi thần bây giờ đã là Huyện chủ rồi, vậy mà vẫn có kẻ cậy quyền cậy thế bắt nạt nó. Như thế thì thần còn yên tâm xuất chinh đánh trận thế nào đây? Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho chúng thần!"  

 

Hoàng thượng vung long trảo, phong ta làm Quận chúa.  

 

*

 

Nghe nói Hoàng hậu tức đến mức thổ huyết ngay tại Trường Xuân cung.  

 

Ta có chút lo lắng cho cha ta.  

 

Ông cứ dựa vào chiến công mà lộng hành thế này, sớm muộn gì cũng sẽ khiến Hoàng thượng kiêng kỵ.  

 

Cha ta thừa lúc không có ai, lén thì thầm với ta:  

 

"Không sao, Hoàng thượng tin ta."  

 

*

 

Ta không tin.  

 

Mẹ ta từng kể chuyện 《Lang Gia Bảng》 cho ta nghe—  

 

Bằng hữu có tốt đến đâu, chỉ cần đã phân ra quân thần, nghi kỵ và ngờ vực sẽ nảy sinh.  

 

Hoàng thượng là vua một nước, hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai thách thức quyền uy của mình.  

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lại Báo Bình An

Số ký tự: 0