Lại Báo Bình An

Chương 7

Đang cập nhật

2025-03-20 09:32:17

Giới quý tộc trong kinh thành toàn là cáo già, Trấn Quốc Đại tướng quân làm loạn cả triều đình, vậy mà chỉ bị phạt có nửa tháng bổng lộc?  

 

Đây mà là trừng phạt sao?  

 

Ai nấy đều nhìn thấu thánh ý.  

 

Từ hôm đó, ngày tháng của ta bỗng trở nên náo nhiệt, thiệp mời từ các danh môn vọng tộc bay đến Tướng quân phủ như tuyết rơi.  

 

Ta cũng rất hòa đồng, đi khắp nơi kết giao, mỗi nhà kết thân thêm vài tỷ muội.  

 

Ta biết y thuật, tiện tay chữa trị mấy bệnh vặt cho họ, lại thêm trò chuyện về dưỡng nhan bảo dưỡng, chẳng mấy chốc đã thu phục lòng người. 

 

11

 

Ta thật sự nổi danh khắp kinh thành là nhờ chữa khỏi bệnh điếc tai cho Lão phu nhân của phủ Thừa Ân Công.  

 

Lão phu nhân chính là thân mẫu của Hoàng hậu, bị điếc tai hơn một năm, kèm theo chóng mặt. Bà đã thử dùng thuốc, xoa bóp, châm cứu, nhưng mãi không khỏi.  

 

Trong phủ, lão phu nhân vì bệnh tật mà cáu gắt không ngừng. Đức Ninh công chúa đến thăm, nhân tiện nhắc đến ta.  

 

Người trong phủ đều biết ta biết y thuật, nhưng vẫn nghĩ chỉ là học vẹt vài ba chiêu, dù có là công chúa tiến cử, bọn họ cũng không tin tưởng.  

 

Chính lão phu nhân là người yêu cầu mời ta đến, vì bà đã chịu đủ sự hành hạ của căn bệnh này, hơn nữa, gần đây nghe quá nhiều lời khen về ta.  

 

Kết quả là, ta chỉ cần ba thang thuốc đã chữa khỏi cho bà.  

 

*

 

Viện phán Thái y viện đích thân đến Tướng quân phủ thỉnh giáo, liên tiếp năm ngày.  

 

Sau khi xem ta kê đơn bốc thuốc, hắn kinh ngạc đến mức thay đổi cách nhìn, thậm chí còn cho ta mượn y điển của Thái y viện.  

 

Ta nhân cơ hội hỏi mượn cả bệnh án và chẩn tích trong cung, nhưng hắn nói quy định không cho phép mang ra ngoài, nếu muốn xem thì khi nào vào cung, có thể đến đọc.  

 

*

 

Lão phu nhân phủ Thừa Ân Công rất cảm kích ta, muốn làm mai cho ta.  

 

Bà có một tôn tử xếp thứ năm trong nhà, lớn hơn ta bảy tuổi, là một tên công tử bột chính hiệu.  

 

Gã ăn chơi trác táng, mãi không chịu lấy vợ, nhưng mỗi lần ta đến phủ, hắn đều lén nhìn ta mấy lần, khiến lão phu nhân cảm thấy có hy vọng.  

 

Chương Ngũ—đúng là vị biểu ca thích nuôi chó mà Công chúa từng nhắc đến.  

 

Gã tuấn tú nhưng tàn nhẫn, nuôi ba con hắc ngao cao đến nửa người, hễ không vừa mắt ai liền thả chó cắn.  

 

Phủ Thừa Ân Công có đến nửa năm trời chỉ lo đi xin lỗi vì tội của gã.  

 

Lão phu nhân chỉ thấy hắn nhìn ta vài lần, lại không biết ánh mắt đó rét lạnh như băng, giống như dã thú nhìn chằm chằm con mồi của mình.  

 

*

 

Lão phu nhân bày kế để ta và Chương Ngũ đơn độc gặp nhau.  

 

Hắn hẹn ta bên hồ sen.  

 

Mùa thu đã sang, hồ không còn cảnh sen nở, chỉ còn lại những cành lá úa tàn, quạnh quẽ tiêu điều.  

 

"Chương Ngũ công tử." Ta hướng hắn thi lễ.  

 

"Ngươi chính là Lạc An Huyện chủ, Hứa Bình An?"  

 

Hắn lạnh lùng nhìn ta từ đầu đến chân, giọng điệu không chút thiện ý.  

 

"Cũng có bản lĩnh đấy. Chỉ ngất một lần mà lượm được tước vị Huyện chủ."  

 

"Đáng thương cho Cảnh ma ma, nghe nói bà ta đã bị cô cô ta phạt xuống Ty Giặt."  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Lạc An Huyện chủ, lương tâm ngươi không thấy bất an sao?"  

 

*

 

Ta bật cười, nhẹ nhàng nói:  

 

"Chương Ngũ công tử, ta thấy ngươi thật buồn cười."  

 

"Bởi vì… ngươi rõ ràng—biết rất rõ tất cả mọi chuyện."  

 

Ánh mắt hắn lóe lên sát ý.  

 

*

 

"Vút—"  

 

Một tiếng huýt vang lên, ba con hắc ngao lao đến từ xa.  

 

Khoảnh khắc chúng nhào xuống hồ sen, ta túm lấy tay áo của Chương Ngũ, kéo hắn cùng rơi xuống nước.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

*

 

Ta biết bơi. Chương Ngũ cũng biết bơi.  

 

Hắn nắm chặt cánh tay ta, kéo ta chìm sâu xuống, muốn lôi ta ra giữa hồ.  

 

Ta ngoan ngoãn phối hợp, giúp hắn tiết kiệm không ít sức lực.  

 

Nhưng… chưa đến giữa hồ, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.  

 

Hắn quay đầu lại—  

 

"Chích!"  

 

Một cây ngân châm chợt đ.â.m nhẹ lên cổ hắn, rồi rút về ngay lập tức.  

 

*

 

Ngân châm có tẩm tán dược gây tê.  

 

Ngâm vào nước, hiệu quả tuy giảm sút, nhưng vẫn đủ để khiến hắn ngất đi trong chốc lát.  

 

Ngất dưới nước mà không ai cứu, vậy có nghĩa là chếc vĩnh viễn.  

 

Chương Ngũ che cổ, hoảng hốt nhìn ta, ánh mắt tràn ngập sự không thể tin nổi.  

 

Có lẽ hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, mình lại chếc trong tay một nữ tử yếu đuối trói gà không chặt.  

 

*

 

Lúc này, trong mắt hắn xuất hiện sự sợ hãi, ý thức chầm chậm tan rã.  

 

Ta nhìn hắn, không tiếng động thốt lên bốn chữ.  

 

—Giếc người đền mạng.  

 

*

 

Ba con hắc ngao của Chương Ngũ đeo thẻ bài trên cổ.  

 

Chúng… giống hệt với miếng thẻ mà ta nhặt được năm đó.  

 

Chương Ngũ—chính là kẻ đã giếc mẫu thân ta.  

 

*

 

Ngay từ giây phút ta bước vào phủ Thừa Ân Công, ta đã nghĩ—phải giếc hắn như thế nào. 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lại Báo Bình An

Số ký tự: 0