Chương 6
Đang cập nhật
2025-03-20 09:32:17
Ngày ta vào cung, phụ thân còn kích động hơn ta.
Y phục, trang sức đã chuẩn bị sẵn từ sớm. Ta búi kiểu Phi Thiên kế đang thịnh hành ở kinh thành, đánh phấn thoa son, nhìn qua cũng không khác gì những tiểu thư khuê các khác.
Phụ thân vỗ mạnh vào vai ta, ấp ủ hồi lâu, cuối cùng chỉ nói:
“Đừng sợ, cứ coi Hoàng thượng là bậc trưởng bối bình thường, hỏi gì đáp nấy.”
Tâm thái của ông ấy thật tốt.
Hoàng thượng triệu kiến ta tại Trường Xuân cung của Hoàng hậu.
Người dẫn đường là Cảnh ma ma, tâm phúc bên cạnh Hoàng hậu.
Từ cổng cung vào tận Trường Xuân cung, bà ta cố tình chọn đường không có bóng râm, đi như chạy trên nền đá nóng rẫy dưới trời tháng sáu.
Ta gắng sức bước theo, mồ hôi nhễ nhại, búi tóc rơi rối, lớp trang điểm lem luốc, thở hổn hển mất sạch hình tượng.
Sắp đến nơi, ta đột nhiên mềm nhũn người, ngất đi.
*
Lúc tỉnh lại, Thái y đã đến xem bệnh.
Ta đang nằm trong noãn các của Trường Xuân cung, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều ở đó.
Thấy ta mở mắt, Hoàng thượng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, không giấu được vẻ lo lắng.
Thái y chẩn đoán ta bị trúng nắng, không nghiêm trọng, chỉ kê một ít thuốc thanh nhiệt giải độc.
Ta ngượng ngùng nói:
“Thần nữ lớn lên ở thôn quê, cứ nghĩ thể lực mình tốt, không ngờ lại không theo kịp bước chân của Ma ma. Nắng hè gay gắt, Ma ma tuổi tác đã cao mà không hề hấn gì, xem ra là do thần nữ quá yếu đuối…”
Cảnh ma ma khẽ run một cái, lập tức cúi thấp đầu.
Hoàng thượng liếc nhìn Hoàng hậu, sắc mặt bà hơi biến đổi, cố gắng gượng cười:
“Cảnh ma ma luyện võ từ nhỏ, đương nhiên cường tráng hơn người bình thường…”
Hoàng thượng không truy cứu chuyện này.
Ngài đối đãi với ta vô cùng hiền hòa, thậm chí cho phép ta nằm trên giường trả lời.
Ban đầu, Người chỉ hỏi những điều cơ bản như tuổi tác, sở thích, tài nghệ, hôn phối…
Nghe nói ta biết y thuật và đã chữa lành chân cho Công chúa, Hoàng thượng khen ta giỏi giang.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Rồi câu chuyện chuyển hướng đến mẫu thân ta.
“Phụ thân con là đại anh hùng… Vậy còn mẫu thân con… có từng kể với con về ngài ấy không?”
Ta lắc đầu.
Hoàng thượng lộ rõ vẻ thất vọng.
Ta chậm rãi nói:
“Nhưng người đã đặt cho thần nữ một nhũ danh.”
“Thần nữ tên là—BẤT HỐI.” (Không hối hận)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hoàng thượng kinh động tột độ, ta thấy rõ hốc mắt ngài không kìm được mà đỏ hoe.
10
Ta không có nhũ danh, ta nói dối Hoàng thượng.
Mẫu thân đã sớm nói cho ta biết—Hoàng thượng mới là cha ruột ta.
*
Tướng quân phủ phụng mệnh Hoàng thượng gánh tội thay.
"Tên khốn kiếp ấy, ta đã mang thai con rồi hắn mới nói cho ta biết hắn là Hoàng thượng!"
"Hắn nói sẽ phong ta làm Quý phi… Hừ, chẳng phải vẫn là thiếp thôi sao? Ta không thèm!"
"Thế nên mẫu thân bỏ trốn khi đang mang thai con ạ?"
"Không phải, ban đầu ta không định giữ con…"
"Nhưng rồi cảm nhận được thai động, nghĩ đến việc con là cốt nhục của mình, nên không nỡ phá bỏ?"
"Không." Mẫu thân nhún vai, "Thuốc phá thai ở đây tác dụng phụ quá lớn, ta sợ mất cả mạng."
Bà còn lo rằng sau này con trai của Hoàng thượng cũng sẽ thích vi hành, rồi lại diễn với ta một màn "Trái tim mùa thu", nên đã kể rõ thân thế của ta rành rành ngay từ đầu.
*
Sau khi trở về Tướng quân phủ, ta không hề mách chuyện bị ép đi dưới trời nắng, nhưng phụ thân vẫn biết.
Vào cung không được mang đao, nên ông liền cầm theo một cây roi, vừa đi vừa mắng thẳng đến Trường Xuân cung.
Ông không vào trong, mà đứng ngay trước cổng, chửi từ tổ tiên mười tám đời của Cảnh ma ma đến tận con cháu đời sau.
Người trong cung không ai dám hó hé một tiếng.
Mắng xong, ông lập tức chạy đến Dưỡng Tâm Điện… bắt đầu diễn trò đáng thương:
"Thần đáng thương thay! Không cha không mẹ, không thê không tử, cuối cùng mới nhận lại được một đứa con gái, thế mà lần đầu nó vào cung đã bị người ta bắt nạt!"
"Thần vì bệ hạ mà xông pha chiến trường, vứt bỏ đầu lâu, vung vãi m.á.u nóng, thế mà đến con gái của mình cũng không bảo vệ được!"
"Trên đời này, làm gì có ai đáng thương như thần chứ ôi ôi ôi!"
Vừa khóc lóc om sòm, vừa lau nước mắt, nước mũi lên long bào của Hoàng thượng.
Hoàng thượng hết cách, đành phải ban cho ta tước vị Huyện chủ làm bồi thường.
Lúc này phụ thân mới chịu dừng lại.
*
Đương nhiên, ngày hôm sau, hơn chục vị quan ngự sử dâng sớ đàn hặc phụ thân.
Nào là vô lễ với bậc quân vương, nào là không biết phép tắc, nào là cậy công mà vô pháp vô thiên…
Phụ thân chửi nhau tay đôi với bọn họ ngay tại triều đình.
Mặc dù mồm mép không lợi hại bằng đám ngôn quan, nhưng ông mắng rất tục, suýt nữa làm một tên ngôn quan tức khóc ngay tại chỗ.
Cuối cùng, Hoàng thượng ra lệnh phạt phụ thân nửa tháng bổng lộc, kết thúc chuyện này.
Y phục, trang sức đã chuẩn bị sẵn từ sớm. Ta búi kiểu Phi Thiên kế đang thịnh hành ở kinh thành, đánh phấn thoa son, nhìn qua cũng không khác gì những tiểu thư khuê các khác.
Phụ thân vỗ mạnh vào vai ta, ấp ủ hồi lâu, cuối cùng chỉ nói:
“Đừng sợ, cứ coi Hoàng thượng là bậc trưởng bối bình thường, hỏi gì đáp nấy.”
Tâm thái của ông ấy thật tốt.
Hoàng thượng triệu kiến ta tại Trường Xuân cung của Hoàng hậu.
Người dẫn đường là Cảnh ma ma, tâm phúc bên cạnh Hoàng hậu.
Từ cổng cung vào tận Trường Xuân cung, bà ta cố tình chọn đường không có bóng râm, đi như chạy trên nền đá nóng rẫy dưới trời tháng sáu.
Ta gắng sức bước theo, mồ hôi nhễ nhại, búi tóc rơi rối, lớp trang điểm lem luốc, thở hổn hển mất sạch hình tượng.
Sắp đến nơi, ta đột nhiên mềm nhũn người, ngất đi.
*
Lúc tỉnh lại, Thái y đã đến xem bệnh.
Ta đang nằm trong noãn các của Trường Xuân cung, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều ở đó.
Thấy ta mở mắt, Hoàng thượng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, không giấu được vẻ lo lắng.
Thái y chẩn đoán ta bị trúng nắng, không nghiêm trọng, chỉ kê một ít thuốc thanh nhiệt giải độc.
Ta ngượng ngùng nói:
“Thần nữ lớn lên ở thôn quê, cứ nghĩ thể lực mình tốt, không ngờ lại không theo kịp bước chân của Ma ma. Nắng hè gay gắt, Ma ma tuổi tác đã cao mà không hề hấn gì, xem ra là do thần nữ quá yếu đuối…”
Cảnh ma ma khẽ run một cái, lập tức cúi thấp đầu.
Hoàng thượng liếc nhìn Hoàng hậu, sắc mặt bà hơi biến đổi, cố gắng gượng cười:
“Cảnh ma ma luyện võ từ nhỏ, đương nhiên cường tráng hơn người bình thường…”
Hoàng thượng không truy cứu chuyện này.
Ngài đối đãi với ta vô cùng hiền hòa, thậm chí cho phép ta nằm trên giường trả lời.
Ban đầu, Người chỉ hỏi những điều cơ bản như tuổi tác, sở thích, tài nghệ, hôn phối…
Nghe nói ta biết y thuật và đã chữa lành chân cho Công chúa, Hoàng thượng khen ta giỏi giang.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Rồi câu chuyện chuyển hướng đến mẫu thân ta.
“Phụ thân con là đại anh hùng… Vậy còn mẫu thân con… có từng kể với con về ngài ấy không?”
Ta lắc đầu.
Hoàng thượng lộ rõ vẻ thất vọng.
Ta chậm rãi nói:
“Nhưng người đã đặt cho thần nữ một nhũ danh.”
“Thần nữ tên là—BẤT HỐI.” (Không hối hận)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hoàng thượng kinh động tột độ, ta thấy rõ hốc mắt ngài không kìm được mà đỏ hoe.
10
Ta không có nhũ danh, ta nói dối Hoàng thượng.
Mẫu thân đã sớm nói cho ta biết—Hoàng thượng mới là cha ruột ta.
*
Tướng quân phủ phụng mệnh Hoàng thượng gánh tội thay.
"Tên khốn kiếp ấy, ta đã mang thai con rồi hắn mới nói cho ta biết hắn là Hoàng thượng!"
"Hắn nói sẽ phong ta làm Quý phi… Hừ, chẳng phải vẫn là thiếp thôi sao? Ta không thèm!"
"Thế nên mẫu thân bỏ trốn khi đang mang thai con ạ?"
"Không phải, ban đầu ta không định giữ con…"
"Nhưng rồi cảm nhận được thai động, nghĩ đến việc con là cốt nhục của mình, nên không nỡ phá bỏ?"
"Không." Mẫu thân nhún vai, "Thuốc phá thai ở đây tác dụng phụ quá lớn, ta sợ mất cả mạng."
Bà còn lo rằng sau này con trai của Hoàng thượng cũng sẽ thích vi hành, rồi lại diễn với ta một màn "Trái tim mùa thu", nên đã kể rõ thân thế của ta rành rành ngay từ đầu.
*
Sau khi trở về Tướng quân phủ, ta không hề mách chuyện bị ép đi dưới trời nắng, nhưng phụ thân vẫn biết.
Vào cung không được mang đao, nên ông liền cầm theo một cây roi, vừa đi vừa mắng thẳng đến Trường Xuân cung.
Ông không vào trong, mà đứng ngay trước cổng, chửi từ tổ tiên mười tám đời của Cảnh ma ma đến tận con cháu đời sau.
Người trong cung không ai dám hó hé một tiếng.
Mắng xong, ông lập tức chạy đến Dưỡng Tâm Điện… bắt đầu diễn trò đáng thương:
"Thần đáng thương thay! Không cha không mẹ, không thê không tử, cuối cùng mới nhận lại được một đứa con gái, thế mà lần đầu nó vào cung đã bị người ta bắt nạt!"
"Thần vì bệ hạ mà xông pha chiến trường, vứt bỏ đầu lâu, vung vãi m.á.u nóng, thế mà đến con gái của mình cũng không bảo vệ được!"
"Trên đời này, làm gì có ai đáng thương như thần chứ ôi ôi ôi!"
Vừa khóc lóc om sòm, vừa lau nước mắt, nước mũi lên long bào của Hoàng thượng.
Hoàng thượng hết cách, đành phải ban cho ta tước vị Huyện chủ làm bồi thường.
Lúc này phụ thân mới chịu dừng lại.
*
Đương nhiên, ngày hôm sau, hơn chục vị quan ngự sử dâng sớ đàn hặc phụ thân.
Nào là vô lễ với bậc quân vương, nào là không biết phép tắc, nào là cậy công mà vô pháp vô thiên…
Phụ thân chửi nhau tay đôi với bọn họ ngay tại triều đình.
Mặc dù mồm mép không lợi hại bằng đám ngôn quan, nhưng ông mắng rất tục, suýt nữa làm một tên ngôn quan tức khóc ngay tại chỗ.
Cuối cùng, Hoàng thượng ra lệnh phạt phụ thân nửa tháng bổng lộc, kết thúc chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro