Chương 10
Đang cập nhật
2025-03-20 09:32:17
Ai ngờ da mặt ta dày đến thế, trực tiếp đòi đối chất.
Hoàng hậu cười gượng một tiếng:
"Chỉ là vô tình nghe được, cũng không biết là cung nữ nào.
Xem ra bản cung đã hiểu lầm rồi."
*
Hoàng thượng liếc mắt nhìn Hoàng hậu, không vui cau mày, nhưng nể mặt nên không nói gì.
Cha ta thì không như vậy.
Ông ấy lớn giọng mắng thẳng:
"Hoàng hậu nương nương sao lại giống mấy mụ đàn bà lắm chuyện ngoài phố thế?
Cứ như vậy mà cai quản hậu cung của Hoàng thượng, không sợ bị người đời chê cười à?"
*
Hoàng hậu đỏ bừng cả mặt.
Hoàng thượng bất đắc dĩ nhìn cha ta một cái, mà ta lại đọc ra được chút sủng nịch trong đó.
Ta rùng mình một cái.
*
Không biết Hoàng thượng có phải đang nghĩ rằng, cha ta đang ghen với Hoàng hậu không…?
*
Vì chuyện này, hứng thú của Hoàng thượng giảm sút hẳn, bữa tiệc cũng kết thúc sớm hơn dự kiến.
*
Sau khi bàn bạc với cha ta, ông quyết định đến quân doanh, cùng các tướng sĩ uống rượu, khoác lác đón năm mới.
Còn ta một mình về phủ.
*
Lúc đi ngang qua cửa phủ Công chúa, tốc độ xe ngựa chậm lại, có người "cốc cốc" gõ lên vách xe, giọng nói lười biếng của Đức Ninh Công chúa vang lên:
"Lạc An Quận chúa, có muốn cùng bản cung thức đêm đón giao thừa không?"
16
Sàn nhà lát địa long vẫn đang cháy rực, vừa vào cửa hơi ấm phả tới mặt, trong khoảnh khắc chuyển từ lạnh sang nóng, ta không kìm được hắt hơi một cái.
Lập tức có cung nhân chu đáo dâng lên một chiếc khăn đã ngâm nước ấm.
*
Trên bàn nhỏ đã bày sẵn đồ ăn, lò sưởi bên cạnh đang hâm rượu, nồi canh dê tỏa hương nghi ngút, chỉ ngửi thôi đã thấy ấm áp cả người.
Công chúa uống cạn một chén, chậm rãi nói:
"Muội đừng trách mẫu hậu, bà ấy chỉ là đau lòng cho Ngũ biểu ca mà thôi..."
Nàng thở dài, lại tiếp tục:
"Mẫu hậu là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, nhưng kỳ thực bà ấy sống chẳng hề vui vẻ. Bà ấy yêu phụ hoàng sâu đậm, nhưng phụ hoàng thì... haizz, là thiên tử, sao có thể chỉ có duy nhất một nữ nhân?"
*
Công chúa đã uống không ít rượu từ tiệc cung đình, lúc này lại thêm hai chén, men say phả lên má, lời cũng dần dần nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"...Mẫu hậu thường xuyên tức giận. Phụ hoàng cứ nạp một phi tử, bà ấy lại tức một lần. Đi nghỉ lại cung khác, bà ấy tức một lần nữa. Phi tử mang thai, bà ấy càng tức. Đến lúc sinh con, bà ấy vẫn tức giận không thôi... Cả năm lúc nào cũng đầy bực dọc."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Phải rồi, trong chẩn bệnh lục của Thái y viện ghi rất rõ, Hoàng hậu lâu năm bị khí uất kết.
*
"Lần bà ấy tức giận nhất, là khi phụ hoàng yêu một nữ tử dân gian."
"Người nói nàng ấy là chân ái của cả đời mình, muốn đón nàng vào cung phong làm Quý phi. Mẫu hậu có thể chấp nhận người sủng ái phi tần khác, nhưng không thể chấp nhận người thực sự yêu một ai đó."
"Bà ấy tức đến mức thổ huyết, nằm liệt giường, lấy cái chếc ra uy hiếp, muốn ngăn cản quyết định của phụ hoàng. Nhưng người vẫn không thay đổi ý định."
*
"Buồn cười thay, trong khi mẫu hậu bên này khóc lóc sống chếc, thì cô gái kia lại chẳng buồn để ý.
"Nàng ấy bỏ trốn, phụ hoàng tìm khắp nơi không thấy, mới đành từ bỏ."
"Nhưng người vẫn nhớ mãi không quên nàng, đến tận bây giờ cũng chưa từng lãng quên."
"Bất quá, nàng ấy không tiến cung là may mắn của nàng. Với tính cách của mẫu hậu, nếu nàng ấy thật sự vào cung, bà ấy nhất định không tha cho nàng."
*
Ta trầm mặc.
Không vào cung Hoàng hậu cũng đâu có tha, bằng chứng là mẹ ta đã chếc.
Có lẽ năm đó bà ta nhìn ta chỉ là một nha đầu nho nhỏ, chưa đủ sức uy hiếp, nên chưa động đến ta.
Nhưng hiện tại, ta đã lần lượt bẻ gãy hai "cánh tay" của bà ta, nhất định bà ta sẽ không nương tay nữa.
*
"Muội xem," Công chúa lại thở dài, "Thành thân thì có gì tốt chứ?"
"Đừng nói là phụ hoàng, ngay cả dân thường, hễ có tiền có quyền một chút, cũng đều muốn nạp vài nàng thiếp."
"À không, Phò mã thì không có thiếp."
*
Ta thuận theo lời nàng:
"Tiên Phò mã đối với Công chúa tình thâm nghĩa trọng."
Công chúa cười khanh khách, phất tay nói:
"Hừ, nói bậy. Đó là luật pháp quy định, Phò mã không được nạp thiếp."
Ta: "..."
Công chúa lại cười:
"Ta vốn không muốn thành thân, nhưng phụ hoàng cứ ép, không còn cách nào, ta đành chỉ định Phò mã."
"Bởi vì hắn ốm yếu, nhìn qua đã biết không sống lâu."
*
Sau đó, Phò mã thực sự yểu mệnh.
"Ta vờ như đối với hắn tình sâu nghĩa nặng, nguyện ở vậy thủ tiết. Phụ hoàng và mẫu hậu thấy ta đáng thương, cũng không nỡ ép ta tái giá."
"Sau này, nếu gặp được người ta ưng ý, ta cứ lấy danh nghĩa tìm thế thân cho Tiên Phò mã làm cái cớ, vui vẻ hưởng thụ tình yêu, làm gì cũng được, chỉ là không cưới thôi."
"Buồn cười là, thiên hạ lại khen ta trọn đời trung trinh với Tiên Phò mã."
Hoàng hậu cười gượng một tiếng:
"Chỉ là vô tình nghe được, cũng không biết là cung nữ nào.
Xem ra bản cung đã hiểu lầm rồi."
*
Hoàng thượng liếc mắt nhìn Hoàng hậu, không vui cau mày, nhưng nể mặt nên không nói gì.
Cha ta thì không như vậy.
Ông ấy lớn giọng mắng thẳng:
"Hoàng hậu nương nương sao lại giống mấy mụ đàn bà lắm chuyện ngoài phố thế?
Cứ như vậy mà cai quản hậu cung của Hoàng thượng, không sợ bị người đời chê cười à?"
*
Hoàng hậu đỏ bừng cả mặt.
Hoàng thượng bất đắc dĩ nhìn cha ta một cái, mà ta lại đọc ra được chút sủng nịch trong đó.
Ta rùng mình một cái.
*
Không biết Hoàng thượng có phải đang nghĩ rằng, cha ta đang ghen với Hoàng hậu không…?
*
Vì chuyện này, hứng thú của Hoàng thượng giảm sút hẳn, bữa tiệc cũng kết thúc sớm hơn dự kiến.
*
Sau khi bàn bạc với cha ta, ông quyết định đến quân doanh, cùng các tướng sĩ uống rượu, khoác lác đón năm mới.
Còn ta một mình về phủ.
*
Lúc đi ngang qua cửa phủ Công chúa, tốc độ xe ngựa chậm lại, có người "cốc cốc" gõ lên vách xe, giọng nói lười biếng của Đức Ninh Công chúa vang lên:
"Lạc An Quận chúa, có muốn cùng bản cung thức đêm đón giao thừa không?"
16
Sàn nhà lát địa long vẫn đang cháy rực, vừa vào cửa hơi ấm phả tới mặt, trong khoảnh khắc chuyển từ lạnh sang nóng, ta không kìm được hắt hơi một cái.
Lập tức có cung nhân chu đáo dâng lên một chiếc khăn đã ngâm nước ấm.
*
Trên bàn nhỏ đã bày sẵn đồ ăn, lò sưởi bên cạnh đang hâm rượu, nồi canh dê tỏa hương nghi ngút, chỉ ngửi thôi đã thấy ấm áp cả người.
Công chúa uống cạn một chén, chậm rãi nói:
"Muội đừng trách mẫu hậu, bà ấy chỉ là đau lòng cho Ngũ biểu ca mà thôi..."
Nàng thở dài, lại tiếp tục:
"Mẫu hậu là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, nhưng kỳ thực bà ấy sống chẳng hề vui vẻ. Bà ấy yêu phụ hoàng sâu đậm, nhưng phụ hoàng thì... haizz, là thiên tử, sao có thể chỉ có duy nhất một nữ nhân?"
*
Công chúa đã uống không ít rượu từ tiệc cung đình, lúc này lại thêm hai chén, men say phả lên má, lời cũng dần dần nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"...Mẫu hậu thường xuyên tức giận. Phụ hoàng cứ nạp một phi tử, bà ấy lại tức một lần. Đi nghỉ lại cung khác, bà ấy tức một lần nữa. Phi tử mang thai, bà ấy càng tức. Đến lúc sinh con, bà ấy vẫn tức giận không thôi... Cả năm lúc nào cũng đầy bực dọc."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Phải rồi, trong chẩn bệnh lục của Thái y viện ghi rất rõ, Hoàng hậu lâu năm bị khí uất kết.
*
"Lần bà ấy tức giận nhất, là khi phụ hoàng yêu một nữ tử dân gian."
"Người nói nàng ấy là chân ái của cả đời mình, muốn đón nàng vào cung phong làm Quý phi. Mẫu hậu có thể chấp nhận người sủng ái phi tần khác, nhưng không thể chấp nhận người thực sự yêu một ai đó."
"Bà ấy tức đến mức thổ huyết, nằm liệt giường, lấy cái chếc ra uy hiếp, muốn ngăn cản quyết định của phụ hoàng. Nhưng người vẫn không thay đổi ý định."
*
"Buồn cười thay, trong khi mẫu hậu bên này khóc lóc sống chếc, thì cô gái kia lại chẳng buồn để ý.
"Nàng ấy bỏ trốn, phụ hoàng tìm khắp nơi không thấy, mới đành từ bỏ."
"Nhưng người vẫn nhớ mãi không quên nàng, đến tận bây giờ cũng chưa từng lãng quên."
"Bất quá, nàng ấy không tiến cung là may mắn của nàng. Với tính cách của mẫu hậu, nếu nàng ấy thật sự vào cung, bà ấy nhất định không tha cho nàng."
*
Ta trầm mặc.
Không vào cung Hoàng hậu cũng đâu có tha, bằng chứng là mẹ ta đã chếc.
Có lẽ năm đó bà ta nhìn ta chỉ là một nha đầu nho nhỏ, chưa đủ sức uy hiếp, nên chưa động đến ta.
Nhưng hiện tại, ta đã lần lượt bẻ gãy hai "cánh tay" của bà ta, nhất định bà ta sẽ không nương tay nữa.
*
"Muội xem," Công chúa lại thở dài, "Thành thân thì có gì tốt chứ?"
"Đừng nói là phụ hoàng, ngay cả dân thường, hễ có tiền có quyền một chút, cũng đều muốn nạp vài nàng thiếp."
"À không, Phò mã thì không có thiếp."
*
Ta thuận theo lời nàng:
"Tiên Phò mã đối với Công chúa tình thâm nghĩa trọng."
Công chúa cười khanh khách, phất tay nói:
"Hừ, nói bậy. Đó là luật pháp quy định, Phò mã không được nạp thiếp."
Ta: "..."
Công chúa lại cười:
"Ta vốn không muốn thành thân, nhưng phụ hoàng cứ ép, không còn cách nào, ta đành chỉ định Phò mã."
"Bởi vì hắn ốm yếu, nhìn qua đã biết không sống lâu."
*
Sau đó, Phò mã thực sự yểu mệnh.
"Ta vờ như đối với hắn tình sâu nghĩa nặng, nguyện ở vậy thủ tiết. Phụ hoàng và mẫu hậu thấy ta đáng thương, cũng không nỡ ép ta tái giá."
"Sau này, nếu gặp được người ta ưng ý, ta cứ lấy danh nghĩa tìm thế thân cho Tiên Phò mã làm cái cớ, vui vẻ hưởng thụ tình yêu, làm gì cũng được, chỉ là không cưới thôi."
"Buồn cười là, thiên hạ lại khen ta trọn đời trung trinh với Tiên Phò mã."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro