Chương 11
Đang cập nhật
2025-03-20 09:32:17
Công chúa cạn chén, ta đột nhiên nhớ tới mấy câu chuyện mẹ ta từng kể về "tra nam tra nữ", xem ra nàng chính là ví dụ điển hình.
Công chúa liếc ta, cười cười:
"Ta nói nhiều như vậy rồi, muội không nói chút gì sao?"
Ta rót đầy rượu cho nàng, mỉm cười:
"Chẳng phải Công chúa đã tra ra hết rồi sao?"
Công chúa phì cười, ánh mắt quyến rũ lộ ra mấy phần phong tình:
"Vậy muội còn muốn hắn không? Nếu muốn, ta trả lại cho muội... Đàn ông thì thiếu gì."
Ta cúi mắt, nhàn nhạt nói:
"Đàn ông nhiều như vậy, ta hà tất phải bám riết lấy một người?"
Công chúa vỗ tay cười lớn.
17
Sau Tết, người thế thân của Tiên Phò mã bên cạnh Công chúa đã đổi thành Chu Văn Thanh—chính là kẻ Hoàng hậu từng bịa đặt rằng có quan hệ thân thiết với ta.
Chu Văn Thanh và Lý Tuần có một điểm khác biệt, đó là hắn không hề tâng bốc Công chúa.
Ta từng vài lần đến phủ Công chúa, thậm chí còn tận mắt chứng kiến hai người họ cãi nhau.
Lý Tuần không tìm ta nữa, dù có tình cờ gặp, cũng chỉ chắp tay hành lễ theo đúng phép tắc.
Chúng ta giống như hai kẻ xa lạ.
*
Đầu tháng tư, man di xâm phạm biên cương, phụ thân ta được phong soái cầm quân xuất chinh.
Trước khi đi, ông ấy giao phó ta lại cho Hoàng thượng.
"Nữ nhi của thần cũng là nữ nhi của bệ hạ.
Thần chuyến này ra trận, nguy hiểm vạn phần, nếu có bất trắc, mong bệ hạ bảo bọc con bé cả đời."
*
Hoàng thượng vô cùng cảm động, nhận ta làm nghĩa nữ, bảo ta gọi người là "phụ hoàng".
Nhưng ta không gọi được.
*
"Không ngờ muội lại trở thành muội muội của ta rồi." Đức Ninh Công chúa cảm khái.
Ta mỉm cười gọi nàng một tiếng "Hoàng tỷ", nàng rất hưởng thụ.
Vì Công chúa, ta thường xuyên ra vào Trường Xuân Cung.
Hoàng hậu không thích ta, nhưng cũng chẳng thể lộ ra, đặc biệt là khi có Hoàng thượng, bà ta thậm chí còn phải giả vờ hết mực yêu thương ta.
Cuối cùng, ta cũng đợi được cơ hội.
*
Sau khi Chương Ngũ chếc, ba con ác khuyển mà hắn nuôi không có ai chăm sóc.
Chương gia không ai muốn nuôi, Hoàng hậu đích thân quyết định đưa ba con ch.ó này vào Ngự Thú Viên, lúc rảnh rỗi bà ta vẫn thường đến đó ngắm nhìn để hoài niệm về Chương Ngũ.
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hôm ấy trời đổ mưa, Hoàng hậu đột nhiên nhớ thương Chương Ngũ.
Công chúa không ưa vị biểu ca này, nên không muốn đi Ngự Thú Viên.
Ta chưa kịp lên tiếng, Hoàng hậu đã nhìn ta, cất giọng dịu dàng:
"Dù nói Tiểu Ngũ chếc vì con, nhưng con cũng không cần tự trách mãi.
Ba con khuyển đó là những người bạn mà Tiểu Ngũ thương yêu nhất khi còn sống, con đi cùng ta thăm chúng một chút, cũng coi như có chút thành ý vậy."
Ta đáp: "Dạ vâng."
Công chúa làm một vẻ mặt bất đắc dĩ, lại trợn trắng mắt thật to.
*
Mưa càng lúc càng lớn, đường đi trơn trượt.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cung nhân che ô cho ta và Hoàng hậu, Ngự Thú Viên Chánh giám nhận được tin, vội vã chạy ra đón.
"Trời thế này, Hoàng hậu nương nương sao lại đến đây?"
"Bổn cung muốn xem thử Kim Sí thế nào rồi."
Chánh giám lập tức sai người dẫn ba con khuyển ra.
Có lẽ do đang ngủ say, chúng bị kéo ra ngoài một cách miễn cưỡng, cực kỳ cáu kỉnh, sủa "gâu gâu gâu" liên hồi.
Hoàng hậu đỏ hoe mắt, giọng nghẹn ngào:
"Đáng thương thay, chủ nhân và chúng đã âm dương cách biệt..."
Bà ta tiến lên một bước, đưa tay vuốt ve đầu một con.
Không ngờ, con ch.ó đó đột nhiên phát cuồng, xé đứt dây xích, xông thẳng tới cắn chặt vào chân Hoàng hậu!
"A——!"
Hoàng hậu rú lên thảm thiết, bọn cung nhân hoảng loạn lao tới đuổi chó.
Không biết vì sao, hai con còn lại cũng bị kích thích, nhe nanh giương vuốt, vừa gầm gừ vừa nhào về phía ta và Hoàng hậu.
Dù Ngự Thú Viên có bao nhiêu người, ba con ác khuyển này như thể đã nhắm đúng mục tiêu, chỉ muốn tấn công hai chúng ta.
Thân phận Hoàng hậu tôn quý, hơn nữa lại bị thương, vì thế đám cung nhân có ý vô ý dồn hết về phía bà ta.
Chánh giám hoảng hốt chạy đi gọi thị vệ, huấn luyện viên liều mạng thổi còi, nhưng hoàn toàn vô dụng, ba con ác khuyển đã mất kiểm soát.
Mưa như trút nước, đất trời một màu trắng xóa, tiếng nước rào rào che lấp hoàn toàn động tĩnh trong Ngự Thú Viên.
Ta bị ba con ác khuyển vây quanh.
"Bình An, cẩn thận!"
Hoàng hậu đau đớn kêu lên một tiếng.
Qua màn mưa, ta nhìn về phía bà ta.
Khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên, không giấu nổi nét đắc ý.
*
Thế nhưng, chỉ một giây sau, nụ cười của bà ta liền đông cứng lại.
Ba con ác khuyển co giật dữ dội, rồi lần lượt ngã gục xuống đất.
Mưa vẫn xối xả, nước mưa dội lên bộ lông của chúng, nhưng chúng không bao giờ đứng dậy nữa.
Công chúa liếc ta, cười cười:
"Ta nói nhiều như vậy rồi, muội không nói chút gì sao?"
Ta rót đầy rượu cho nàng, mỉm cười:
"Chẳng phải Công chúa đã tra ra hết rồi sao?"
Công chúa phì cười, ánh mắt quyến rũ lộ ra mấy phần phong tình:
"Vậy muội còn muốn hắn không? Nếu muốn, ta trả lại cho muội... Đàn ông thì thiếu gì."
Ta cúi mắt, nhàn nhạt nói:
"Đàn ông nhiều như vậy, ta hà tất phải bám riết lấy một người?"
Công chúa vỗ tay cười lớn.
17
Sau Tết, người thế thân của Tiên Phò mã bên cạnh Công chúa đã đổi thành Chu Văn Thanh—chính là kẻ Hoàng hậu từng bịa đặt rằng có quan hệ thân thiết với ta.
Chu Văn Thanh và Lý Tuần có một điểm khác biệt, đó là hắn không hề tâng bốc Công chúa.
Ta từng vài lần đến phủ Công chúa, thậm chí còn tận mắt chứng kiến hai người họ cãi nhau.
Lý Tuần không tìm ta nữa, dù có tình cờ gặp, cũng chỉ chắp tay hành lễ theo đúng phép tắc.
Chúng ta giống như hai kẻ xa lạ.
*
Đầu tháng tư, man di xâm phạm biên cương, phụ thân ta được phong soái cầm quân xuất chinh.
Trước khi đi, ông ấy giao phó ta lại cho Hoàng thượng.
"Nữ nhi của thần cũng là nữ nhi của bệ hạ.
Thần chuyến này ra trận, nguy hiểm vạn phần, nếu có bất trắc, mong bệ hạ bảo bọc con bé cả đời."
*
Hoàng thượng vô cùng cảm động, nhận ta làm nghĩa nữ, bảo ta gọi người là "phụ hoàng".
Nhưng ta không gọi được.
*
"Không ngờ muội lại trở thành muội muội của ta rồi." Đức Ninh Công chúa cảm khái.
Ta mỉm cười gọi nàng một tiếng "Hoàng tỷ", nàng rất hưởng thụ.
Vì Công chúa, ta thường xuyên ra vào Trường Xuân Cung.
Hoàng hậu không thích ta, nhưng cũng chẳng thể lộ ra, đặc biệt là khi có Hoàng thượng, bà ta thậm chí còn phải giả vờ hết mực yêu thương ta.
Cuối cùng, ta cũng đợi được cơ hội.
*
Sau khi Chương Ngũ chếc, ba con ác khuyển mà hắn nuôi không có ai chăm sóc.
Chương gia không ai muốn nuôi, Hoàng hậu đích thân quyết định đưa ba con ch.ó này vào Ngự Thú Viên, lúc rảnh rỗi bà ta vẫn thường đến đó ngắm nhìn để hoài niệm về Chương Ngũ.
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hôm ấy trời đổ mưa, Hoàng hậu đột nhiên nhớ thương Chương Ngũ.
Công chúa không ưa vị biểu ca này, nên không muốn đi Ngự Thú Viên.
Ta chưa kịp lên tiếng, Hoàng hậu đã nhìn ta, cất giọng dịu dàng:
"Dù nói Tiểu Ngũ chếc vì con, nhưng con cũng không cần tự trách mãi.
Ba con khuyển đó là những người bạn mà Tiểu Ngũ thương yêu nhất khi còn sống, con đi cùng ta thăm chúng một chút, cũng coi như có chút thành ý vậy."
Ta đáp: "Dạ vâng."
Công chúa làm một vẻ mặt bất đắc dĩ, lại trợn trắng mắt thật to.
*
Mưa càng lúc càng lớn, đường đi trơn trượt.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Cung nhân che ô cho ta và Hoàng hậu, Ngự Thú Viên Chánh giám nhận được tin, vội vã chạy ra đón.
"Trời thế này, Hoàng hậu nương nương sao lại đến đây?"
"Bổn cung muốn xem thử Kim Sí thế nào rồi."
Chánh giám lập tức sai người dẫn ba con khuyển ra.
Có lẽ do đang ngủ say, chúng bị kéo ra ngoài một cách miễn cưỡng, cực kỳ cáu kỉnh, sủa "gâu gâu gâu" liên hồi.
Hoàng hậu đỏ hoe mắt, giọng nghẹn ngào:
"Đáng thương thay, chủ nhân và chúng đã âm dương cách biệt..."
Bà ta tiến lên một bước, đưa tay vuốt ve đầu một con.
Không ngờ, con ch.ó đó đột nhiên phát cuồng, xé đứt dây xích, xông thẳng tới cắn chặt vào chân Hoàng hậu!
"A——!"
Hoàng hậu rú lên thảm thiết, bọn cung nhân hoảng loạn lao tới đuổi chó.
Không biết vì sao, hai con còn lại cũng bị kích thích, nhe nanh giương vuốt, vừa gầm gừ vừa nhào về phía ta và Hoàng hậu.
Dù Ngự Thú Viên có bao nhiêu người, ba con ác khuyển này như thể đã nhắm đúng mục tiêu, chỉ muốn tấn công hai chúng ta.
Thân phận Hoàng hậu tôn quý, hơn nữa lại bị thương, vì thế đám cung nhân có ý vô ý dồn hết về phía bà ta.
Chánh giám hoảng hốt chạy đi gọi thị vệ, huấn luyện viên liều mạng thổi còi, nhưng hoàn toàn vô dụng, ba con ác khuyển đã mất kiểm soát.
Mưa như trút nước, đất trời một màu trắng xóa, tiếng nước rào rào che lấp hoàn toàn động tĩnh trong Ngự Thú Viên.
Ta bị ba con ác khuyển vây quanh.
"Bình An, cẩn thận!"
Hoàng hậu đau đớn kêu lên một tiếng.
Qua màn mưa, ta nhìn về phía bà ta.
Khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên, không giấu nổi nét đắc ý.
*
Thế nhưng, chỉ một giây sau, nụ cười của bà ta liền đông cứng lại.
Ba con ác khuyển co giật dữ dội, rồi lần lượt ngã gục xuống đất.
Mưa vẫn xối xả, nước mưa dội lên bộ lông của chúng, nhưng chúng không bao giờ đứng dậy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro