Lại Báo Bình An

Chương 12

Đang cập nhật

2025-03-20 09:32:17

18

 

"Mẹ ta bị chó dại cắn một nhát, mắc bệnh sợ nước rồi qua đời. Sau khi bà mất, ta bỗng trở nên rất sợ chó, bất kể là chó dại hay chó thường.  

 

Để bảo vệ bản thân, ta đã điều chế ra một loại thuốc có thể giếc chếc chó nhưng vô hại với con người.  

 

Tuy nhiên, ta chưa từng sử dụng, chỉ mang theo bên người để an tâm hơn."  

 

*

 

"Cái chếc của Chương Ngũ công tử, con luôn canh cánh trong lòng."  

 

"Vì thế, khi Hoàng hậu nương nương bảo con cùng người đi thăm lũ chó, dù rất sợ hãi, con vẫn cắn răng đồng ý."  

 

"Không ngờ những con ch.ó đó bỗng dưng phát cuồng, thậm chí còn cắn bị thương Hoàng hậu nương nương..."  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

*

 

Ta dùng những lời này để giải thích với Hoàng thượng, người không hề nghi ngờ ta.  

 

Ngược lại, bởi vì ta nhắc đến mẹ mình, ngài lại nhớ đến quãng thời gian tươi đẹp bên cạnh bà ấy.  

 

*

 

Vết thương của Hoàng hậu không nghiêm trọng.  

 

Dù con ch.ó trông như cắn rất mạnh, thực chất chỉ để lại một vết cắt nhỏ.  

 

Chẳng ai để tâm quá nhiều.  

 

*

 

Nhưng mười ngày sau, Hoàng hậu bắt đầu sốt cao, chóng mặt, buồn nôn, sợ nước, sợ gió, cáu gắt vô cớ...  

 

Bà ta mắc bệnh sợ nước.  

 

*

 

Thế nhưng, ba con ch.ó đó đều không phải chó dại.  

 

Không ai biết bà ta đã nhiễm bệnh bằng cách nào.  

 

Thái y viện bó tay.  

 

Ta cũng không có cách.  

 

Mọi người đều biết, bệnh sợ nước không có thuốc chữa.  

 

Căn bệnh này tiến triển rất nhanh.  

 

Hai ngày sau, Hoàng hậu toàn thân tê liệt, chỉ có thể bất động nằm trên giường chờ chếc.  

 

Ta đến thăm bà ta.  

 

*

 

Đức Ninh Công chúa hai mắt sưng đỏ, không biết đã khóc bao nhiêu lần, trông hệt như ta ngày đó.  

 

Ta lấy khăn nhẹ nhàng lau mặt Hoàng hậu, ghé sát tai bà ta, thì thầm:  

 

"Thực ra... bệnh sợ nước ta có thể chữa."  

 

Hoàng hậu khó khăn lắm mới chuyển động được con ngươi, cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn:  

 

"Cứu... cứu ta..."  

 

"Cứu bà?"  

 

Ta bật cười khẽ, tiếp tục:  

 

"Bà có biết mình đã nhiễm bệnh bằng cách nào không?"  

 

Hoàng hậu huấn luyện con ác khuyển để tấn công những người được chỉ định.  

 

Để rũ sạch quan hệ, thậm chí bà ta còn chấp nhận tự đẩy bản thân vào nguy hiểm.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Trời mưa lớn, cảnh tượng hỗn loạn, cộng thêm bản thân bị thương...  

 

Nếu ta muốn hạ độc, quả thực dễ như trở bàn tay.  

 

Ta không biết trước âm mưu của bà ta.  

 

Ta cũng không có kế hoạch cụ thể.  

 

Ta chỉ luôn chuẩn bị chu toàn mọi thứ, chờ đợi một cơ hội hoàn hảo để báo thù cho mẹ mình.  

 

"Cảm ơn bà đã trao cho ta cơ hội ra tay."  

 

Ta nói.  

 

Hoàng hậu trợn tròn mắt, bàn tay vô lực đập xuống mép giường, đôi mắt đầy căm hận và tuyệt vọng.  

 

"Tiện... tiện nhân..."

 

20

 

Hoàng hậu đã chếc.  

 

Ở lại kinh thành cũng chẳng còn ý nghĩa gì với ta.  

 

Cha nuôi gửi thư nói rằng tháng Chín sẽ khải hoàn hồi kinh.  

 

Ta định đợi ông về để nói lời tạm biệt, nào ngờ... người trở về lại là một t.h.i t.h.ể đầy thương tích, chỉ còn chút hơi tàn, gắng gượng để gặp ta lần cuối.  

 

Các tướng sĩ mắt ai nấy đều đỏ hoe, có người còn khe khẽ nức nở.  

 

Phó tướng nghẹn ngào: "Tướng quân lo lắng nhất vẫn là Quận chúa. Ngài ấy cứ nhắc mãi rằng Quận chúa còn nhỏ, chưa lấy chồng, mất mẹ rồi lại chẳng còn cha, sau này không biết sẽ bị người ta ức h.i.ế.p ra sao... Quận chúa có gì muốn nói, xin hãy nói nhanh với Tướng quân. Ngài ấy còn phải vào cung yết kiến Hoàng thượng để cầu xin một ân điển cho người..."  

 

Cha nuôi bị thương ở đùi, vết thương nhiễm trùng, mưng mủ thối rữa. Quân y đề nghị cắt bỏ chân, nhưng không ai dám đảm bảo sau khi cắt có thể giữ được mạng.  

 

Các phó tướng có quyền quyết định thì tranh cãi mãi không thôi, cứ thế chần chừ cho đến khi về đến kinh thành.  

 

Ta xem xét vết thương, lập tức quyết định:  

 

"Chuẩn bị cưa chân."  

 

Cha nuôi từ cơn hôn mê dần tỉnh lại, nhìn thấy ta, tinh thần cũng khá hơn một chút.  

 

Ta vừa ra lệnh cho quân y chuẩn bị dụng cụ, thuốc men, vừa ghé sát tai ông nghe lời "trăng trối".  

 

"Mười người..." Ông nói. "Đốt cho ta mười mỹ nhân bằng giấy, n.g.ự.c phải to, m.ô.n.g phải nở..."  

 

Ta: "..."  

 

*

 

Cuối cùng cha nuôi cũng không chếc.  

 

Sau khi cắt chân, ông sốt li bì suốt năm ngày trời, nhưng rồi cơn sốt cũng hạ.  

 

Ta mang thuốc vào cho ông uống: "Cha, đến giờ uống thuốc rồi."  

 

Ông ngẩn ra, một lát sau lại vội vã quay đầu đi, lén lút giơ tay quệt khóe mắt, lầm bầm:  

 

"Tiếc thật, mười mỹ nhân của ta..."  

 

*

 

Cha nuôi mất một chân, không thể ra chiến trường nữa.  

 

Quyền chỉ huy quân đội đương nhiên bị thu hồi. Hoàng thượng phong ông làm Trấn Quốc Công, lại còn ban thêm thánh chỉ—nếu có ai nguyện ý ở rể Trấn Quốc Công phủ, thì sau này con ta có thể kế thừa tước vị.  

 

Ta nhất thời chưa thể rời đi được.  

 

Cha nuôi cần người chăm sóc, ta không yên tâm giao cho kẻ khác.  

 

Còn chuyện kén rể ư... Để sau hẵng tính.  

 

-HẾT-

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lại Báo Bình An

Số ký tự: 0