Chương 4
Đang cập nhật
2025-03-20 09:32:17
Quả nhiên, nàng chỉ đơn thuần tìm ta để giếc thời gian, hỏi về chuyện của mẫu thân và phụ thân ta, lại hỏi về cuộc sống của ta ở huyện Thanh Trúc.
Ta đáp: "Mẫu thân ta bị chó dại cắn chếc, từ đó ta rất sợ chó, chỉ cần nhìn thấy là hoảng hốt ngay. Không biết trong phủ Công chúa có nuôi chó không?"
Công chúa nói: "Ta cũng không thích chó, nhưng có một biểu huynh rất mê chó, nuôi ba con săn đen to tướng. Mỗi lần gặp hắn, ta đều phải tránh đi đường vòng, nhưng mẫu hậu lại rất thích ba con ch.ó đó, còn ban cho chúng tên nữa."
Chúng ta không nói tiếp về chủ đề này. Khi biết ta tinh thông y thuật, công chúa liền đưa chân ra trước, để lộ bàn chân trắng nõn, nói: "Ngươi xem thử đi, chân ta bị thương đã một tháng, đám phế vật trong Thái Y Viện dùng đủ loại thuốc mà vẫn không khỏi, làm ta chẳng còn tâm trạng ra ngoài."
Ta cúi xuống xem xét.
Vết thương nằm trên ngón chân cái, bề mặt bị trầy xước, không lớn, không chảy máu, cũng không để lại sẹo, chỉ là lớp da phía trên bị bong từng mảng, giống như măng non, tạo thành một tầng dày những vảy trắng, lộ ra một chút da non màu đỏ bên dưới.
Công chúa nói: "Ta cũng không biết bị thương như thế nào, không đau, không ngứa, chỉ là trông rất ghê, giống như bị bệnh lạ vậy."
Ta quan sát tỉ mỉ một lúc, lại xin xem nhật ký sinh hoạt và y án của Thái Y Viện rồi đọc kỹ. Công chúa thấy ta tập trung nghiêm túc, cũng không quấy rầy, chỉ im lặng lật xem sách bên cạnh.
Nửa canh giờ sau, ta có kết luận.
"Công chúa, vết thương của người lâu lành là do khí huyết hư tổn, cơ thể suy nhược, dẫn đến việc không thể tự chữa lành."
Ta vừa mở lời, một cung nữ lặng lẽ đi vào bẩm báo: "Bẩm Công chúa, Lý đại nhân cầu kiến."
Công chúa khẽ gật đầu, ra hiệu cho người dẫn hắn vào.
Khóe mắt ta liếc thấy một bóng dáng quen thuộc, bàn tay bất giác siết chặt.
Công chúa nhìn ta, giọng điệu ôn hòa: "Không sao, ngươi tiếp tục đi."
Ta tiếp lời: "Thể chất của Công chúa đang có vấn đề, khiến cho vết thương không thể tự lành. Các thái y phần lớn đều kê thuốc hoạt huyết tiêu viêm, nhưng người vốn không bị xuất huyết, không cần dùng loại thuốc đó. Chỉ cần sai người đến hiệu thuốc mua một ít Bổ Trung Ích Khí Hoàn, uống trong một tháng là sẽ khỏi."
Lý Tuần từ lúc bước vào vẫn luôn cúi đầu đứng bên dưới Công chúa, ngoài sắc mặt hơi thay đổi khi mới vào cửa, hắn luôn giữ vẻ khiêm cung nhẫn nhịn, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Nhưng giờ phút này, hắn đột nhiên lên tiếng quát mắng:
"Hoang đường! Công chúa bị thương ở chân, ngươi lại kê thuốc bổ khí? Một đứa nhóc y thuật nửa vời mà cũng dám đến phủ công chúa hành nghề lừa gạt!"
Ta cúi đầu cười lạnh.
Hắn đội cho ta một cái mũ quá lớn rồi.
Chẳng lẽ hắn không biết, nếu Công chúa thật sự tin lời hắn, thì kết cục của ta sẽ thế nào sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn đương nhiên biết.
Chính vì vậy, hắn mới không thể chờ đợi thêm được.
Ta ngước mắt nhìn thẳng vào hắn.
Hắn vẫn mang gương mặt quen thuộc đó, nhưng ánh mắt lại xa lạ lạnh lùng, hoàn toàn không còn chút không nỡ và do dự như ngày hắn đến từ hôn.
06
Công chúa liếc nhìn hắn, nhíu mày: "Ai dạy ngươi nói chuyện với khách quý như vậy? Mau xin lỗi!"
Uy nghiêm trời sinh, không giận mà vẫn toát lên khí thế hoàng gia.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Lý Tuần thoáng ngỡ ngàng, hồi lâu mới cúi người, hành lễ xin lỗi ta.
Ta ung dung nhận đại lễ của hắn, rộng lượng phất tay: "Không sao cả."
Hắn đứng thẳng dậy, sắc mặt nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tay giấu trong tay áo lại siết chặt thành nắm đấm.
Công chúa đột nhiên nhớ ra gì đó, liếc nhìn ta rồi lại nhìn Lý Tuần: "Nói mới nhớ, Lý đại nhân cũng là người huyện Thanh Trúc, vậy ngươi và Bình An… có quen biết không?"
Lý Tuần sắc mặt tái nhợt, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn ta.
Ta cười dịu dàng: "Dĩ nhiên là quen biết…"
Lý Tuần lập tức cắt ngang: "Quen thì có quen, nhưng không thân. Mẫu thân Bình An cô nương là một đại phu nổi danh ở huyện Thanh Trúc, một lòng muốn nàng ấy kế thừa y bát, nhưng tiếc là Bình An cô nương còn nhỏ, ham chơi, chỉ học được chút da lông…
Cũng không rõ nàng ấy nghe tin từ đâu mà biết Công chúa bị thương ở chân, liền vội vã chạy từ huyện Thanh Trúc đến tận kinh thành…
Công chúa tôn quý như vậy, vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Công chúa nhìn Lý Tuần từ đầu đến chân, đánh giá hắn một lượt.
Ánh mắt nàng dần mang theo chút thích thú, nhìn đến mức sắc mặt hắn liên tục thay đổi, rồi mới nhàn nhạt cất giọng: "Lý đại nhân dường như… có vẻ rất có ý kiến với con gái duy nhất của Trấn Quốc Đại Tướng Quân?"
Lý Tuần sững sờ, lập tức ngẩng phắt đầu, vừa kinh ngạc vừa hoang mang nhìn ta.
Công chúa hơi tiếc nuối mà thở dài:
"Thì ra ngươi không biết nàng ấy là con gái duy nhất của Trấn Quốc Đại Tướng Quân à?"
Ta đáp: "Mẫu thân ta bị chó dại cắn chếc, từ đó ta rất sợ chó, chỉ cần nhìn thấy là hoảng hốt ngay. Không biết trong phủ Công chúa có nuôi chó không?"
Công chúa nói: "Ta cũng không thích chó, nhưng có một biểu huynh rất mê chó, nuôi ba con săn đen to tướng. Mỗi lần gặp hắn, ta đều phải tránh đi đường vòng, nhưng mẫu hậu lại rất thích ba con ch.ó đó, còn ban cho chúng tên nữa."
Chúng ta không nói tiếp về chủ đề này. Khi biết ta tinh thông y thuật, công chúa liền đưa chân ra trước, để lộ bàn chân trắng nõn, nói: "Ngươi xem thử đi, chân ta bị thương đã một tháng, đám phế vật trong Thái Y Viện dùng đủ loại thuốc mà vẫn không khỏi, làm ta chẳng còn tâm trạng ra ngoài."
Ta cúi xuống xem xét.
Vết thương nằm trên ngón chân cái, bề mặt bị trầy xước, không lớn, không chảy máu, cũng không để lại sẹo, chỉ là lớp da phía trên bị bong từng mảng, giống như măng non, tạo thành một tầng dày những vảy trắng, lộ ra một chút da non màu đỏ bên dưới.
Công chúa nói: "Ta cũng không biết bị thương như thế nào, không đau, không ngứa, chỉ là trông rất ghê, giống như bị bệnh lạ vậy."
Ta quan sát tỉ mỉ một lúc, lại xin xem nhật ký sinh hoạt và y án của Thái Y Viện rồi đọc kỹ. Công chúa thấy ta tập trung nghiêm túc, cũng không quấy rầy, chỉ im lặng lật xem sách bên cạnh.
Nửa canh giờ sau, ta có kết luận.
"Công chúa, vết thương của người lâu lành là do khí huyết hư tổn, cơ thể suy nhược, dẫn đến việc không thể tự chữa lành."
Ta vừa mở lời, một cung nữ lặng lẽ đi vào bẩm báo: "Bẩm Công chúa, Lý đại nhân cầu kiến."
Công chúa khẽ gật đầu, ra hiệu cho người dẫn hắn vào.
Khóe mắt ta liếc thấy một bóng dáng quen thuộc, bàn tay bất giác siết chặt.
Công chúa nhìn ta, giọng điệu ôn hòa: "Không sao, ngươi tiếp tục đi."
Ta tiếp lời: "Thể chất của Công chúa đang có vấn đề, khiến cho vết thương không thể tự lành. Các thái y phần lớn đều kê thuốc hoạt huyết tiêu viêm, nhưng người vốn không bị xuất huyết, không cần dùng loại thuốc đó. Chỉ cần sai người đến hiệu thuốc mua một ít Bổ Trung Ích Khí Hoàn, uống trong một tháng là sẽ khỏi."
Lý Tuần từ lúc bước vào vẫn luôn cúi đầu đứng bên dưới Công chúa, ngoài sắc mặt hơi thay đổi khi mới vào cửa, hắn luôn giữ vẻ khiêm cung nhẫn nhịn, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Nhưng giờ phút này, hắn đột nhiên lên tiếng quát mắng:
"Hoang đường! Công chúa bị thương ở chân, ngươi lại kê thuốc bổ khí? Một đứa nhóc y thuật nửa vời mà cũng dám đến phủ công chúa hành nghề lừa gạt!"
Ta cúi đầu cười lạnh.
Hắn đội cho ta một cái mũ quá lớn rồi.
Chẳng lẽ hắn không biết, nếu Công chúa thật sự tin lời hắn, thì kết cục của ta sẽ thế nào sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn đương nhiên biết.
Chính vì vậy, hắn mới không thể chờ đợi thêm được.
Ta ngước mắt nhìn thẳng vào hắn.
Hắn vẫn mang gương mặt quen thuộc đó, nhưng ánh mắt lại xa lạ lạnh lùng, hoàn toàn không còn chút không nỡ và do dự như ngày hắn đến từ hôn.
06
Công chúa liếc nhìn hắn, nhíu mày: "Ai dạy ngươi nói chuyện với khách quý như vậy? Mau xin lỗi!"
Uy nghiêm trời sinh, không giận mà vẫn toát lên khí thế hoàng gia.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Lý Tuần thoáng ngỡ ngàng, hồi lâu mới cúi người, hành lễ xin lỗi ta.
Ta ung dung nhận đại lễ của hắn, rộng lượng phất tay: "Không sao cả."
Hắn đứng thẳng dậy, sắc mặt nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tay giấu trong tay áo lại siết chặt thành nắm đấm.
Công chúa đột nhiên nhớ ra gì đó, liếc nhìn ta rồi lại nhìn Lý Tuần: "Nói mới nhớ, Lý đại nhân cũng là người huyện Thanh Trúc, vậy ngươi và Bình An… có quen biết không?"
Lý Tuần sắc mặt tái nhợt, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn ta.
Ta cười dịu dàng: "Dĩ nhiên là quen biết…"
Lý Tuần lập tức cắt ngang: "Quen thì có quen, nhưng không thân. Mẫu thân Bình An cô nương là một đại phu nổi danh ở huyện Thanh Trúc, một lòng muốn nàng ấy kế thừa y bát, nhưng tiếc là Bình An cô nương còn nhỏ, ham chơi, chỉ học được chút da lông…
Cũng không rõ nàng ấy nghe tin từ đâu mà biết Công chúa bị thương ở chân, liền vội vã chạy từ huyện Thanh Trúc đến tận kinh thành…
Công chúa tôn quý như vậy, vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Công chúa nhìn Lý Tuần từ đầu đến chân, đánh giá hắn một lượt.
Ánh mắt nàng dần mang theo chút thích thú, nhìn đến mức sắc mặt hắn liên tục thay đổi, rồi mới nhàn nhạt cất giọng: "Lý đại nhân dường như… có vẻ rất có ý kiến với con gái duy nhất của Trấn Quốc Đại Tướng Quân?"
Lý Tuần sững sờ, lập tức ngẩng phắt đầu, vừa kinh ngạc vừa hoang mang nhìn ta.
Công chúa hơi tiếc nuối mà thở dài:
"Thì ra ngươi không biết nàng ấy là con gái duy nhất của Trấn Quốc Đại Tướng Quân à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro