Chương 3
Đang cập nhật
2025-03-20 09:32:17
Sau đó, Lý Tuần đích thân dẫn theo nha dịch vào núi truy lùng chó dại.
Tìm suốt bốn ngày bốn đêm, vẫn không thấy bóng dáng con ch.ó đâu.
Ta không cam lòng, lén lút lên núi, đến đúng nơi mẹ ta bị cắn.
Giữa đống đá vụn lẫn đầy vết máu, ta tìm thấy một tấm thẻ bài của chó, làm bằng bạc, loang lổ vết m.á.u của mẹ ta.
Một mặt có khắc hoa văn mà ta không nhận ra.
Mặt còn lại khắc một chữ—"Chương"
Ta mất rất nhiều thời gian mới tra được, hoa văn kia chính là gia huy của Chương gia, nhà ngoại của Hoàng hậu, thuộc phủ Thừa Ân Công ở kinh thành.
Chuyện này, ta không nói với bất kỳ ai.
Ta âm thầm chờ đợi.
Đợi Lý Tuần thi đỗ, đưa ta vào kinh.
*
Về sau, Lý Tuần đỗ cử nhân, vào kinh tham gia kỳ thi hội.
Hai ngày trước khi rời đi, cũng là sinh thần mười tám tuổi của ta.
Hắn cài một cây trâm ngọc trắng do chính tay mình điêu khắc lên tóc ta, mặt đỏ bừng, nói:
"Chờ ta đỗ đạt, ta sẽ về cưới nàng. Hãy đợi ta."
*
Sau đó, hắn thi đỗ Thám hoa.
Rồi quay lại, để từ hôn với ta.
04
Không sao cả, ta sẽ tìm cách khác để vào kinh.
Không biết là do mẫu thân trên trời cao phù hộ, hay bản thân ta vốn đã có vận may, còn chưa kịp nghĩ ra cách thì người cha ruột mất tích nhiều năm của ta đã tìm đến tận cửa.
Cha ruột của ta tên là Hứa Kiến Chương, một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy.
Ông chính là Trấn Quốc Đại Tướng Quân của triều đình, bên ngoài có thể đánh đuổi man di, bên trong có thể trấn áp phản loạn. Trong nhiều năm qua, ông đã giành được không biết bao nhiêu chiến thắng. Từ đứa trẻ ba tuổi cho đến cụ bà tám mươi, không ai là chưa từng nghe danh ông.
Theo lời ông kể, ông và mẫu thân ta từng thật lòng yêu nhau, đã thề nguyện trọn đời.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nhưng mẫu thân ta xuất thân thấp kém, không môn đăng hộ đối với ông. Gia đình ông không chấp nhận bà làm chính thất, mà bà cũng không chịu làm thiếp. Vì vậy, vào một đêm đen gió lớn, bà đã rời đi mà không một lời từ biệt. Khi đó, ông không biết rằng bà đã mang thai ta. Sau nhiều lần tìm kiếm vô vọng, cuối cùng ông đành từ bỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Bao nhiêu năm nay, ta chưa từng cưới vợ, trong lòng ta, mẫu thân con mới là thê tử thực sự."
Hứa Kiến Chương đã trải qua bao phong ba bão táp, nhưng vẫn có thể nhận ra đường nét anh tuấn trên khuôn mặt. Khi nhắc đến mẫu thân ta, ông lộ ra vẻ đau thương và hoài niệm.
Ta thực sự xúc động—một nam nhân có thể vì một nữ nhân mà cả đời không cưới vợ, đúng là tình sâu nghĩa nặng.
Ta đưa ông đến Hoa Quả Sơn để bái tế mẫu thân.
Ông thắp một nén nhang, tay khẽ vuốt ve dòng chữ khắc trên bia mộ, môi run rẩy. Có vẻ rất muốn rơi hai hàng lệ, nhưng không biết vì lý do gì, thử mấy lần cũng không thể ép ra được giọt nào.
Sau đó, ta theo ông vào kinh, chuyển vào sống trong Trấn Quốc Đại Tướng Quân phủ.
Phủ tướng quân này là do đương kim thánh thượng ban thưởng, rộng lớn hùng vĩ, chiếm trọn nửa con phố.
Nửa con phố còn lại là phủ công chúa, nơi ở của trưởng nữ Hoàng đế và Hoàng hậu—Đức Ninh Công Chúa. Không biết có phải chính là người đã để mắt đến Lý Tuần hay không.
Ngày ta đến phủ, quản gia phủ tướng quân đã đốt hai tràng pháo dài ngay trước cửa, tiếng pháo vang trời rền rĩ suốt một lúc lâu.
Xong xuôi, một đám gia nhân ào ra quỳ xuống trước mặt ta, đồng thanh hô lớn:
"Cung nghênh Đại tiểu thư hồi phủ!"
Ta: "..."
Tại sao lại có chút xấu hổ thế này?
Sau khi bước vào phủ, hai vị phu nhân xinh đẹp liền tiến lên đón tiếp.
Phụ thân ta giới thiệu, vị lớn tuổi hơn là Nguyễn di nương, vị trẻ hơn một chút là Lục di nương.
Ta lập tức bật cười.
Thì ra chưa từng cưới vợ chỉ là chưa cưới chính thê, còn thiếp thì một người cũng không thiếu.
05
Việc Trấn Quốc Đại Tướng Quân tìm được con gái chẳng mấy chốc đã truyền khắp kinh thành.
Vị hàng xóm của phủ tướng quân—Đức Ninh Công Chúa—lập tức sai người đến mời ta sang phủ trò chuyện.
Phụ thân ta dặn dò: "Con đừng lo, Đức Ninh Công chúa là người rất tốt, chỉ là buồn chán muốn tìm người nói chuyện thôi, không có chuyện gì đâu. Kết giao với nàng cũng có lợi cho danh tiếng của con ở kinh thành."
Sau đó, ông lại nhắc nhở: "Công chúa đã thủ tiết nhiều năm, tình cảm dành cho phò mã rất sâu đậm. Khi nói chuyện, con nhớ cẩn thận, đừng lỡ lời."
Ta không sợ, ngược lại còn có chút háo hức.
Đức Ninh Công Chúa là con gái ruột của Hoàng hậu, nghĩa là phủ Thừa Ân Công chính là ngoại tộc của nàng.
Công chúa trẻ hơn ta tưởng, khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt tựa trăng tròn, ngũ quan rực rỡ cao quý. Nàng lười biếng nằm trên tháp quý phi, để chân trần, khí chất vừa có nét đoan trang của phụ nhân, vừa mang theo sự linh động của thiếu nữ, cao quý lại tinh nghịch.
Tìm suốt bốn ngày bốn đêm, vẫn không thấy bóng dáng con ch.ó đâu.
Ta không cam lòng, lén lút lên núi, đến đúng nơi mẹ ta bị cắn.
Giữa đống đá vụn lẫn đầy vết máu, ta tìm thấy một tấm thẻ bài của chó, làm bằng bạc, loang lổ vết m.á.u của mẹ ta.
Một mặt có khắc hoa văn mà ta không nhận ra.
Mặt còn lại khắc một chữ—"Chương"
Ta mất rất nhiều thời gian mới tra được, hoa văn kia chính là gia huy của Chương gia, nhà ngoại của Hoàng hậu, thuộc phủ Thừa Ân Công ở kinh thành.
Chuyện này, ta không nói với bất kỳ ai.
Ta âm thầm chờ đợi.
Đợi Lý Tuần thi đỗ, đưa ta vào kinh.
*
Về sau, Lý Tuần đỗ cử nhân, vào kinh tham gia kỳ thi hội.
Hai ngày trước khi rời đi, cũng là sinh thần mười tám tuổi của ta.
Hắn cài một cây trâm ngọc trắng do chính tay mình điêu khắc lên tóc ta, mặt đỏ bừng, nói:
"Chờ ta đỗ đạt, ta sẽ về cưới nàng. Hãy đợi ta."
*
Sau đó, hắn thi đỗ Thám hoa.
Rồi quay lại, để từ hôn với ta.
04
Không sao cả, ta sẽ tìm cách khác để vào kinh.
Không biết là do mẫu thân trên trời cao phù hộ, hay bản thân ta vốn đã có vận may, còn chưa kịp nghĩ ra cách thì người cha ruột mất tích nhiều năm của ta đã tìm đến tận cửa.
Cha ruột của ta tên là Hứa Kiến Chương, một nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy.
Ông chính là Trấn Quốc Đại Tướng Quân của triều đình, bên ngoài có thể đánh đuổi man di, bên trong có thể trấn áp phản loạn. Trong nhiều năm qua, ông đã giành được không biết bao nhiêu chiến thắng. Từ đứa trẻ ba tuổi cho đến cụ bà tám mươi, không ai là chưa từng nghe danh ông.
Theo lời ông kể, ông và mẫu thân ta từng thật lòng yêu nhau, đã thề nguyện trọn đời.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nhưng mẫu thân ta xuất thân thấp kém, không môn đăng hộ đối với ông. Gia đình ông không chấp nhận bà làm chính thất, mà bà cũng không chịu làm thiếp. Vì vậy, vào một đêm đen gió lớn, bà đã rời đi mà không một lời từ biệt. Khi đó, ông không biết rằng bà đã mang thai ta. Sau nhiều lần tìm kiếm vô vọng, cuối cùng ông đành từ bỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Bao nhiêu năm nay, ta chưa từng cưới vợ, trong lòng ta, mẫu thân con mới là thê tử thực sự."
Hứa Kiến Chương đã trải qua bao phong ba bão táp, nhưng vẫn có thể nhận ra đường nét anh tuấn trên khuôn mặt. Khi nhắc đến mẫu thân ta, ông lộ ra vẻ đau thương và hoài niệm.
Ta thực sự xúc động—một nam nhân có thể vì một nữ nhân mà cả đời không cưới vợ, đúng là tình sâu nghĩa nặng.
Ta đưa ông đến Hoa Quả Sơn để bái tế mẫu thân.
Ông thắp một nén nhang, tay khẽ vuốt ve dòng chữ khắc trên bia mộ, môi run rẩy. Có vẻ rất muốn rơi hai hàng lệ, nhưng không biết vì lý do gì, thử mấy lần cũng không thể ép ra được giọt nào.
Sau đó, ta theo ông vào kinh, chuyển vào sống trong Trấn Quốc Đại Tướng Quân phủ.
Phủ tướng quân này là do đương kim thánh thượng ban thưởng, rộng lớn hùng vĩ, chiếm trọn nửa con phố.
Nửa con phố còn lại là phủ công chúa, nơi ở của trưởng nữ Hoàng đế và Hoàng hậu—Đức Ninh Công Chúa. Không biết có phải chính là người đã để mắt đến Lý Tuần hay không.
Ngày ta đến phủ, quản gia phủ tướng quân đã đốt hai tràng pháo dài ngay trước cửa, tiếng pháo vang trời rền rĩ suốt một lúc lâu.
Xong xuôi, một đám gia nhân ào ra quỳ xuống trước mặt ta, đồng thanh hô lớn:
"Cung nghênh Đại tiểu thư hồi phủ!"
Ta: "..."
Tại sao lại có chút xấu hổ thế này?
Sau khi bước vào phủ, hai vị phu nhân xinh đẹp liền tiến lên đón tiếp.
Phụ thân ta giới thiệu, vị lớn tuổi hơn là Nguyễn di nương, vị trẻ hơn một chút là Lục di nương.
Ta lập tức bật cười.
Thì ra chưa từng cưới vợ chỉ là chưa cưới chính thê, còn thiếp thì một người cũng không thiếu.
05
Việc Trấn Quốc Đại Tướng Quân tìm được con gái chẳng mấy chốc đã truyền khắp kinh thành.
Vị hàng xóm của phủ tướng quân—Đức Ninh Công Chúa—lập tức sai người đến mời ta sang phủ trò chuyện.
Phụ thân ta dặn dò: "Con đừng lo, Đức Ninh Công chúa là người rất tốt, chỉ là buồn chán muốn tìm người nói chuyện thôi, không có chuyện gì đâu. Kết giao với nàng cũng có lợi cho danh tiếng của con ở kinh thành."
Sau đó, ông lại nhắc nhở: "Công chúa đã thủ tiết nhiều năm, tình cảm dành cho phò mã rất sâu đậm. Khi nói chuyện, con nhớ cẩn thận, đừng lỡ lời."
Ta không sợ, ngược lại còn có chút háo hức.
Đức Ninh Công Chúa là con gái ruột của Hoàng hậu, nghĩa là phủ Thừa Ân Công chính là ngoại tộc của nàng.
Công chúa trẻ hơn ta tưởng, khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt tựa trăng tròn, ngũ quan rực rỡ cao quý. Nàng lười biếng nằm trên tháp quý phi, để chân trần, khí chất vừa có nét đoan trang của phụ nhân, vừa mang theo sự linh động của thiếu nữ, cao quý lại tinh nghịch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro