Kiều Oánh Oánh

Chương 5

Zhihu

2025-03-21 20:36:08

Hắn phủi áo bào, ngồi xuống ghế.



Lại cầm lấy cây roi dính máu, mân mê trong tay.



"Không phải đã bảo nàng ngoan ngoãn đợi ta trở về sao, tại sao lại chạy?"



Ta không cần suy nghĩ, buột miệng nói: "Đêm đó quá hỗn loạn, khắp nơi đều hô hào quan binh đến. Ta thật sự lo lắng cho đại nhân, mới..."



"Bốp!"



Roi da quất xuống sàn nhà, tiếng vang lanh lảnh.



Ta giật nảy mình, những lời phía sau không nói nên lời.



Hắn cúi người nâng cằm ta lên, đem vẻ kinh hãi của ta thu hết vào mắt.



Nụ cười nơi khóe miệng vừa giễu cợt vừa mỉa mai.



"Từ Oánh Kiều, muốn sống thì nói thật."



Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao trước đây luôn cảm thấy hắn biết đọc tâm thuật, luôn có thể nhận ra suy nghĩ của mình.



Hắn là Cẩm Y Vệ, ngày nào cũng thẩm vấn phạm nhân.



Trước mặt hắn, ta không thể giấu diếm điều gì.



Đã như vậy, ta dứt khoát đánh liều, lớn tiếng hỏi:



"Đại nhân, nếu chúng ta đổi chỗ cho nhau, ta ngày đêm hành hạ ngài, khi thì treo lên xà nhà, khi thì trói vào dây leo, khi thì ghì xuống cạnh hồ nước, gần sáng còn dùng lụa bịt mắt ngài, ngài có bằng lòng không?"



Ta nói một hơi hết những lời này, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.



Nhưng không biết vì sao, ánh mắt hắn dần trở nên tối sầm, ánh nhìn như tơ tản ra một mảng mơ hồ.



Được rồi...



Cho dù hắn không nói, ta cũng hiểu.



Hắn bằng lòng, thậm chí còn có chút... cầu còn không được.



Thật là một tên biến thái!



Trong lòng ta thầm mắng, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ uất ức.



"Đại nhân quanh năm xử án, chắc hẳn sở thích có chút... đặc biệt, nhưng ngài muốn như vậy, không có nghĩa là ta cũng muốn."



"Vậy nàng muốn thế nào?"



Hắn đột nhiên lên tiếng, ngược lại khiến ta á khẩu.



Ta ngẩn người một lúc, nhớ đến mấy quyển thoại bản đã từng đọc lướt qua.



"Ngắm hoa dưới trăng, ngâm thơ đối ẩm, hồng tụ thiêm hương, cầm sắt hoà hợp."



Ta cũng không hiểu những thứ này rốt cuộc là làm gì, cứ thế tuôn ra hết.



Lông mày hắn càng nhíu chặt hơn.



"Công việc của ta mỗi ngày bề bộn nhiều việc, không có thời gian rảnh rỗi để làm những việc này với nàng."



"Nếu đại nhân không rảnh, vậy thì thôi." Ta vội vàng cười nói, "Xem ra chúng ta có duyên mà không phận, hay là bình an chia tay đi."



Sắc mặt hắn chợt sa sầm.



"Không thể thôi được."



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Vì... vì sao?"



Hắn cười nhạt, vừa tà mị vừa lạnh lùng.



"Ta nói không thể là không thể. Từ Oánh Kiều, sau này nàng còn dám rời đi lần nữa thử xem?"



Ta run lên bần bật, nước mắt gần như trào ra.



"Đại... đại nhân tha mạng, ta không dám nữa."



Cuối cùng hắn cũng buông bỏ vẻ hung dữ, cúi người ôm ta lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta.



"Sau này ngoan ngoãn nghe lời, được không?"



Chưa đợi ta trả lời, nụ hôn của hắn đã rơi xuống.



Ta là người bị thẩm vấn lâu nhất trong bốn người.



Khi màn đêm buông xuống, ta được Hoắc Ninh ôm ra ngoài.



Từ đầu đến chân được hắn dùng áo choàng Phi Ngư phục màu đỏ sẫm bọc kín mít.



Từ phủ bị niêm phong, người nhà cũng bị giam giữ trong Chiêu Ngục.



Ta không có chỗ nào để đi, bị Hoắc Ninh an bài ở một tiểu viện hẻo lánh.



Hắn dường như rất bận rộn, nhiều ngày đều không thấy bóng dáng.



Ta được thảnh thơi, mỗi tối đều có thể ngủ một giấc ngon lành.



Sáng sớm hôm nay, có tiếng gõ cửa.



Ta tưởng Hoắc Ninh trở về, vội vàng đi mở cửa.



Nhưng nhìn thấy người bên ngoài, lập tức không vui vẻ gì mà đóng cửa lại.



"Tiêu Tử Lăng, hôm đó ngươi bán đứng ta không chút do dự, còn mặt mũi nào đến tìm ta."



"Chờ đã."



Hắn một tay chống cửa, vội vàng nói:



"Hôm đó là ta không đúng, nhưng ta thật sự không dám đắc tội với Hoắc đại nhân.



"Nàng không biết đêm đó lúc dẹp loạn, Hoắc đại nhân đột nhiên nhìn thấy tiểu viện của nàng bốc cháy.



"Hắn là người dù núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt cũng không đổi sắc, vậy mà lại như phát điên lao vào trong biển lửa, bao nhiêu người cũng không cản được."



Ta không ngờ Hoắc Ninh lại như vậy, ấp úng hỏi: "Vậy sau... sau đó thì sao?"



"Sau đó lửa tắt, không tìm thấy thi thể, Hoắc đại nhân mắt đỏ hoe cười một cái, rồi im lặng bỏ đi."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Ta ngây người hồi lâu, mới cảm thấy sợ hãi.



Bản thân có thể toàn mạng ra khỏi Chiêu Ngục, thật sự không dễ dàng.



"Từ cô nương," hắn cẩn thận quan sát ta.



"Nàng trước mặt Hoắc đại nhân gọi ta là tướng công, nếu ta dám đáp lại, ngay lập tức sẽ bị bắt vào Chiêu Ngục, đủ loại cực hình thay phiên nhau hành hạ."



Nói như vậy hình như cũng có lý.



Ta hết giận, mở cửa lại.



"Thật sự xin lỗi, suýt chút nữa đã liên lụy đến ngươi."



Hắn lập tức lại mỉm cười nho nhã, "Nàng không giận ta nữa là tốt rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Oánh Oánh

Số ký tự: 0