Chương 6
Zhihu
2025-03-21 20:36:08
Đang nói chuyện, một bóng người từ xa chạy tới, nắm lấy tay Tiêu Tử Lăng.
"Tử Lăng, thì ra chàng ở đây, mấy hôm nay sao chàng cứ tránh mặt ta?"
Là tỷ tỷ đã lâu không gặp, chỉ là trông tiều tụy hơn nhiều.
Tỷ tỷ nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Tử Lăng, uất ức bĩu môi.
"Người có hôn ước với chàng là ta, tại sao chàng lại đến tìm nha đầu này."
Sắc mặt Tiêu Tử Lăng có chút lạnh lùng, im lặng rút tay về.
"Từ Đại tiểu thư, hôm đó là cha nàng nói hôn ước của chúng ta không còn hiệu lực nữa."
Tỷ tỷ có chút hoảng hốt, vội vàng nói:
"Cha ta là thấy thân thể ta yếu ớt, sợ làm liên lụy đến chàng. Nhưng hôm đó Cẩm Y Vệ đến nhà ta, chàng trước mặt Chỉ huy sứ đại nhân lại chính miệng thừa nhận ta là vị hôn thê của chàng.
"Ta mới biết, thì ra chàng yêu ta sâu đậm, vì không muốn ta bị bắt vào Chiêu Ngục, mới công khai bày tỏ tâm ý."
Tỷ tỷ nói xong, trên mặt thoáng qua vẻ e lệ vô hạn.
"Tử Lăng, rõ ràng chàng yêu ta như vậy, tại sao bây giờ lại tránh mặt ta?"
Tiêu Tử Lăng nghe mà ngây người, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
"Nàng hiểu lầm rồi, hôm đó ta thật sự là bị ép bất đắc dĩ, không phải như nàng... nàng nghĩ đâu."
Tỷ tỷ khó hiểu chớp chớp mắt, "Bị ép bất đắc dĩ là sao? Ai ép chàng? Tử Lăng, bây giờ ta không nơi nương tựa, chỉ còn lại chàng thôi."
Nói xong, nước mắt lăn dài, liền ngả vào lòng Tiêu Tử Lăng.
Nhưng Tiêu Tử Lăng giật mình, vội vàng lùi lại.
"Ta không thích nàng, Từ Đại tiểu thư sau này đừng đi theo ta nữa."
Nói xong, gần như là cuống cuồng bỏ chạy.
Tỷ tỷ nhìn bóng lưng hắn chạy xa, dậm chân, rồi quay đầu nhìn ta, ánh mắt đầy căm hận.
"Cha mẹ đều bị giam giữ, tiện nha đầu ngươi thì tốt rồi, chỉ lo cho bản thân, không có chút hiếu tâm nào."
Mẹ ta đã qua đời nhiều năm trước, hiện tại bị giam cùng cha trong Chiêu Ngục là mẹ cả, không có chút tình nghĩa gì với ta hết.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta thản nhiên cười.
"Cha tham ô nhiều bạc như vậy, cũng coi như là tự làm tự chịu. Còn mẹ cả, ngươi là con gái ruột của bà ta mà lại có hiếu tâm như vậy, không bằng cùng vào trong đó bầu bạn với bà ta đi."
"Ngươi..."
Mặt tỷ tỷ đỏ bừng, còn muốn nói gì nữa.
Ta trực tiếp đóng sầm cửa lại.
"Hôm nay mệt rồi, tỷ tỷ không có việc gì thì xin mời trở về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hoắc Ninh đã lâu không đến, nghe nói vẫn đang điều tra vụ án của tên gian tế người Đột Quyết.
Ta thật sự buồn chán, liền một mình ra ngoài đi dạo.
Kinh thành tuy xa lạ, nhưng có rất nhiều chỗ hay ho, nhất là món ăn ở các tửu lâu đặc biệt ngon.
Ta thi thoảng lại ra ngoài ăn uống thả ga.
Hôm nay, đang ăn uống vui vẻ, có mấy cô nương đến, người nào người nấy đều ăn mặc diêm dúa, tỷ tỷ cũng ở trong đó.
Ta không muốn để ý đến ả, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng ả lại kêu lên the thé: "Các vị tỷ muội, đây chính là muội muội thứ xuất của ta từ nhỏ được nuôi dưỡng ở quê nhà, mấy hôm trước lúc về kinh, còn bị sơn tặc bắt cóc, mất mấy ngày mới trở về."
Nghe đến sơn tặc, những tiểu thư khác đều biến sắc, bàn tán xôn xao.
"Bọn chúng tâm ngoan thủ lạt, chuyện gì cũng làm ra được."
"Mấy ngày như vậy, e là đã sớm không còn trong sạch."
"Bị nhiều người như vậy làm nhục, vậy mà ả ta còn có thể thản nhiên ra ngoài, nếu là ta, đã sớm treo cổ tự tử rồi."
"Đúng vậy, thật là không biết liêm sỉ."
Lúc này, tỷ tỷ mím môi cười, đi tới.
"Muội muội những ngày đó đã sống như thế nào? Có thể kể cho tỷ tỷ nghe không?"
Đôi đũa đang gắp sườn xào chua ngọt của ta khựng lại, lập tức không còn muốn ăn nữa.
"Tỷ tỷ sao lại tò mò như vậy? Chẳng lẽ cũng muốn đến đó ở vài ngày?"
Ả ta đảo mắt, giả vờ thở dài một tiếng.
"Muội muội đừng giữ những trải nghiệm sống không bằng c.h.ế.t đó trong lòng, chi bằng kể cho chúng ta nghe, sẽ không còn khó chịu nữa."
Nghe vậy, những tiểu thư khác đều vây quanh lại.
Trên mặt là vẻ quan tâm, nhưng thực chất đều là đang hả hê.
Bọn họ đông người, ta không muốn tranh chấp, vừa đứng dậy định đi, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào.
Khí chất lạnh lùng, dáng người thẳng tắp như trúc.
Ta lập tức lên giọng: "Sao các ngươi biết ta bị bắt cóc rồi sống không bằng chết?"
Bọn họ lập tức nói huyên thuyên:
"Chuyện này còn cần phải nói sao, sơn tặc thô lỗ man rợ, có rất nhiều thủ đoạn hành hạ phụ nữ."
"Bị bọn chúng làm nhục, thật là ghê tởm."
"Đúng vậy, quả thực là cầm thú!"
"Tử Lăng, thì ra chàng ở đây, mấy hôm nay sao chàng cứ tránh mặt ta?"
Là tỷ tỷ đã lâu không gặp, chỉ là trông tiều tụy hơn nhiều.
Tỷ tỷ nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Tử Lăng, uất ức bĩu môi.
"Người có hôn ước với chàng là ta, tại sao chàng lại đến tìm nha đầu này."
Sắc mặt Tiêu Tử Lăng có chút lạnh lùng, im lặng rút tay về.
"Từ Đại tiểu thư, hôm đó là cha nàng nói hôn ước của chúng ta không còn hiệu lực nữa."
Tỷ tỷ có chút hoảng hốt, vội vàng nói:
"Cha ta là thấy thân thể ta yếu ớt, sợ làm liên lụy đến chàng. Nhưng hôm đó Cẩm Y Vệ đến nhà ta, chàng trước mặt Chỉ huy sứ đại nhân lại chính miệng thừa nhận ta là vị hôn thê của chàng.
"Ta mới biết, thì ra chàng yêu ta sâu đậm, vì không muốn ta bị bắt vào Chiêu Ngục, mới công khai bày tỏ tâm ý."
Tỷ tỷ nói xong, trên mặt thoáng qua vẻ e lệ vô hạn.
"Tử Lăng, rõ ràng chàng yêu ta như vậy, tại sao bây giờ lại tránh mặt ta?"
Tiêu Tử Lăng nghe mà ngây người, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
"Nàng hiểu lầm rồi, hôm đó ta thật sự là bị ép bất đắc dĩ, không phải như nàng... nàng nghĩ đâu."
Tỷ tỷ khó hiểu chớp chớp mắt, "Bị ép bất đắc dĩ là sao? Ai ép chàng? Tử Lăng, bây giờ ta không nơi nương tựa, chỉ còn lại chàng thôi."
Nói xong, nước mắt lăn dài, liền ngả vào lòng Tiêu Tử Lăng.
Nhưng Tiêu Tử Lăng giật mình, vội vàng lùi lại.
"Ta không thích nàng, Từ Đại tiểu thư sau này đừng đi theo ta nữa."
Nói xong, gần như là cuống cuồng bỏ chạy.
Tỷ tỷ nhìn bóng lưng hắn chạy xa, dậm chân, rồi quay đầu nhìn ta, ánh mắt đầy căm hận.
"Cha mẹ đều bị giam giữ, tiện nha đầu ngươi thì tốt rồi, chỉ lo cho bản thân, không có chút hiếu tâm nào."
Mẹ ta đã qua đời nhiều năm trước, hiện tại bị giam cùng cha trong Chiêu Ngục là mẹ cả, không có chút tình nghĩa gì với ta hết.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta thản nhiên cười.
"Cha tham ô nhiều bạc như vậy, cũng coi như là tự làm tự chịu. Còn mẹ cả, ngươi là con gái ruột của bà ta mà lại có hiếu tâm như vậy, không bằng cùng vào trong đó bầu bạn với bà ta đi."
"Ngươi..."
Mặt tỷ tỷ đỏ bừng, còn muốn nói gì nữa.
Ta trực tiếp đóng sầm cửa lại.
"Hôm nay mệt rồi, tỷ tỷ không có việc gì thì xin mời trở về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hoắc Ninh đã lâu không đến, nghe nói vẫn đang điều tra vụ án của tên gian tế người Đột Quyết.
Ta thật sự buồn chán, liền một mình ra ngoài đi dạo.
Kinh thành tuy xa lạ, nhưng có rất nhiều chỗ hay ho, nhất là món ăn ở các tửu lâu đặc biệt ngon.
Ta thi thoảng lại ra ngoài ăn uống thả ga.
Hôm nay, đang ăn uống vui vẻ, có mấy cô nương đến, người nào người nấy đều ăn mặc diêm dúa, tỷ tỷ cũng ở trong đó.
Ta không muốn để ý đến ả, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng ả lại kêu lên the thé: "Các vị tỷ muội, đây chính là muội muội thứ xuất của ta từ nhỏ được nuôi dưỡng ở quê nhà, mấy hôm trước lúc về kinh, còn bị sơn tặc bắt cóc, mất mấy ngày mới trở về."
Nghe đến sơn tặc, những tiểu thư khác đều biến sắc, bàn tán xôn xao.
"Bọn chúng tâm ngoan thủ lạt, chuyện gì cũng làm ra được."
"Mấy ngày như vậy, e là đã sớm không còn trong sạch."
"Bị nhiều người như vậy làm nhục, vậy mà ả ta còn có thể thản nhiên ra ngoài, nếu là ta, đã sớm treo cổ tự tử rồi."
"Đúng vậy, thật là không biết liêm sỉ."
Lúc này, tỷ tỷ mím môi cười, đi tới.
"Muội muội những ngày đó đã sống như thế nào? Có thể kể cho tỷ tỷ nghe không?"
Đôi đũa đang gắp sườn xào chua ngọt của ta khựng lại, lập tức không còn muốn ăn nữa.
"Tỷ tỷ sao lại tò mò như vậy? Chẳng lẽ cũng muốn đến đó ở vài ngày?"
Ả ta đảo mắt, giả vờ thở dài một tiếng.
"Muội muội đừng giữ những trải nghiệm sống không bằng c.h.ế.t đó trong lòng, chi bằng kể cho chúng ta nghe, sẽ không còn khó chịu nữa."
Nghe vậy, những tiểu thư khác đều vây quanh lại.
Trên mặt là vẻ quan tâm, nhưng thực chất đều là đang hả hê.
Bọn họ đông người, ta không muốn tranh chấp, vừa đứng dậy định đi, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào.
Khí chất lạnh lùng, dáng người thẳng tắp như trúc.
Ta lập tức lên giọng: "Sao các ngươi biết ta bị bắt cóc rồi sống không bằng chết?"
Bọn họ lập tức nói huyên thuyên:
"Chuyện này còn cần phải nói sao, sơn tặc thô lỗ man rợ, có rất nhiều thủ đoạn hành hạ phụ nữ."
"Bị bọn chúng làm nhục, thật là ghê tởm."
"Đúng vậy, quả thực là cầm thú!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro