Chương 4
Zhihu
2025-03-21 20:36:08
Ta trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào hắn. Còn hắn cũng không kém cạnh, nhìn ta như nhìn thấy ma. Ngược lại, cha ta bên cạnh lại sa sầm mặt mày.
"Thật là không có quy củ, Tử Lăng ở nhà là thứ hai, có thể gọi là Nhị Lang, sao có thể gọi là Nhị Tử?"
Lúc này, Tiêu Tử Lăng cúi đầu, kéo ta đang ngây người ra ngoài.
"Nàng đã là vị hôn thê của Tiêu mỗ, vậy thì cùng ta đi thôi, cáo từ."
Ta bị lôi ra khỏi phòng một cách loạng choạng, mới hoàn hồn lại. "Huynh... sao huynh lại đi làm sơn tặc?"
Hắn do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Cha ta phạm tội, đáng lẽ ta cũng bị liên lụy, là Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm Y Vệ đã cho ta cơ hội chuộc tội, cùng ngài ấy đến sơn trại làm nội gián, dẹp yên bọn cướp."
"Ồ, thì ra là vậy."
Ta đang định hỏi vị Chỉ huy sứ đại nhân kia là tên sơn tặc nào, thì đột nhiên có rất nhiều người đi tới. Tất cả đều mặc Phi Ngư phục, đeo Tú Xuân đao. Họ hùng hổ xông đến, bao vây cả nhà ta.
"Trong vụ án Tiêu gia tham ô ngân khố tu sửa đê điều, Từ gia là đồng phạm, ngoại trừ vị hôn thê của Tiêu Tử Lăng, những người còn lại đều bị bắt, áp giải đến Chiêu Ngục."
Cùng với một giọng nói lạnh lùng, Hoắc Ninh chậm rãi bước tới. Giữa đám Cẩm Y Vệ hùng dũng oai vệ này, hắn vẫn là người có đôi chân dài nhất, lưng thẳng nhất, khuôn mặt đẹp nhất. Cũng là người ta ít muốn nhìn thấy nhất.
Ánh mắt hắn lướt qua, đột nhiên dừng lại, đôi mắt hơi nheo lại. Ngón tay gõ nhẹ lên thanh đao bên hông một cách chậm rãi. Sắc mặt bình thản, khóe miệng thậm chí còn nở một nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến cùng cực.
Dưới ánh mắt như vậy, ta run rẩy đến mức gần như không đứng vững, vội vàng kéo Tiêu Tử Lăng ra phía trước.
"Tương công, ta sợ quá, chàng phải bảo vệ ta."
Khuôn mặt Tiêu Tử Lăng trắng bệch. Hắn nhìn ta, lại nhìn Hoắc Ninh, vội vàng né tránh, chỉ muốn cách ta càng xa càng tốt.
"Chỉ huy sứ đại nhân minh xét, vị hôn thê của ta là Đại tiểu thư Từ phủ - Từ Tri Vân, không hề có chút quan hệ nào với Từ Oánh Kiều."
Hoắc Ninh cụp mắt, thu lại nụ cười, khi nhìn ta lần nữa, trong mắt đã là một mảnh u ám, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo.
"Nếu vậy, thì áp giải cả Từ Oánh Kiều đến Chiêu Ngục."
Chiêu Ngục, đó là nơi mà ngay cả quỷ cũng không muốn đến.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta bỗng chốc hoảng hốt: “Tiêu Tử Lăng, chàng nhầm rồi, tỷ tỷ ta không gả cho chàng nữa, ta thay thế.”
Hắn vội vàng xua tay, cúi đầu, không dám nhìn ta.
“Đừng nói bậy! Ta và Từ Đại tiểu thư đã định thân từ nhỏ, sao có thể thay thế được.”
“Nhưng mà…”
Ta còn muốn nói gì nữa, nhưng hai tên cẩm y vệ tiến lên, trực tiếp lôi ta đi.
Đi được một đoạn xa, ta vùng vẫy quay đầu lại nhìn.
Tiêu Tử Lăng đã sớm không biết chạy đi đâu mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Còn Hoắc Ninh thì chắp tay sau lưng, ánh mắt sâu thẳm, đang nhìn về hướng ta rời đi.
Ta trải qua một đêm nơm nớp lo sợ trong Chiêu Ngục.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, cửa ngục đã mở.
“Đưa ra ngoài, Chỉ huy sứ đại nhân muốn đích thân thẩm vấn.”
Hôm nay, nghe nói Hoắc Ninh muốn thẩm vấn bốn người.
Đầu tiên là một tên dâm tặc, mỗi lần đều là cưỡng bức rồi g.i.ế.c người, trên người đã mang mười mấy mạng người con gái.
Thứ hai là một vị tướng quân biên tái, mấy hôm trước đánh trận thua không những không báo cáo, còn c.h.é.m đầu hơn trăm người dân lành để lập công.
Thứ ba là một tên gian tế người Đột Quyết, không biết làm sao lại trà trộn vào Vũ Lâm Vệ, có ý định hành thích Hoàng thượng.
Thứ tư, chính là ta.
Ta thật sự không hiểu, mình rốt cuộc có đức hạnh gì mà có thể được đối xử ngang hàng với ba tên tội ác tày trời kia, được Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đích thân thẩm vấn.
Suốt buổi sáng, ta ngồi ở cửa phòng thẩm vấn, nghe tiếng kêu la thảm thiết bên trong.
Từ lúc đầu sợ đến run lẩy bẩy, đến cuối cùng cả người đều tê dại.
Trong ba người, kẻ cứng miệng nhất là tên gian tế người Đột Quyết.
Nhưng cũng chỉ kiên trì được một chén trà nhỏ, liền khai hết mọi chuyện, hận không thể khai ra cả tổ tông tám đời.
Cửa phòng thẩm vấn lại mở ra, tên gian tế người Đột Quyết mình mẩy bê bết m.á.u bị khiêng ra ngoài.
Đến lượt ta.
Ta run rẩy bước vào trong.
Hoắc Ninh đang ở góc phòng chậm rãi rửa tay.
Các ngón tay thon dài, rõ ràng từng khớp xương, sạch sẽ nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Chân ta mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ xuống đất.
"Đại nhân, cầu xin ngài đừng dùng hình, ta khai, khai hết."
Hắn tùy ý liếc nhìn ta một cái, khóe miệng nhếch lên.
"Khai gì?"
"Đại nhân muốn ta khai gì, ta liền khai nấy."
"Thật là không có quy củ, Tử Lăng ở nhà là thứ hai, có thể gọi là Nhị Lang, sao có thể gọi là Nhị Tử?"
Lúc này, Tiêu Tử Lăng cúi đầu, kéo ta đang ngây người ra ngoài.
"Nàng đã là vị hôn thê của Tiêu mỗ, vậy thì cùng ta đi thôi, cáo từ."
Ta bị lôi ra khỏi phòng một cách loạng choạng, mới hoàn hồn lại. "Huynh... sao huynh lại đi làm sơn tặc?"
Hắn do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Cha ta phạm tội, đáng lẽ ta cũng bị liên lụy, là Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm Y Vệ đã cho ta cơ hội chuộc tội, cùng ngài ấy đến sơn trại làm nội gián, dẹp yên bọn cướp."
"Ồ, thì ra là vậy."
Ta đang định hỏi vị Chỉ huy sứ đại nhân kia là tên sơn tặc nào, thì đột nhiên có rất nhiều người đi tới. Tất cả đều mặc Phi Ngư phục, đeo Tú Xuân đao. Họ hùng hổ xông đến, bao vây cả nhà ta.
"Trong vụ án Tiêu gia tham ô ngân khố tu sửa đê điều, Từ gia là đồng phạm, ngoại trừ vị hôn thê của Tiêu Tử Lăng, những người còn lại đều bị bắt, áp giải đến Chiêu Ngục."
Cùng với một giọng nói lạnh lùng, Hoắc Ninh chậm rãi bước tới. Giữa đám Cẩm Y Vệ hùng dũng oai vệ này, hắn vẫn là người có đôi chân dài nhất, lưng thẳng nhất, khuôn mặt đẹp nhất. Cũng là người ta ít muốn nhìn thấy nhất.
Ánh mắt hắn lướt qua, đột nhiên dừng lại, đôi mắt hơi nheo lại. Ngón tay gõ nhẹ lên thanh đao bên hông một cách chậm rãi. Sắc mặt bình thản, khóe miệng thậm chí còn nở một nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến cùng cực.
Dưới ánh mắt như vậy, ta run rẩy đến mức gần như không đứng vững, vội vàng kéo Tiêu Tử Lăng ra phía trước.
"Tương công, ta sợ quá, chàng phải bảo vệ ta."
Khuôn mặt Tiêu Tử Lăng trắng bệch. Hắn nhìn ta, lại nhìn Hoắc Ninh, vội vàng né tránh, chỉ muốn cách ta càng xa càng tốt.
"Chỉ huy sứ đại nhân minh xét, vị hôn thê của ta là Đại tiểu thư Từ phủ - Từ Tri Vân, không hề có chút quan hệ nào với Từ Oánh Kiều."
Hoắc Ninh cụp mắt, thu lại nụ cười, khi nhìn ta lần nữa, trong mắt đã là một mảnh u ám, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo.
"Nếu vậy, thì áp giải cả Từ Oánh Kiều đến Chiêu Ngục."
Chiêu Ngục, đó là nơi mà ngay cả quỷ cũng không muốn đến.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta bỗng chốc hoảng hốt: “Tiêu Tử Lăng, chàng nhầm rồi, tỷ tỷ ta không gả cho chàng nữa, ta thay thế.”
Hắn vội vàng xua tay, cúi đầu, không dám nhìn ta.
“Đừng nói bậy! Ta và Từ Đại tiểu thư đã định thân từ nhỏ, sao có thể thay thế được.”
“Nhưng mà…”
Ta còn muốn nói gì nữa, nhưng hai tên cẩm y vệ tiến lên, trực tiếp lôi ta đi.
Đi được một đoạn xa, ta vùng vẫy quay đầu lại nhìn.
Tiêu Tử Lăng đã sớm không biết chạy đi đâu mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Còn Hoắc Ninh thì chắp tay sau lưng, ánh mắt sâu thẳm, đang nhìn về hướng ta rời đi.
Ta trải qua một đêm nơm nớp lo sợ trong Chiêu Ngục.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, cửa ngục đã mở.
“Đưa ra ngoài, Chỉ huy sứ đại nhân muốn đích thân thẩm vấn.”
Hôm nay, nghe nói Hoắc Ninh muốn thẩm vấn bốn người.
Đầu tiên là một tên dâm tặc, mỗi lần đều là cưỡng bức rồi g.i.ế.c người, trên người đã mang mười mấy mạng người con gái.
Thứ hai là một vị tướng quân biên tái, mấy hôm trước đánh trận thua không những không báo cáo, còn c.h.é.m đầu hơn trăm người dân lành để lập công.
Thứ ba là một tên gian tế người Đột Quyết, không biết làm sao lại trà trộn vào Vũ Lâm Vệ, có ý định hành thích Hoàng thượng.
Thứ tư, chính là ta.
Ta thật sự không hiểu, mình rốt cuộc có đức hạnh gì mà có thể được đối xử ngang hàng với ba tên tội ác tày trời kia, được Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đích thân thẩm vấn.
Suốt buổi sáng, ta ngồi ở cửa phòng thẩm vấn, nghe tiếng kêu la thảm thiết bên trong.
Từ lúc đầu sợ đến run lẩy bẩy, đến cuối cùng cả người đều tê dại.
Trong ba người, kẻ cứng miệng nhất là tên gian tế người Đột Quyết.
Nhưng cũng chỉ kiên trì được một chén trà nhỏ, liền khai hết mọi chuyện, hận không thể khai ra cả tổ tông tám đời.
Cửa phòng thẩm vấn lại mở ra, tên gian tế người Đột Quyết mình mẩy bê bết m.á.u bị khiêng ra ngoài.
Đến lượt ta.
Ta run rẩy bước vào trong.
Hoắc Ninh đang ở góc phòng chậm rãi rửa tay.
Các ngón tay thon dài, rõ ràng từng khớp xương, sạch sẽ nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Chân ta mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ xuống đất.
"Đại nhân, cầu xin ngài đừng dùng hình, ta khai, khai hết."
Hắn tùy ý liếc nhìn ta một cái, khóe miệng nhếch lên.
"Khai gì?"
"Đại nhân muốn ta khai gì, ta liền khai nấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro