Chương 3
Zhihu
2025-03-21 20:36:08
Vừa dứt lời, ta đã bị hắn ấn xuống nước. Cảm giác ngạt thở ập đến. Ta vùng vẫy liều mạng, nhưng không thể thoát khỏi sự kiềm chế của hắn. Ngay khi ý thức dần mơ hồ, có một đôi môi ấm áp áp vào môi ta. Tiếp theo đó là hơi thở hổn hển không dứt. Bản năng sinh tồn khiến ta vội vàng bám víu lấy hắn, không muốn rời xa. Đuôi mắt đào hoa của Hoắc Ninh dần dần đỏ lên, như nhuộm. Hắn đưa tay, ôm trọn ta vào lòng.
Trong nước, bên cửa sổ, trên bàn. Hắn còn trói ta lên giá, treo cùng với những thanh đao lạnh lẽo của hắn. Cuối cùng khi nào đến được giường, ta đã không còn nhớ rõ nữa.
Trước khi chìm vào bóng tối, trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ: Đừng bao giờ tùy tiện nghĩ đàn ông "không được". Cho dù có nghĩ thì cũng đừng để bị phát hiện. Nếu không, hắn sẽ dùng mọi cách để cho nàng biết, hắn rất "được".
Từ hòa thượng biến thành dâm tăng. Ta đã nhiều ngày không dọn dẹp sân vườn, bởi vì căn bản không thể xuống giường nổi. Lại một đêm bị hành hạ. Trời tờ mờ sáng, ta không còn sức để nói chuyện, chỉ mong Hoắc Ninh mau chóng rời đi để ta được ngủ một giấc ngon lành. Nhưng hôm nay, hắn không ra ngoài như mọi khi, mà ôm ta vào lòng, vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của ta.
"Dạo này sơn trại có chút việc, ta cũng phải đi vài ngày, nàng ngoan ngoãn chờ ta trở về."
Hắn sắp đi rồi sao? Trong lòng ta mừng thầm, cố gắng kìm nén, không dám để lộ ra ngoài. Nhưng không biết sao, lại bị hắn phát hiện. Bàn tay đang ôm eo ta đột nhiên siết chặt, đau đến mức nước mắt ta tuôn rơi.
"Không muốn gặp ta đến vậy sao?"
"Không có," ta tủi thân nói thật: "Ta... ta thật sự không chịu nổi nữa, muốn nghỉ ngơi vài ngày."
Hắn sững người, trong mắt tràn ra ý cười nhàn nhạt, ngón tay lau nước mắt trên khóe mi ta. "Đừng khóc nữa, về sau ngoan ngoãn theo ta."
Người này như có thể đọc được suy nghĩ của ta vậy, ta không dám nghĩ lung tung nữa, chỉ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn gật đầu.
Hoắc Ninh quả nhiên đi rất nhiều ngày không trở về. Trong khoảng thời gian đó, Nhị Tử có đến vài lần. Hắn nói, trước khi đi, Hoắc Ninh đã dặn hắn chăm sóc ta. Nhị Tử luôn có vẻ bồn chồn, liên tục dặn dò ta, dù có chuyện gì xảy ra, nghe thấy động tĩnh gì cũng đừng ra khỏi sân. Nhưng khi ta hỏi hắn rốt cuộc có chuyện gì, hắn lại mím chặt môi, không nói một lời.
Đêm đó, ta đang định đi ngủ thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Mơ hồ nghe thấy có người hô to: "Không ổn, quan binh đến rồi."
"Chạy mau, còn có Cẩm Y Vệ!"
Ta lập tức hiểu ra, bọn thổ phỉ này sắp bị quan phủ vây bắt, ở lại chỉ có đường chết. Thực ra, từ khi Hoắc Ninh đi, ta đã luôn lên kế hoạch bỏ trốn. Chỉ là trong lòng thật sự sợ hắn, nên mới chần chừ chưa dám. Bây giờ sơn trại sắp tiêu tùng, hắn còn sống hay c.h.ế.t cũng chưa biết, càng không có tâm trí tìm ta. Thời cơ tốt như vậy, không chạy thì còn đợi đến bao giờ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta tìm ra bọc hành lý đã chuẩn bị sẵn từ trước, thay quần áo gọn gàng. Để tạo ra hỗn loạn, trước khi đi, ta còn cố ý làm đổ đèn dầu. Sơn trại quả nhiên đã rối loạn, ta nhân cơ hội chạy xuống núi không ngoảnh đầu lại.
Chạy suốt một đêm, đến khi trời sáng, ta đến một thị trấn. Thuê một chiếc xe ngựa, đi thẳng về kinh thành.
Trở về nhà, cha ta thấy ta chỉ có một mình, vô cùng kinh ngạc, hỏi ta những ngày qua đã đi đâu. Ta tùy tiện bịa ra một cái cớ, nói là lạc mất đám hộ vệ rồi lạc đường, may mắn được một nhà nông tốt bụng cưu mang, lại dành dụm được chút lộ phí, mới có thể trở về nhà. Cha ta nghe xong, đầy bụng nghi ngờ, còn muốn hỏi thêm. Đích tỷ bên cạnh vội vàng cười ngắt lời.
"Muội muội có thể bình an trở về thật là tốt quá, còn mấy ngày nữa, Tiêu Tử Lăng sẽ đến đón dâu rồi."
"Đúng vậy," cha ta cũng lập tức gật đầu phụ họa, rồi lại nhìn ta với ánh mắt chán ghét. "Tiêu gia tuy đã sa sút, nhưng Tử Lăng là đứa trẻ ta nhìn lớn lên, nhân phẩm học thức xứng với con, dư sức rồi."
Ta vội vàng cúi đầu đáp: "Cha nói đúng ạ."
Thật là nói nhảm. Nếu không phải ta đã sớm nghe ngóng được Tiêu Tử Lăng là người không tệ, thì cũng sẽ không trở về đâu.
Mấy ngày ở nhà chờ gả chồng trôi qua rất nhanh. Sáng sớm hôm đó, ta được gọi đến chính đường, chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Hiền chất đừng trách, Tri Vân nhà ta thân thể không tốt, bất đắc dĩ mới để Kiều nha đầu thay thế xuất giá."
"Không cần phải nói nhiều, vậy thì xin mời Từ cô nương cùng Tiêu mỗ rời đi."
Giọng nói của Tiêu Tử Lăng này sao nghe quen tai thế? Chưa kịp suy nghĩ kỹ, cửa đã mở ra. Ta nhìn thấy người trong phòng, lập tức há hốc mồm. Tuy trang phục ăn mặc khác hẳn, nhưng khuôn mặt tuấn tú nho nhã kia, rõ ràng là...
"Nhị... Nhị Tử ca?"
Trong nước, bên cửa sổ, trên bàn. Hắn còn trói ta lên giá, treo cùng với những thanh đao lạnh lẽo của hắn. Cuối cùng khi nào đến được giường, ta đã không còn nhớ rõ nữa.
Trước khi chìm vào bóng tối, trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ: Đừng bao giờ tùy tiện nghĩ đàn ông "không được". Cho dù có nghĩ thì cũng đừng để bị phát hiện. Nếu không, hắn sẽ dùng mọi cách để cho nàng biết, hắn rất "được".
Từ hòa thượng biến thành dâm tăng. Ta đã nhiều ngày không dọn dẹp sân vườn, bởi vì căn bản không thể xuống giường nổi. Lại một đêm bị hành hạ. Trời tờ mờ sáng, ta không còn sức để nói chuyện, chỉ mong Hoắc Ninh mau chóng rời đi để ta được ngủ một giấc ngon lành. Nhưng hôm nay, hắn không ra ngoài như mọi khi, mà ôm ta vào lòng, vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của ta.
"Dạo này sơn trại có chút việc, ta cũng phải đi vài ngày, nàng ngoan ngoãn chờ ta trở về."
Hắn sắp đi rồi sao? Trong lòng ta mừng thầm, cố gắng kìm nén, không dám để lộ ra ngoài. Nhưng không biết sao, lại bị hắn phát hiện. Bàn tay đang ôm eo ta đột nhiên siết chặt, đau đến mức nước mắt ta tuôn rơi.
"Không muốn gặp ta đến vậy sao?"
"Không có," ta tủi thân nói thật: "Ta... ta thật sự không chịu nổi nữa, muốn nghỉ ngơi vài ngày."
Hắn sững người, trong mắt tràn ra ý cười nhàn nhạt, ngón tay lau nước mắt trên khóe mi ta. "Đừng khóc nữa, về sau ngoan ngoãn theo ta."
Người này như có thể đọc được suy nghĩ của ta vậy, ta không dám nghĩ lung tung nữa, chỉ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn gật đầu.
Hoắc Ninh quả nhiên đi rất nhiều ngày không trở về. Trong khoảng thời gian đó, Nhị Tử có đến vài lần. Hắn nói, trước khi đi, Hoắc Ninh đã dặn hắn chăm sóc ta. Nhị Tử luôn có vẻ bồn chồn, liên tục dặn dò ta, dù có chuyện gì xảy ra, nghe thấy động tĩnh gì cũng đừng ra khỏi sân. Nhưng khi ta hỏi hắn rốt cuộc có chuyện gì, hắn lại mím chặt môi, không nói một lời.
Đêm đó, ta đang định đi ngủ thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Mơ hồ nghe thấy có người hô to: "Không ổn, quan binh đến rồi."
"Chạy mau, còn có Cẩm Y Vệ!"
Ta lập tức hiểu ra, bọn thổ phỉ này sắp bị quan phủ vây bắt, ở lại chỉ có đường chết. Thực ra, từ khi Hoắc Ninh đi, ta đã luôn lên kế hoạch bỏ trốn. Chỉ là trong lòng thật sự sợ hắn, nên mới chần chừ chưa dám. Bây giờ sơn trại sắp tiêu tùng, hắn còn sống hay c.h.ế.t cũng chưa biết, càng không có tâm trí tìm ta. Thời cơ tốt như vậy, không chạy thì còn đợi đến bao giờ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta tìm ra bọc hành lý đã chuẩn bị sẵn từ trước, thay quần áo gọn gàng. Để tạo ra hỗn loạn, trước khi đi, ta còn cố ý làm đổ đèn dầu. Sơn trại quả nhiên đã rối loạn, ta nhân cơ hội chạy xuống núi không ngoảnh đầu lại.
Chạy suốt một đêm, đến khi trời sáng, ta đến một thị trấn. Thuê một chiếc xe ngựa, đi thẳng về kinh thành.
Trở về nhà, cha ta thấy ta chỉ có một mình, vô cùng kinh ngạc, hỏi ta những ngày qua đã đi đâu. Ta tùy tiện bịa ra một cái cớ, nói là lạc mất đám hộ vệ rồi lạc đường, may mắn được một nhà nông tốt bụng cưu mang, lại dành dụm được chút lộ phí, mới có thể trở về nhà. Cha ta nghe xong, đầy bụng nghi ngờ, còn muốn hỏi thêm. Đích tỷ bên cạnh vội vàng cười ngắt lời.
"Muội muội có thể bình an trở về thật là tốt quá, còn mấy ngày nữa, Tiêu Tử Lăng sẽ đến đón dâu rồi."
"Đúng vậy," cha ta cũng lập tức gật đầu phụ họa, rồi lại nhìn ta với ánh mắt chán ghét. "Tiêu gia tuy đã sa sút, nhưng Tử Lăng là đứa trẻ ta nhìn lớn lên, nhân phẩm học thức xứng với con, dư sức rồi."
Ta vội vàng cúi đầu đáp: "Cha nói đúng ạ."
Thật là nói nhảm. Nếu không phải ta đã sớm nghe ngóng được Tiêu Tử Lăng là người không tệ, thì cũng sẽ không trở về đâu.
Mấy ngày ở nhà chờ gả chồng trôi qua rất nhanh. Sáng sớm hôm đó, ta được gọi đến chính đường, chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Hiền chất đừng trách, Tri Vân nhà ta thân thể không tốt, bất đắc dĩ mới để Kiều nha đầu thay thế xuất giá."
"Không cần phải nói nhiều, vậy thì xin mời Từ cô nương cùng Tiêu mỗ rời đi."
Giọng nói của Tiêu Tử Lăng này sao nghe quen tai thế? Chưa kịp suy nghĩ kỹ, cửa đã mở ra. Ta nhìn thấy người trong phòng, lập tức há hốc mồm. Tuy trang phục ăn mặc khác hẳn, nhưng khuôn mặt tuấn tú nho nhã kia, rõ ràng là...
"Nhị... Nhị Tử ca?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro