Kiều Oánh Oánh

Chương 2

Zhihu

2025-03-21 20:36:08

Họ càng đi càng gần. Ta nắm bắt thời cơ, giả vờ đứng không vững, ngã về phía Nhị đương gia. Hắn không thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp né người sang một bên. Thấy ta sắp ngã xuống đất, nhưng từ nhỏ ta đã lớn lên ở trang tử, thân thể rất linh hoạt. Ta dùng sức xoay người một cái, liền ngã vào lòng hắn. Eo ta vừa vặn áp vào cánh tay hắn. Ta giả vờ như bị kinh hãi, thở hổn hển. Bầu n.g.ự.c vốn đã căng tròn nay càng phập phồng lên xuống. Tay hắn theo bản năng muốn đẩy ta ra, nhưng trong khoảnh khắc chạm vào, lại vô thức ôm lấy ta. Eo ta vốn đã nhỏ nhắn, bị những ngón tay thon dài của hắn siết chặt, vừa vặn trong lòng bàn tay.



Đại đương gia phía trước hoàn hồn, quay đầu nhìn thấy ta, hai mắt lập tức sáng rực. "Mẹ kiếp, sau này cướp phụ nữ, cứ phải theo kiểu con nhỏ này. Hoắc Ninh, vẫn theo quy củ cũ, phụ nữ là của ta, đồ đạc ngươi cứ tùy ý chọn." Nói rồi, hắn đưa tay về phía ta.



Lần này ta thật sự sợ hãi, không chút suy nghĩ liền vùi đầu vào lòng người bên cạnh. Run rẩy nói nhỏ: "Tiền... tiền của ta rất ít, chọn đồ... không bằng chọn ta."



Từ lồng n.g.ự.c rắn chắc áp sát vào ta, vang lên một tiếng cười khẽ. Sau đó, ta bị người ta bế thốc lên. "Lần này, ta chọn phụ nữ."

Đại đương gia sững sờ, rồi cười ha hả. "Lạ thật, ngươi cũng có lúc muốn phụ nữ cơ đấy. Vậy thì nhẹ tay một chút, để lại cho nàng một hơi thở. Chán chê rồi thì đưa lại cho huynh đệ."



Hoắc Ninh cười nhạt, không nói gì. Hắn ôm ta xoay người rời đi.



Hắn ôm ta đi vào một gian viện. Cánh cửa bị Hoắc Ninh đạp tung ra. Hình như... rất nóng vội. Ta hít sâu một hơi, những lời đè nén trong lòng buột miệng thốt ra: "Ngài phải nhớ lời Đại đương gia dặn dò, giữ lại cho ta một mạng. Ta... ta từ nhỏ đã ốm yếu, không chịu được hành hạ, ngài hơi mạnh tay một chút... là ta sẽ mất mạng."



Người ôm ta vẫn im lặng, nhưng cánh tay bỗng nhiên buông lỏng. Ta ngã thẳng xuống đất.



"Hự," ta hít vào một hơi, nhăn nhó nói: "Nhị đương gia, tiểu nữ tử đã nói là rất yếu đuối..."



"Làm hết việc đi, ta đây không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi." Hoắc Ninh cười lạnh một tiếng, rồi đi thẳng vào phòng.



Ta ngồi ngây ra đất một lúc lâu mới hiểu ra: Nhị Tử nói không sai, hắn thật sự còn thanh tâm quả dục hơn cả hòa thượng. Đôi chân dài, eo thon, khuôn mặt tuyệt sắc kia, tất cả đều chỉ để trưng bày.



Biết hắn "không được", ta hoàn toàn yên tâm. Ta lớn lên ở vùng nông thôn, cầm kỳ thi họa đều không biết. Nhưng nếu nói đến việc nhà, thì không có gì có thể làm khó được ta. Ta xoa xoa m.ô.n.g đứng dậy, nói làm liền làm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Không đến mấy ngày, sân viện của Hoắc Ninh đã được tân trang lại hoàn toàn. Trong sân trồng hoa, cửa ra vào treo rèm châu, trên bàn học thắp hương. Nhị Tử đến chơi, vô cùng kinh ngạc, còn hỏi ta đang thắp hương gì. Ta nháy mắt với hắn, "Nhị đương gia chẳng phải là hòa thượng sao? Ta liền thắp hương đàn hương, đảm bảo hắn thích."



Sau khi Nhị Tử rời đi, ta đẩy cửa vào phòng. Trong phòng có một tấm bình phong, phía sau truyền đến tiếng nước róc rách. Là Hoắc Ninh đang tắm. Nhưng ta cũng chẳng bận tâm. "Nhị đương gia, xem chừng trời sắp mưa rồi, ta mau đem quần áo ngài thay ra đi giặt."



Vừa nói, ta vừa đi vòng qua bình phong. Một bóng người lướt qua trước mắt. Khi ta hoàn hồn lại, thì thấy Hoắc Ninh đang đứng trong nước, chỉ khoác hờ một chiếc áo lót. Mái tóc đen dài ướt sũng xõa xuống. Chiếc áo mỏng manh nhanh chóng bị nước thấm ướt, dính sát vào người hắn, phác họa rõ ràng những đường nét cơ bắp mạnh mẽ nhưng lại vừa vặn hoàn hảo. Tim ta đập thình thịch một lúc. Nhưng nghĩ đến việc hắn "không được", liền lập tức bình tĩnh lại, thậm chí còn có chút tiếc nuối. Lãng phí một thân hình và khuôn mặt đẹp như vậy.



"Nhị đương gia, ta sắp đi giặt quần áo rồi, ngài còn mặc làm gì? Mau cởi ra đi." Nói rồi, ta trực tiếp đưa tay ra.



Trong đôi mắt phượng kia đột nhiên dâng lên sóng to gió lớn, u ám đến đáng sợ. Hắn đột ngột siết chặt eo ta, kéo ta lại gần. Yết hầu hắn chuyển động, giọng nói khàn khàn: "Không coi ta là đàn ông?"



Cũng không... Chỉ là coi ngài là đàn ông "không được" thôi. Trời đất chứng giám, lời này ta chỉ nghĩ trong lòng, không hiểu sao lại bị Hoắc Ninh nhìn thấu.



Một trận trời đất quay cuồng. Hắn kéo ta vào trong nước, ép chặt vào thành bể, những ngón tay chai sạn nhẹ nhàng cọ xát trên cổ ta.



"Từ Oánh Kiều, chán sống rồi sao?"



Ta hoàn toàn sợ hãi, nước mắt tuôn rơi. "Nhị... Nhị đương gia, ta sai rồi."



Hắn nhếch môi, nở nụ cười nửa mê hoặc nửa chế giễu. "Sai? Muộn rồi."



 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Oánh Oánh

Số ký tự: 0