Kiếp Này Ta Không Muốn Làm Một Phu Nhân Hiền Đức
Phần 1
Linh Bát Nhị Tứ
2025-03-05 21:14:21
1
Toại Nhi nghênh cổ cãi lại ta:
"Cha con là người đọc sách, con không muốn theo Hà sư phụ học võ nghệ, sao mẹ cứ ép buộc con!"
Năm nay hắn ta đã mười bốn tuổi, cao hơn cả ta, khiến ta phải ngẩng đầu lên mới nhìn được hắn ta.
Ta đứng thẳng người, tay cầm khăn tay run nhẹ.
Ta đã sống lại, sống lại vào năm thứ bảy sau khi ta gả cho Liễu Ngạn Khoảnh, năm thứ sáu sau khi nhận Liễu Toại làm dưỡng tử.
Ta là nữ nhi mồ côi của Hầu môn, khi ra ngoài đi lễ Phật đã bị sơn tặc đ.â.m một nhát, từ đó mất đi khả năng sinh nở.
Cả kinh thành đều nói đời ta đã xong, lúc đó Liễu Ngạn Khoảnh - một tân khoa tiến sĩ xuất thân từ hàn môn lại tỏ ý với ta.
Ta gả cho Liễu Ngạn Khoảnh, đổi biển hiệu Đông Dương Hầu phủ thành Liễu phủ. Ta xem Liễu Ngạn Khoảnh như cứu cánh của đời mình, dốc hết sức đối tốt với người Liễu gia, nào ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục ch-ết thảm.
Có lẽ là ông trời không nhìn nổi, vậy nên đã cho ta quay về để báo thù.
Ta lạnh lùng nhìn Liễu Toại trước mặt, đôi mắt đỏ au của hắn ta tràn đầy sự ghét bỏ với ta.
Kiếp trước, thấy triều đình ngày càng chuộng võ, ta đã mời Hà sư phụ dạy Liễu Toại cưỡi ngựa b.ắ.n cung. Liễu Toại luôn không muốn, nhưng không thể chống lại ta, đành phải học.
Sau này hắn ta nhờ tài cưỡi ngựa b.ắ.n cung mà trở thành thị vệ trưởng ngự tiền trẻ tuổi nhất bên cạnh Hoàng đế, tiền đồ rộng mở.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Nhưng hắn ta lại vì chuyện này mà căm hận ta thấu xương. Chỉ vì lúc đó mẹ đẻ của hắn ta, ca kỹ kia đang bị bệnh, hắn ta một lòng muốn đi hầu bệnh, ta đã ngăn cản hắn ta.
"Nếu con đã không muốn học thì thôi." Ta cười híp mắt lên tiếng.
Liễu Toại sững người, không ngờ ta lại dễ dàng đồng ý như vậy.
"Ta mệt rồi, con ra ngoài đi." Ta lên tiếng đuổi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Mẹ, người không ép con nữa sao?" Hắn ta ngược lại không chắc chắn.
Ta cười híp mắt nhìn hắn ta, nói: "Con đã mười bốn tuổi rồi, ta lại không phải mẹ đẻ của con, không thể quá ràng buộc con. Ta nghe người xưa nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, tính tình của con chắc là giống cha mẹ ruột của con, ta cũng không nên ép buộc con thay đổi."
Cứ đi hầu bệnh cho người mẹ đẻ ca kỹ của ngươi đi, ta muốn xem không có nguồn lực và sự thúc đẩy của ta, ngươi còn có thể xuân phong đắc ý được không.
Liễu Toại mang vẻ mặt bị sỉ nhục, mang theo oán hận rời đi.
Mới thế đã chịu không nổi rồi? Còn sớm lắm.
"Sao phu nhân lại làm nhục tiểu lang như vậy, dù sao ngài ấy cũng là đứa con duy nhất dưới gối người. . ." Trương ma ma lên tiếng khuyên.
Trương ma ma là nữ quản sự được mẹ Liễu Ngạn Khoảnh tin tưởng nhất, trước khi qua đời đã giao bà ta cho ta.
Kiếp trước, mỗi khi ta sinh lòng bực bội với Liễu Toại, đều là bà ta đứng ra khuyên: "Làm cha mẹ phải có tấm lòng bao dung."
Sau này ta mới biết, bà ta sớm đã biết thân phận thật của Liễu Toại.
"Lời này của Trương ma ma thật vô lý." Ta lạnh mặt: "Ta chỉ thuận theo ý nó, từ nào đã làm nhục nó?"
Trương ma ma nghẹn lời, há miệng mấy lần mà không trả lời được.
"Đi mời Hà sư phụ đến phòng khách gặp ta." Ta sai bảo.
Trương ma ma đứng yên không nhúc nhích: "Phu nhân định đuổi Hà sư phụ sao? Ông ấy từng là Giáo đầu của Cấm vệ quân, cứ thế đuổi chẳng phải đáng tiếc lắm sao?"
Đuổi quả thật đáng tiếc, ông ấy là người ta phải dùng đến quan hệ của Đông Dương Hầu phủ ngày xưa mới mời được về.
"Ngươi chỉ là một hạ nhân, có tư cách gì mà phỏng đoán ý tứ của chủ tử, đây chính là quy củ của Liễu phủ sao?" Vẻ mặt ta lạnh lùng.
Trương ma ma mang vẻ mặt khó coi rời đi.
Ta gọi nha hoàn Thanh Hạnh của mình đến, hỏi nàng ấy: "Ta định để Hà sư phụ dạy ngươi quyền cước cưỡi ngựa b.ắ.n cung, ngươi có muốn không?"
Toại Nhi nghênh cổ cãi lại ta:
"Cha con là người đọc sách, con không muốn theo Hà sư phụ học võ nghệ, sao mẹ cứ ép buộc con!"
Năm nay hắn ta đã mười bốn tuổi, cao hơn cả ta, khiến ta phải ngẩng đầu lên mới nhìn được hắn ta.
Ta đứng thẳng người, tay cầm khăn tay run nhẹ.
Ta đã sống lại, sống lại vào năm thứ bảy sau khi ta gả cho Liễu Ngạn Khoảnh, năm thứ sáu sau khi nhận Liễu Toại làm dưỡng tử.
Ta là nữ nhi mồ côi của Hầu môn, khi ra ngoài đi lễ Phật đã bị sơn tặc đ.â.m một nhát, từ đó mất đi khả năng sinh nở.
Cả kinh thành đều nói đời ta đã xong, lúc đó Liễu Ngạn Khoảnh - một tân khoa tiến sĩ xuất thân từ hàn môn lại tỏ ý với ta.
Ta gả cho Liễu Ngạn Khoảnh, đổi biển hiệu Đông Dương Hầu phủ thành Liễu phủ. Ta xem Liễu Ngạn Khoảnh như cứu cánh của đời mình, dốc hết sức đối tốt với người Liễu gia, nào ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục ch-ết thảm.
Có lẽ là ông trời không nhìn nổi, vậy nên đã cho ta quay về để báo thù.
Ta lạnh lùng nhìn Liễu Toại trước mặt, đôi mắt đỏ au của hắn ta tràn đầy sự ghét bỏ với ta.
Kiếp trước, thấy triều đình ngày càng chuộng võ, ta đã mời Hà sư phụ dạy Liễu Toại cưỡi ngựa b.ắ.n cung. Liễu Toại luôn không muốn, nhưng không thể chống lại ta, đành phải học.
Sau này hắn ta nhờ tài cưỡi ngựa b.ắ.n cung mà trở thành thị vệ trưởng ngự tiền trẻ tuổi nhất bên cạnh Hoàng đế, tiền đồ rộng mở.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Nhưng hắn ta lại vì chuyện này mà căm hận ta thấu xương. Chỉ vì lúc đó mẹ đẻ của hắn ta, ca kỹ kia đang bị bệnh, hắn ta một lòng muốn đi hầu bệnh, ta đã ngăn cản hắn ta.
"Nếu con đã không muốn học thì thôi." Ta cười híp mắt lên tiếng.
Liễu Toại sững người, không ngờ ta lại dễ dàng đồng ý như vậy.
"Ta mệt rồi, con ra ngoài đi." Ta lên tiếng đuổi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Mẹ, người không ép con nữa sao?" Hắn ta ngược lại không chắc chắn.
Ta cười híp mắt nhìn hắn ta, nói: "Con đã mười bốn tuổi rồi, ta lại không phải mẹ đẻ của con, không thể quá ràng buộc con. Ta nghe người xưa nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, tính tình của con chắc là giống cha mẹ ruột của con, ta cũng không nên ép buộc con thay đổi."
Cứ đi hầu bệnh cho người mẹ đẻ ca kỹ của ngươi đi, ta muốn xem không có nguồn lực và sự thúc đẩy của ta, ngươi còn có thể xuân phong đắc ý được không.
Liễu Toại mang vẻ mặt bị sỉ nhục, mang theo oán hận rời đi.
Mới thế đã chịu không nổi rồi? Còn sớm lắm.
"Sao phu nhân lại làm nhục tiểu lang như vậy, dù sao ngài ấy cũng là đứa con duy nhất dưới gối người. . ." Trương ma ma lên tiếng khuyên.
Trương ma ma là nữ quản sự được mẹ Liễu Ngạn Khoảnh tin tưởng nhất, trước khi qua đời đã giao bà ta cho ta.
Kiếp trước, mỗi khi ta sinh lòng bực bội với Liễu Toại, đều là bà ta đứng ra khuyên: "Làm cha mẹ phải có tấm lòng bao dung."
Sau này ta mới biết, bà ta sớm đã biết thân phận thật của Liễu Toại.
"Lời này của Trương ma ma thật vô lý." Ta lạnh mặt: "Ta chỉ thuận theo ý nó, từ nào đã làm nhục nó?"
Trương ma ma nghẹn lời, há miệng mấy lần mà không trả lời được.
"Đi mời Hà sư phụ đến phòng khách gặp ta." Ta sai bảo.
Trương ma ma đứng yên không nhúc nhích: "Phu nhân định đuổi Hà sư phụ sao? Ông ấy từng là Giáo đầu của Cấm vệ quân, cứ thế đuổi chẳng phải đáng tiếc lắm sao?"
Đuổi quả thật đáng tiếc, ông ấy là người ta phải dùng đến quan hệ của Đông Dương Hầu phủ ngày xưa mới mời được về.
"Ngươi chỉ là một hạ nhân, có tư cách gì mà phỏng đoán ý tứ của chủ tử, đây chính là quy củ của Liễu phủ sao?" Vẻ mặt ta lạnh lùng.
Trương ma ma mang vẻ mặt khó coi rời đi.
Ta gọi nha hoàn Thanh Hạnh của mình đến, hỏi nàng ấy: "Ta định để Hà sư phụ dạy ngươi quyền cước cưỡi ngựa b.ắ.n cung, ngươi có muốn không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro