Chương 6
Đang cập nhật
2025-03-19 14:17:49
Tất cả nữ nhân có mặt đều nhìn đến chảy nước miếng!"
Ta khẽ chớp mắt.
Cố Diễn Sinh thật sự đã làm được chiếc Lưu Huỳnh Phượng Quan sao?
Bảo sao Tiêu Sở Nam nhất định muốn ta đội chiếc phượng quan này xuất giá.
Ngoài nó ra, không thứ gì có thể áp chế được Thẩm Lưu Châu.
*
"Xuân Đào, sắp đến giờ rồi, mau vào đây."
Xuân Đào đang định chạy ra ngoài hóng hớt tiếp thì bị ta gọi lại.
Nàng rụt rè đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy ta đứng giữa phòng, lập tức đơ người tại chỗ.
"Tiểu, tiểu thư… Người… người…!"
Môi nàng run run, nhưng lại không nói thành lời, như thể ngay giây tiếp theo sẽ hét lên như một con sóc chuột.
May mà mẫu thân nhanh tay kéo nàng vào phòng, đóng cửa lại ngay lập tức.
Dẫu vậy, Xuân Đào vẫn chưa hoàn hồn, ánh mắt cứ chằm chằm nhìn ta.
Lúc thì nhìn hỉ phục, lúc lại nhìn phượng quan, nhìn một hồi, mắt nàng đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
"Tiểu thư… Người thật sự… quá đẹp."
13
Khi Tiêu Sở Nam đến đón ta, Cố Diễn Sinh và Thẩm Lưu Châu vẫn chưa rời đi.
Tám vị tài tử nổi danh kinh thành đang không ngừng tán dương tình yêu của bọn họ.
Ta hiểu rõ, bọn họ cố tình nán lại trước cửa, chỉ để chờ xem ta bẽ mặt.
Chỉ tiếc, hôm nay kẻ làm trò hề lại chính là bọn họ.
Khi ta bước ra khỏi Thẩm phủ, thân khoác hỉ phục được chỉnh sửa từ long bào của Trưởng Công Chúa, đầu đội Lưu Huỳnh Phượng Quan nguyên bản, gió dường như ngừng thổi trong khoảnh khắc.
Ngay sau đó—
Những lời tán thưởng, kinh ngạc, trầm trồ, thậm chí là nghi ngờ, đồng loạt vang lên.
Ta thành công thu hút toàn bộ ánh mắt, bao gồm cả Cố Diễn Sinh và Thẩm Lưu Châu.
Dù ta cầm đoàn phiến che mặt, không nhìn rõ vẻ mặt của bọn họ, nhưng có thể đoán được bọn họ kinh hoảng đến mức nào.
*
Thực ra, ngay lần đầu tiên nhìn thấy bộ phượng quan hà bào này, ta cũng đã sững sờ đến không nói nên lời.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Năm xưa, Trưởng Công Chúa Tiêu Vận Chi và Đông Xưởng có mối thù sâu nặng.
Nàng từng bình định loạn Tam Vương, giúp Hoàng thượng đăng cơ, nhưng Đông Xưởng lại qua cầu rút ván, lấy lý do thanh trừng gian thần mà bắt giam phò mã của nàng.
Để bảo vệ phò mã, Trưởng Công Chúa buộc phải giao ra binh quyền, từ đó không còn can thiệp vào chính sự, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện tại Trường Bình thi hội, cùng danh sĩ đàm đạo văn chương.
Đến nay, phò mã vẫn còn bị giam giữ trong ngục Đông Xưởng.
Mà ta, sao có thể dám đội phượng quan của nàng?
*
"Cửu Thiên Tuế có lòng rồi, nhưng những thứ này quá mức trân quý.
Nếu có sơ suất gì, e rằng Thanh Đài không thể ăn nói với Trưởng Công Chúa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không cần giải thích. Từ nay trở đi, hai món đồ này đều là của nàng."
"Của ta?"
Ta nhìn chằm chằm vào 208 viên bảo thạch trên Lưu Huỳnh Phượng Quan, không nhịn được nuốt nước bọt.
Từng này bảo thạch ít nhất cũng đáng giá hàng chục vạn lượng hoàng kim.
Ta thật sự rất muốn giữ lấy, nhưng mạng vẫn quan trọng hơn.
"Tiêu Sở Nam, ta rất khâm phục ngài có thể cướp được phượng quan hà bào này từ tay Trưởng Công Chúa."
"Nhưng ta nhát gan, thật sự không dám mặc."
"Nếu đây là thứ Trưởng Công Chúa tự tay tặng nàng thì sao?"
"Tặng ta?"
Ta bật cười nhạo báng:
"Ngài đã giam phò mã của nàng nhiều năm như vậy, nàng không san bằng Đông Xưởng đã là nể mặt lắm rồi.
Bây giờ còn trông mong nàng giúp ngài làm mất mặt Quốc Công phủ?"
"Ngài đùa sao?"
Trong lúc bối rối, ta lỡ lời buột miệng, ngữ khí có phần mạo phạm.
Thế nhưng Tiêu Sở Nam lại không tức giận.
Hắn mở hỉ phục, khoác thẳng lên người ta, ánh mắt đầy hài lòng khi thấy kích cỡ vừa vặn:
"Thẩm Thanh Đài, nếu nàng không mặc, Trưởng Công Chúa mới thực sự nổi giận với nàng đấy."
14
Lúc đó ta vẫn chưa hiểu ý của Tiêu Sở Nam, mãi đến hôm nay—
Đại phu nhân chặn ta lại, trước mặt bao người chất vấn:
"Thanh Đài, tại sao con lại có chiếc phượng quan này? Đây rõ ràng là của Trưởng Công Chúa..."
Một nữ quan từ phủ công chúa tiến lên, mặt không đổi sắc, ngữ khí bình thản:
"Phò mã ra tù, công chúa long tâm hoan hỉ, đặc biệt ban thưởng cho người từng giành quán quân tại Trường Bình thi hội—Thẩm Thanh Đài."
"Thẩm phu nhân, đây là của hồi môn công chúa ban cho Nhị tiểu thư, mời phu nhân kiểm tra."
Phủ công chúa sai người mang đến hai mươi rương sính lễ.
Đại phu nhân chếc sững tại chỗ, ta cũng sửng sốt.
Dùng phò mã để đổi lấy một bộ phượng quan hà bào?
Tiêu Sở Nam… hắn nhất định phải thắng Cố Diễn Sinh bằng được sao?
*
"Có Trưởng Công Chúa ban thêm của hồi môn cho Thanh Đài, đây là phúc khí của Thẩm gia."
"Người đâu, mang của hồi môn của Nhị tiểu thư ra đi."
Đại phu nhân khẽ giật giật khóe môi, rõ ràng là mất mặt nhưng vẫn cố giữ thể diện.
Bà định dùng của hồi môn để hạ nhục ta.
Bà rất rõ, ngoài năm rương vải vóc và trang sức do lão phu nhân chuẩn bị, ta chẳng có gì đáng giá.
Ta khẽ chớp mắt.
Cố Diễn Sinh thật sự đã làm được chiếc Lưu Huỳnh Phượng Quan sao?
Bảo sao Tiêu Sở Nam nhất định muốn ta đội chiếc phượng quan này xuất giá.
Ngoài nó ra, không thứ gì có thể áp chế được Thẩm Lưu Châu.
*
"Xuân Đào, sắp đến giờ rồi, mau vào đây."
Xuân Đào đang định chạy ra ngoài hóng hớt tiếp thì bị ta gọi lại.
Nàng rụt rè đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy ta đứng giữa phòng, lập tức đơ người tại chỗ.
"Tiểu, tiểu thư… Người… người…!"
Môi nàng run run, nhưng lại không nói thành lời, như thể ngay giây tiếp theo sẽ hét lên như một con sóc chuột.
May mà mẫu thân nhanh tay kéo nàng vào phòng, đóng cửa lại ngay lập tức.
Dẫu vậy, Xuân Đào vẫn chưa hoàn hồn, ánh mắt cứ chằm chằm nhìn ta.
Lúc thì nhìn hỉ phục, lúc lại nhìn phượng quan, nhìn một hồi, mắt nàng đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
"Tiểu thư… Người thật sự… quá đẹp."
13
Khi Tiêu Sở Nam đến đón ta, Cố Diễn Sinh và Thẩm Lưu Châu vẫn chưa rời đi.
Tám vị tài tử nổi danh kinh thành đang không ngừng tán dương tình yêu của bọn họ.
Ta hiểu rõ, bọn họ cố tình nán lại trước cửa, chỉ để chờ xem ta bẽ mặt.
Chỉ tiếc, hôm nay kẻ làm trò hề lại chính là bọn họ.
Khi ta bước ra khỏi Thẩm phủ, thân khoác hỉ phục được chỉnh sửa từ long bào của Trưởng Công Chúa, đầu đội Lưu Huỳnh Phượng Quan nguyên bản, gió dường như ngừng thổi trong khoảnh khắc.
Ngay sau đó—
Những lời tán thưởng, kinh ngạc, trầm trồ, thậm chí là nghi ngờ, đồng loạt vang lên.
Ta thành công thu hút toàn bộ ánh mắt, bao gồm cả Cố Diễn Sinh và Thẩm Lưu Châu.
Dù ta cầm đoàn phiến che mặt, không nhìn rõ vẻ mặt của bọn họ, nhưng có thể đoán được bọn họ kinh hoảng đến mức nào.
*
Thực ra, ngay lần đầu tiên nhìn thấy bộ phượng quan hà bào này, ta cũng đã sững sờ đến không nói nên lời.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Năm xưa, Trưởng Công Chúa Tiêu Vận Chi và Đông Xưởng có mối thù sâu nặng.
Nàng từng bình định loạn Tam Vương, giúp Hoàng thượng đăng cơ, nhưng Đông Xưởng lại qua cầu rút ván, lấy lý do thanh trừng gian thần mà bắt giam phò mã của nàng.
Để bảo vệ phò mã, Trưởng Công Chúa buộc phải giao ra binh quyền, từ đó không còn can thiệp vào chính sự, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện tại Trường Bình thi hội, cùng danh sĩ đàm đạo văn chương.
Đến nay, phò mã vẫn còn bị giam giữ trong ngục Đông Xưởng.
Mà ta, sao có thể dám đội phượng quan của nàng?
*
"Cửu Thiên Tuế có lòng rồi, nhưng những thứ này quá mức trân quý.
Nếu có sơ suất gì, e rằng Thanh Đài không thể ăn nói với Trưởng Công Chúa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Không cần giải thích. Từ nay trở đi, hai món đồ này đều là của nàng."
"Của ta?"
Ta nhìn chằm chằm vào 208 viên bảo thạch trên Lưu Huỳnh Phượng Quan, không nhịn được nuốt nước bọt.
Từng này bảo thạch ít nhất cũng đáng giá hàng chục vạn lượng hoàng kim.
Ta thật sự rất muốn giữ lấy, nhưng mạng vẫn quan trọng hơn.
"Tiêu Sở Nam, ta rất khâm phục ngài có thể cướp được phượng quan hà bào này từ tay Trưởng Công Chúa."
"Nhưng ta nhát gan, thật sự không dám mặc."
"Nếu đây là thứ Trưởng Công Chúa tự tay tặng nàng thì sao?"
"Tặng ta?"
Ta bật cười nhạo báng:
"Ngài đã giam phò mã của nàng nhiều năm như vậy, nàng không san bằng Đông Xưởng đã là nể mặt lắm rồi.
Bây giờ còn trông mong nàng giúp ngài làm mất mặt Quốc Công phủ?"
"Ngài đùa sao?"
Trong lúc bối rối, ta lỡ lời buột miệng, ngữ khí có phần mạo phạm.
Thế nhưng Tiêu Sở Nam lại không tức giận.
Hắn mở hỉ phục, khoác thẳng lên người ta, ánh mắt đầy hài lòng khi thấy kích cỡ vừa vặn:
"Thẩm Thanh Đài, nếu nàng không mặc, Trưởng Công Chúa mới thực sự nổi giận với nàng đấy."
14
Lúc đó ta vẫn chưa hiểu ý của Tiêu Sở Nam, mãi đến hôm nay—
Đại phu nhân chặn ta lại, trước mặt bao người chất vấn:
"Thanh Đài, tại sao con lại có chiếc phượng quan này? Đây rõ ràng là của Trưởng Công Chúa..."
Một nữ quan từ phủ công chúa tiến lên, mặt không đổi sắc, ngữ khí bình thản:
"Phò mã ra tù, công chúa long tâm hoan hỉ, đặc biệt ban thưởng cho người từng giành quán quân tại Trường Bình thi hội—Thẩm Thanh Đài."
"Thẩm phu nhân, đây là của hồi môn công chúa ban cho Nhị tiểu thư, mời phu nhân kiểm tra."
Phủ công chúa sai người mang đến hai mươi rương sính lễ.
Đại phu nhân chếc sững tại chỗ, ta cũng sửng sốt.
Dùng phò mã để đổi lấy một bộ phượng quan hà bào?
Tiêu Sở Nam… hắn nhất định phải thắng Cố Diễn Sinh bằng được sao?
*
"Có Trưởng Công Chúa ban thêm của hồi môn cho Thanh Đài, đây là phúc khí của Thẩm gia."
"Người đâu, mang của hồi môn của Nhị tiểu thư ra đi."
Đại phu nhân khẽ giật giật khóe môi, rõ ràng là mất mặt nhưng vẫn cố giữ thể diện.
Bà định dùng của hồi môn để hạ nhục ta.
Bà rất rõ, ngoài năm rương vải vóc và trang sức do lão phu nhân chuẩn bị, ta chẳng có gì đáng giá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro