Chương 5
Đang cập nhật
2025-03-19 14:17:49
Ta hơi nghiêng người, làm một động tác "mời", giọng điệu khách sáo mà xa cách:
"Tiểu công gia, trong nội trạch nữ quyến đông đúc, Thanh Đài không tiện tiễn ngài."
Sự hờ hững của ta khiến Cố Diễn Sinh bị chọc giận.
Hắn sải bước đến, thô bạo nắm chặt cổ tay ta, kéo ta lại gần:
"Thanh Đài, nàng đừng chối! Nàng gả cho Tiêu Sở Nam chẳng qua là để chọc tức ta!"
"Ta đã đồng ý, cho nàng và Lưu Châu cùng làm bình thê, rốt cuộc nàng còn muốn gì nữa?"
"Thứ nàng yêu… là vị trí chủ mẫu Quốc Công phủ, hay là ta?"
Ta nhíu mày, mạnh mẽ giằng tay ra, nhanh chóng đẩy hắn ra khỏi Phật đường:
"Tiểu công gia, ngài say rồi."
Vừa định đóng cửa, hắn đã lao tới, một tay chống lên cánh cửa, chặn lại.
Đôi mắt đỏ ngầu, hàm răng nghiến chặt, giọng hắn mang theo cơn giận dữ:
"Thẩm Thanh Đài, nàng thực sự muốn gả cho tên thái giám đó sao?"
11
"Đúng vậy, ta muốn gả."
Một thái giám không có hậu trạch, không có khả năng sinh con, vốn dĩ đã là lựa chọn tốt nhất dành cho ta.
Chẳng qua, Tiêu Sở Nam là kẻ thâm sâu khó lường, thủ đoạn tàn nhẫn, nên trước đây ta chưa từng dám nghĩ đến hắn.
Nhưng nay cung đã giương, tên đã lắp, chẳng bằng cược một ván.
"Thẩm Thanh Đài, nàng nhất định phải cố chấp như vậy sao?"
"Tại sao không thể cúi đầu một chút? Nàng rõ ràng biết ta đối với nàng…"
"Diễn Sinh, chàng làm gì ở đây?"
Cố Diễn Sinh còn chưa nói hết câu, Thẩm Lưu Châu đã cùng nha hoàn tìm đến Phật đường.
Nàng lập tức kéo tay vị hôn phu, nhẹ nhàng áp lên cánh cửa, để tình cảnh bớt khó coi:
"Thẩm Thanh Đài, phụ thân đã đồng ý hôn sự của muội và Tiêu Sở Nam, muội đừng quấn lấy tiểu công gia nữa có được không?"
Nàng cười cười, giọng điệu giả vờ thân thiết nhưng không giấu nổi sự trào phúng:
"À đúng rồi, muội còn chưa biết nhỉ?
Phụ thân quyết định để chúng ta xuất giá cùng ngày."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Hồi môn của ta có hơn ba mươi rương, không biết của muội được bao nhiêu? Đến lúc đó đừng làm Cửu Thiên Tuế mất mặt trước cả kinh thành nhé."
Nàng làm bộ vỗ nhẹ lên trán, giả vờ chợt nhớ ra điều gì đó, che miệng cười khẽ:
"Ai da, ta quên mất, mẫu thân muội vốn chỉ là một thông phòng, làm sao có khả năng chuẩn bị của hồi môn cho muội chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta im lặng một lúc, lười đáp lời Thẩm Lưu Châu.
Cố Diễn Sinh dường như đã lấy lại lý trí, buông tay ta ra, xoay người về phía vị hôn thê của hắn.
Ngay trước mặt ta, hắn nắm lấy tay Thẩm Lưu Châu, giọng điệu dịu dàng đến cực điểm:
"Lưu Châu, ta muốn đến Bảo Ngọc Lâu đặt làm riêng cho nàng một chiếc Lưu Huỳnh Phượng Quan, nàng thấy thế nào?"
Lưu Huỳnh Phượng Quan…
Tương truyền, mười hai năm trước, khi Trưởng Công Chúa Tiêu Vận Chi thành hôn, tất cả phi tần trong hậu cung đã góp 208 viên bảo thạch đẹp nhất để chế tác một chiếc phượng quan tuyệt thế vô song, lấp lánh tựa đom đóm, hoa lệ mà không diêm dúa.
Mười mấy năm qua, không ít tiểu thư danh môn muốn đặt làm chiếc phượng quan giống vậy, nhưng không ai có thể một lúc tìm đủ hơn trăm viên bảo thạch.
Nếu Cố Diễn Sinh thực sự có thể làm ra chiếc Lưu Huỳnh Phượng Quan, vậy thì đến ngày đại hôn, Quốc Công phủ và Thẩm Lưu Châu tất sẽ nở mày nở mặt.
"Diễn Sinh, chàng đối xử với thiếp thật tốt."
Thẩm Lưu Châu vui mừng khôn xiết, đôi mi rủ xuống đầy thẹn thùng.
Ta "rầm" một tiếng đóng sập cửa.
Không phải vì chua xót, mà là sợ mình sẽ cười thành tiếng.
Hai kẻ ngu ngốc ngoài kia, căn bản không biết mình đã rơi vào bẫy của Tiêu Sở Nam.
Chỉ là mẫu thân không hay biết nội tình, lo lắng đến mức bật khóc:
"Thanh Đài, để mẫu thân đi cầu xin lão phu nhân, xin bà ấy chuẩn bị của hồi môn cho con!"
Ta vội kéo bà lại, giọng điệu chắc chắn:
"Mẫu thân, không cần đâu, của hồi môn của con… sẽ có người chuẩn bị."
Tiêu Sở Nam đã cố ý chọn cùng ngày cưới với Cố Diễn Sinh.
Hắn nhất định sẽ không để ta thua kém Thẩm Lưu Châu.
Nếu ta thua, vậy người mất mặt chính là Đông Xưởng và Thành Vương.
Ta chắc chắn, lần này sẽ thắng lớn trong chuyện hồi môn.
12
Ngày thành thân, vì Thẩm Lưu Châu là trưởng nữ đích xuất, nên tất nhiên sẽ xuất giá trước ta.
Xuân Đào, kẻ thích hóng chuyện, chạy tới chạy lui đến bảy tám lần, rồi đứng ngoài cửa phòng ta, diễn tả sinh động cảnh tượng Cố Diễn Sinh rước dâu:
"Tiểu thư, tiểu công gia vậy mà mượn được nghi trượng của Dực Vương phủ!
Khí thế còn lớn hơn cả tang lễ của Lý Thái phó lần trước!"
"Tiểu thư, thi thánh của kinh thành đã tặng cho họ một bài thơ, ca tụng rằng họ là ‘kim ngọc lương duyên, thiên định giai ngẫu’ (trai tài gái sắc, trời se duyên lành).
Đại phu nhân nghe xong cười đến mức suýt nuốt cả con cóc!"
"Tiểu thư, người không biết đâu, chiếc Lưu Huỳnh Phượng Quan trên đầu đại tiểu thư đẹp vô cùng!
"Tiểu công gia, trong nội trạch nữ quyến đông đúc, Thanh Đài không tiện tiễn ngài."
Sự hờ hững của ta khiến Cố Diễn Sinh bị chọc giận.
Hắn sải bước đến, thô bạo nắm chặt cổ tay ta, kéo ta lại gần:
"Thanh Đài, nàng đừng chối! Nàng gả cho Tiêu Sở Nam chẳng qua là để chọc tức ta!"
"Ta đã đồng ý, cho nàng và Lưu Châu cùng làm bình thê, rốt cuộc nàng còn muốn gì nữa?"
"Thứ nàng yêu… là vị trí chủ mẫu Quốc Công phủ, hay là ta?"
Ta nhíu mày, mạnh mẽ giằng tay ra, nhanh chóng đẩy hắn ra khỏi Phật đường:
"Tiểu công gia, ngài say rồi."
Vừa định đóng cửa, hắn đã lao tới, một tay chống lên cánh cửa, chặn lại.
Đôi mắt đỏ ngầu, hàm răng nghiến chặt, giọng hắn mang theo cơn giận dữ:
"Thẩm Thanh Đài, nàng thực sự muốn gả cho tên thái giám đó sao?"
11
"Đúng vậy, ta muốn gả."
Một thái giám không có hậu trạch, không có khả năng sinh con, vốn dĩ đã là lựa chọn tốt nhất dành cho ta.
Chẳng qua, Tiêu Sở Nam là kẻ thâm sâu khó lường, thủ đoạn tàn nhẫn, nên trước đây ta chưa từng dám nghĩ đến hắn.
Nhưng nay cung đã giương, tên đã lắp, chẳng bằng cược một ván.
"Thẩm Thanh Đài, nàng nhất định phải cố chấp như vậy sao?"
"Tại sao không thể cúi đầu một chút? Nàng rõ ràng biết ta đối với nàng…"
"Diễn Sinh, chàng làm gì ở đây?"
Cố Diễn Sinh còn chưa nói hết câu, Thẩm Lưu Châu đã cùng nha hoàn tìm đến Phật đường.
Nàng lập tức kéo tay vị hôn phu, nhẹ nhàng áp lên cánh cửa, để tình cảnh bớt khó coi:
"Thẩm Thanh Đài, phụ thân đã đồng ý hôn sự của muội và Tiêu Sở Nam, muội đừng quấn lấy tiểu công gia nữa có được không?"
Nàng cười cười, giọng điệu giả vờ thân thiết nhưng không giấu nổi sự trào phúng:
"À đúng rồi, muội còn chưa biết nhỉ?
Phụ thân quyết định để chúng ta xuất giá cùng ngày."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Hồi môn của ta có hơn ba mươi rương, không biết của muội được bao nhiêu? Đến lúc đó đừng làm Cửu Thiên Tuế mất mặt trước cả kinh thành nhé."
Nàng làm bộ vỗ nhẹ lên trán, giả vờ chợt nhớ ra điều gì đó, che miệng cười khẽ:
"Ai da, ta quên mất, mẫu thân muội vốn chỉ là một thông phòng, làm sao có khả năng chuẩn bị của hồi môn cho muội chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta im lặng một lúc, lười đáp lời Thẩm Lưu Châu.
Cố Diễn Sinh dường như đã lấy lại lý trí, buông tay ta ra, xoay người về phía vị hôn thê của hắn.
Ngay trước mặt ta, hắn nắm lấy tay Thẩm Lưu Châu, giọng điệu dịu dàng đến cực điểm:
"Lưu Châu, ta muốn đến Bảo Ngọc Lâu đặt làm riêng cho nàng một chiếc Lưu Huỳnh Phượng Quan, nàng thấy thế nào?"
Lưu Huỳnh Phượng Quan…
Tương truyền, mười hai năm trước, khi Trưởng Công Chúa Tiêu Vận Chi thành hôn, tất cả phi tần trong hậu cung đã góp 208 viên bảo thạch đẹp nhất để chế tác một chiếc phượng quan tuyệt thế vô song, lấp lánh tựa đom đóm, hoa lệ mà không diêm dúa.
Mười mấy năm qua, không ít tiểu thư danh môn muốn đặt làm chiếc phượng quan giống vậy, nhưng không ai có thể một lúc tìm đủ hơn trăm viên bảo thạch.
Nếu Cố Diễn Sinh thực sự có thể làm ra chiếc Lưu Huỳnh Phượng Quan, vậy thì đến ngày đại hôn, Quốc Công phủ và Thẩm Lưu Châu tất sẽ nở mày nở mặt.
"Diễn Sinh, chàng đối xử với thiếp thật tốt."
Thẩm Lưu Châu vui mừng khôn xiết, đôi mi rủ xuống đầy thẹn thùng.
Ta "rầm" một tiếng đóng sập cửa.
Không phải vì chua xót, mà là sợ mình sẽ cười thành tiếng.
Hai kẻ ngu ngốc ngoài kia, căn bản không biết mình đã rơi vào bẫy của Tiêu Sở Nam.
Chỉ là mẫu thân không hay biết nội tình, lo lắng đến mức bật khóc:
"Thanh Đài, để mẫu thân đi cầu xin lão phu nhân, xin bà ấy chuẩn bị của hồi môn cho con!"
Ta vội kéo bà lại, giọng điệu chắc chắn:
"Mẫu thân, không cần đâu, của hồi môn của con… sẽ có người chuẩn bị."
Tiêu Sở Nam đã cố ý chọn cùng ngày cưới với Cố Diễn Sinh.
Hắn nhất định sẽ không để ta thua kém Thẩm Lưu Châu.
Nếu ta thua, vậy người mất mặt chính là Đông Xưởng và Thành Vương.
Ta chắc chắn, lần này sẽ thắng lớn trong chuyện hồi môn.
12
Ngày thành thân, vì Thẩm Lưu Châu là trưởng nữ đích xuất, nên tất nhiên sẽ xuất giá trước ta.
Xuân Đào, kẻ thích hóng chuyện, chạy tới chạy lui đến bảy tám lần, rồi đứng ngoài cửa phòng ta, diễn tả sinh động cảnh tượng Cố Diễn Sinh rước dâu:
"Tiểu thư, tiểu công gia vậy mà mượn được nghi trượng của Dực Vương phủ!
Khí thế còn lớn hơn cả tang lễ của Lý Thái phó lần trước!"
"Tiểu thư, thi thánh của kinh thành đã tặng cho họ một bài thơ, ca tụng rằng họ là ‘kim ngọc lương duyên, thiên định giai ngẫu’ (trai tài gái sắc, trời se duyên lành).
Đại phu nhân nghe xong cười đến mức suýt nuốt cả con cóc!"
"Tiểu thư, người không biết đâu, chiếc Lưu Huỳnh Phượng Quan trên đầu đại tiểu thư đẹp vô cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro