Chương 4
Đang cập nhật
2025-03-19 14:17:49
Hắn đánh ngất Xuân Đào và người chèo thuyền, rồi ung dung bước lên du thuyền mà ta đã bao trọn.
Hắn giơ chiếc khăn trước mặt ta, giọng điệu bình thản nhưng mang theo chút hứng thú:
"Thẩm Thanh Đài, đây là khăn tay của nàng phải không? Cố Tiểu công gia biết nàng đã ném năm chiếc không?"
Ta nhất thời á khẩu, không ngờ lại đụng phải vị sát thần này.
Chạy cũng không thoát, ta đành cố gắng giữ bình tĩnh, nặn ra một nụ cười mời hắn ngồi xuống:
"Đa tạ Cửu Thiên Tuế trả lại khăn tay cho tiểu nữ, tiểu nữ vô cùng cảm kích. Nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp ngài."
"Báo đáp?"
Hắn nhướn mày, giọng điệu lười biếng mà nguy hiểm:
"Lấy thân báo đáp sao?"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta sững sờ một chút, sau đó lập tức lắc đầu:
"Không… Tiểu nữ nào xứng với Cửu Thiên Tuế."
"Không xứng? Hay là không muốn?"
Tiêu Sở Nam nhấc cằm ta lên bằng ngón tay thô ráp, buộc ta phải nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn:
"Thiên Tuế phủ vẫn còn thiếu một vị chủ mẫu tài đức vẹn toàn, ta thấy nàng rất phù hợp."
Rất phù hợp?
Hắn rõ ràng biết ta cố tình ném năm chiếc khăn, vậy mà vẫn còn khen ta đức hạnh toàn vẹn?
Trái tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng vẫn cố gắng giữ vững tinh thần, kiên quyết từ chối:
"Cửu Thiên Tuế đừng đùa như vậy, thần nghe nói bệ hạ đã chọn cho ngài không ít thiên kim danh môn, không bao lâu nữa sẽ hạ chỉ tứ hôn. Chức vị chủ mẫu này, làm sao đến lượt thần?"
Hắn trầm mặc một lúc, đột nhiên vươn tay siết lấy eo ta, nhẹ nhàng nhấc lên, trực tiếp đặt ta lên đùi hắn.
Một thứ gì đó cứng rắn chặn vào hông ta, đau đến mức ta không dám cử động.
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn của hắn lướt qua tai:
"Không thử làm sao biết không đến lượt?"
Đôi mắt Tiêu Sở Nam thâm trầm như một hồ nước sâu không thấy đáy.
Ta không phân biệt nổi hắn đang thử thăm dò, hay thực sự có ý định này.
Đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập như trống trận.
Trong lúc hoảng loạn, ta đành giả vờ ngất xỉu.
Hắn dường như bật cười, nhưng không thả ta ra.
Cứ thế ôm ta suốt dọc đường, mãi đến khi thuyền cập bến.
*
Từ sau lần đó, ta cố ý tránh mặt Tiêu Sở Nam, mà hắn cũng chưa từng chủ động đến tìm ta.
Ta cho rằng đó chỉ là một phút hứng khởi nhất thời của hắn, nên không bận tâm thêm, tiếp tục tiến hành kế hoạch, cùng Cố Diễn Sinh vun đắp tình cảm, chuẩn bị bàn chuyện hôn nhân.
Cho đến bảy ngày trước, Tiêu Sở Nam đột nhiên đưa cho ta một khối ngọc bài, nói rằng hắn sẽ cưới ta.
"Cửu Thiên Tuế, thần và tiểu công gia tình đầu ý hợp, chẳng bao lâu nữa chàng ấy sẽ đến Thẩm phủ cầu hôn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Cầu hôn thì sao?"
Hắn nhàn nhạt cười:
"Dù có đến cầu hôn, nàng cũng không thể gả cho hắn."
Lúc ấy, ta chỉ cho rằng Tiêu Sở Nam quá mức ngông cuồng.
Không ngờ, hắn lại nói đúng đến đáng sợ.
08
Sáng hôm sau, Xuân Đào hớt hải chạy vào phòng, giọng nói không giấu nổi vẻ phấn khích:
"Tiểu thư! Cửu Thiên Tuế đến cầu hôn rồi!
Mấy chục rương kỳ trân dị bảo chất đầy cả tiền viện, suýt nữa chặn kín cổng lớn!"
"Đúng lúc đại tiểu thư và tiểu công gia cũng có mặt, sắc mặt đại phu nhân xanh lét như cóc vậy!"
Cầu hôn?
Tiêu Sở Nam gấp vậy sao...
Phụ thân còn chưa lên tiếng đồng ý, hắn đã trực tiếp đem sính lễ đến tận cửa.
Ta khẽ nhíu mày, trầm giọng dặn dò:
"Xuân Đào, ngươi tiếp tục ở tiền viện theo dõi tình hình."
Xuân Đào mở to mắt, vẻ mặt khó tin:
"Tiểu thư, người không muốn ra ngoài xem thử sao? Cuối cùng chúng ta cũng có thể làm cho đại phu nhân và đại tiểu thư mất mặt một lần!"
Ta chỉ mỉm cười lắc đầu.
Phụ thân tuyệt đối sẽ không từ chối mối hôn sự này.
Chỉ cần hôn sự được định đoạt, kế hoạch đưa mẫu thân ra khỏi Thẩm phủ của ta đã thành công một nửa.
Lúc này, thể diện hay sĩ diện đều không quan trọng, quan trọng nhất là không gây thêm biến cố.
Sau khi Xuân Đào rời đi, ta cũng đứng dậy, bước đến Phật đường tìm mẫu thân.
Vừa bước vào, ta đã nghe thấy Cố Diễn Sinh đang trách cứ bà:
"Nhị phu nhân, Thanh Đài hồ đồ đã đành, sao người cũng hồ đồ theo?
Tiêu Sở Nam muốn cưới Thanh Đài chẳng qua là do ý của Thành Vương, nếu nàng thực sự gả cho hắn, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt!"
Ta thản nhiên bước tới, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định:
"Tiểu công gia, không cần biết Cửu Thiên Tuế cưới ta là ý của ai, nhưng việc ta gả cho hắn, là do chính ta quyết định."
"Kết quả thế nào, ta tự chịu, không phiền ngài bận tâm."
10
Cố Diễn Sinh ngẩng đầu nhìn ta, giọng nói cố gắng dịu lại:
"Thanh Đài, nàng giận ta cũng nên có chừng mực. Nếu hôm nay phụ thân nàng đồng ý hôn sự này, nàng thật sự muốn gả cho hắn?"
Ta thản nhiên đáp:
"Đương nhiên là gả."
Hắn giơ chiếc khăn trước mặt ta, giọng điệu bình thản nhưng mang theo chút hứng thú:
"Thẩm Thanh Đài, đây là khăn tay của nàng phải không? Cố Tiểu công gia biết nàng đã ném năm chiếc không?"
Ta nhất thời á khẩu, không ngờ lại đụng phải vị sát thần này.
Chạy cũng không thoát, ta đành cố gắng giữ bình tĩnh, nặn ra một nụ cười mời hắn ngồi xuống:
"Đa tạ Cửu Thiên Tuế trả lại khăn tay cho tiểu nữ, tiểu nữ vô cùng cảm kích. Nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp ngài."
"Báo đáp?"
Hắn nhướn mày, giọng điệu lười biếng mà nguy hiểm:
"Lấy thân báo đáp sao?"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta sững sờ một chút, sau đó lập tức lắc đầu:
"Không… Tiểu nữ nào xứng với Cửu Thiên Tuế."
"Không xứng? Hay là không muốn?"
Tiêu Sở Nam nhấc cằm ta lên bằng ngón tay thô ráp, buộc ta phải nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn:
"Thiên Tuế phủ vẫn còn thiếu một vị chủ mẫu tài đức vẹn toàn, ta thấy nàng rất phù hợp."
Rất phù hợp?
Hắn rõ ràng biết ta cố tình ném năm chiếc khăn, vậy mà vẫn còn khen ta đức hạnh toàn vẹn?
Trái tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng vẫn cố gắng giữ vững tinh thần, kiên quyết từ chối:
"Cửu Thiên Tuế đừng đùa như vậy, thần nghe nói bệ hạ đã chọn cho ngài không ít thiên kim danh môn, không bao lâu nữa sẽ hạ chỉ tứ hôn. Chức vị chủ mẫu này, làm sao đến lượt thần?"
Hắn trầm mặc một lúc, đột nhiên vươn tay siết lấy eo ta, nhẹ nhàng nhấc lên, trực tiếp đặt ta lên đùi hắn.
Một thứ gì đó cứng rắn chặn vào hông ta, đau đến mức ta không dám cử động.
Giọng nói trầm thấp, khàn khàn của hắn lướt qua tai:
"Không thử làm sao biết không đến lượt?"
Đôi mắt Tiêu Sở Nam thâm trầm như một hồ nước sâu không thấy đáy.
Ta không phân biệt nổi hắn đang thử thăm dò, hay thực sự có ý định này.
Đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập như trống trận.
Trong lúc hoảng loạn, ta đành giả vờ ngất xỉu.
Hắn dường như bật cười, nhưng không thả ta ra.
Cứ thế ôm ta suốt dọc đường, mãi đến khi thuyền cập bến.
*
Từ sau lần đó, ta cố ý tránh mặt Tiêu Sở Nam, mà hắn cũng chưa từng chủ động đến tìm ta.
Ta cho rằng đó chỉ là một phút hứng khởi nhất thời của hắn, nên không bận tâm thêm, tiếp tục tiến hành kế hoạch, cùng Cố Diễn Sinh vun đắp tình cảm, chuẩn bị bàn chuyện hôn nhân.
Cho đến bảy ngày trước, Tiêu Sở Nam đột nhiên đưa cho ta một khối ngọc bài, nói rằng hắn sẽ cưới ta.
"Cửu Thiên Tuế, thần và tiểu công gia tình đầu ý hợp, chẳng bao lâu nữa chàng ấy sẽ đến Thẩm phủ cầu hôn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Cầu hôn thì sao?"
Hắn nhàn nhạt cười:
"Dù có đến cầu hôn, nàng cũng không thể gả cho hắn."
Lúc ấy, ta chỉ cho rằng Tiêu Sở Nam quá mức ngông cuồng.
Không ngờ, hắn lại nói đúng đến đáng sợ.
08
Sáng hôm sau, Xuân Đào hớt hải chạy vào phòng, giọng nói không giấu nổi vẻ phấn khích:
"Tiểu thư! Cửu Thiên Tuế đến cầu hôn rồi!
Mấy chục rương kỳ trân dị bảo chất đầy cả tiền viện, suýt nữa chặn kín cổng lớn!"
"Đúng lúc đại tiểu thư và tiểu công gia cũng có mặt, sắc mặt đại phu nhân xanh lét như cóc vậy!"
Cầu hôn?
Tiêu Sở Nam gấp vậy sao...
Phụ thân còn chưa lên tiếng đồng ý, hắn đã trực tiếp đem sính lễ đến tận cửa.
Ta khẽ nhíu mày, trầm giọng dặn dò:
"Xuân Đào, ngươi tiếp tục ở tiền viện theo dõi tình hình."
Xuân Đào mở to mắt, vẻ mặt khó tin:
"Tiểu thư, người không muốn ra ngoài xem thử sao? Cuối cùng chúng ta cũng có thể làm cho đại phu nhân và đại tiểu thư mất mặt một lần!"
Ta chỉ mỉm cười lắc đầu.
Phụ thân tuyệt đối sẽ không từ chối mối hôn sự này.
Chỉ cần hôn sự được định đoạt, kế hoạch đưa mẫu thân ra khỏi Thẩm phủ của ta đã thành công một nửa.
Lúc này, thể diện hay sĩ diện đều không quan trọng, quan trọng nhất là không gây thêm biến cố.
Sau khi Xuân Đào rời đi, ta cũng đứng dậy, bước đến Phật đường tìm mẫu thân.
Vừa bước vào, ta đã nghe thấy Cố Diễn Sinh đang trách cứ bà:
"Nhị phu nhân, Thanh Đài hồ đồ đã đành, sao người cũng hồ đồ theo?
Tiêu Sở Nam muốn cưới Thanh Đài chẳng qua là do ý của Thành Vương, nếu nàng thực sự gả cho hắn, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt!"
Ta thản nhiên bước tới, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định:
"Tiểu công gia, không cần biết Cửu Thiên Tuế cưới ta là ý của ai, nhưng việc ta gả cho hắn, là do chính ta quyết định."
"Kết quả thế nào, ta tự chịu, không phiền ngài bận tâm."
10
Cố Diễn Sinh ngẩng đầu nhìn ta, giọng nói cố gắng dịu lại:
"Thanh Đài, nàng giận ta cũng nên có chừng mực. Nếu hôm nay phụ thân nàng đồng ý hôn sự này, nàng thật sự muốn gả cho hắn?"
Ta thản nhiên đáp:
"Đương nhiên là gả."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro